Không để người khác giúp đỡ, Lăng Mặc tự mình làm tất cả mọi việc, chăm sóc con gái vô cùng cần thận. Chỉ là mỗi lần bé con ị đùn, anh đều lúng túng không xuống tay được.
Từ một người đàn ông vạn người ngưỡng mộ, anh đã trở thành ông bố bỉm sữa chính hiệu, cả ngày chỉ quấn lấy con gái, vô cùng yêu thương đứa bé.
"Cô chủ nhỏ lại ị đùn rồi... cái mùi quen thuộc..." quản gia lấy một chiếc khăn trong túi, nhẹ nhàng đưa lên mũi.
"Bỏ ngay động tác thô thiển đó đi, mùi của chất tôi không đến mức đấy đâu." ông nội Lăng liếc quản gia một cái.
Nhưng vừa hít hít được hai hơi, ông nội Lăng đã vội vàng lấy giấy bịt lỗ mũi lại. Quản gia ho khan hai tiếng, việc thô thiên này, không thể không làm.
"Từ khi có cô chủ nhỏ, nhị thiệu về đây ngày càng nhiều hơn."
"U U đúng là một bảo bối đấy, có con bé, Lăng Mặc cũng thay đổi rất nhiều."
Hai người đưa mắt nhìn, xa xa Lăng Mặc đang lúng túng lau mông thay bỉm cho U U, bảo mẫu bên cạnh vừa lau mồ hôi vừa chỉ dạy. Hiếm khi thấy Lăng Mặc lại ngoan ngoãn để người khác lên lớp mình như vậy, U U đúng là có bản lĩnh lớn.
Nhã Khanh từ trên lầu đi xuống, cô ta ngửi thấy mùi... của UU thì lập tức bịt mũi ghét bỏ. Hồi mới sinh Lăng Viên, đều là do bảo mẫu chăm sóc, cô ta một chút cũng không phải đóng tay vào. Nhưng thấy Lăng Mặc đang ở đó, chỉ có thể nhẫn nhịn bỏ tay xuống mà lại gần.
"Đề tội phụ cho, dù sao phụ nữ làm vãn tốt hơn đàn ông mà." Nhã Khanh đi đến ngỏ ý muốn giúp đỡ.
"Không cần."
Lăng Mặc không thèm nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt lên tiếng. Anh vẫn luôn nghi ngờ cô ta đây ngã Thẩm Ninh, chỉ tiếc không có bằng chứng. Lại thêm Lăng Quân khăng khăng bảo vệ khiến Lăng Mặc không thể làm gì.
"Tôi cũng đã làm mẹ, chuyện này biết rõ hơn cậu nhiều. Cứ để tôi làm hộ cho."
"Hay là chút nữa để tôi cho UU ăn nhé..."
"Cút."
Lăng Mặc lạnh lùng nói. Mặc dù Lăng Y khuyên không nên nói bậy trước mặt con nhỏ nhưng Lăng Mặc anh không chịu được thêm nữa, trực tiếp mở miệng đuôi Nhã Khanh.
Thấy mọi người đều quay lại nhìn mình, cô ta cười ngại ngùng đi lên lầu. Thẩm Ninh đáng chết, đã mất tích rồi còn để lại nghiệt chủng này, rõ ràng cũng là con gái nhưng Lăng Viên của cô ta chưa bao giờ được thiên vị như vậy cả. Ba chông có thể vì Lăng U U mà mời những bảo mẫu giỏi đến để dạy Lăng Mặc, còn đối với Lăng Viên lại hờ hững như người dưng.
"Lăng Viên, con đi đâu vậy?" thấy con gái định đi xuống lầu, Nhã Khanh liên ngăn lại.
"Em bé... Viên Viên xem em bé..." Lăng Viên chỉ tay xuống dưới nói.
"Không được." Nhã Khanh ngồi xuống năm lấy vai con gái, híp mắt nói:"Em bé đó là người xấu, sau này con không được phép qua lại với nó, hiệu không?"
Lăng Viên bị ánh mắt của Nhã Khanh làm cho sợ, chỉ biết mím môi gật đầu. Trước khi bị mẹ kéo đi, con bé quay đầu lại nhìn xuống phía dưới.
Người xấu, em bé đó là người xấu!
Trời bắt đầu ngả dần sang màu vàng cam, Lăng Mặc sau khi gõ U U ngủ xong mới nhẹ nhàng đặt bé con vào trong nôi. Động tác vô cùng cần thận, chỉ sợ con gái lại giật mình tỉnh dậy, anh lại phải dỡ lại lần nữa.
Nhìn UU say giấc trong nội, ánh mắt Lăng Mặc bỗng trở nên dịu dàng. Anh chạm nhẹ lên má con gái, cảm giác mát lạnh giống hệt như lúc chạm vào người Thẩm Ninh.