Lệ Tiêu Băng nghe được, trong lòng càng lúc càng không vui, cô ta khó chịu đi ra chỗ đám tiểu thư tụ tập. Cô ta là con nuôi vậy thì sao chứ, con nuôi như cô ta cũng có thể sáng ngang với tiểu thư chân chính. Hơn nữa ba mẹ nuôi đã nói rồi, sẽ không phân biệt đối xử, trước kia yêu quý cô ta như thế nào thì bây giờ vẫn vậy.
"Cẩm Nhi, chị tới rồi à" thấy Kim Cẩm Nhi tới, Lệ Tiêu Băng cũng nhanh nhẹn lại gần chào hói.
"Hôm nay em xinh thật đấy. Thế nào, người trong lòng của em đâu?" Kim Cẩm Nhi cười cười hoi.
Sắc mặt cô ta lập tức ảm đạm đi mấy phần, bây giờ không phải là lúc thích hợp để giới thiệu Lăng Mặc. Kim Cẩm Nhi nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó, bỗng ánh mắt dừng lại trước thân hình cao lớn phía xa. Là Lăng Mặc, cô ta biết ngay đến đây sẽ gặp được anh mà.
Thân là nhân vật chính của bữa tiệc, Lệ Tử Ngôn ở bên trong chuẩn bị. Anh ta mặc lên người bộ vest trắng sang trọng, nhìn người bên cạnh khẽ mỉm cười, trong mặt hoàn toàn là ôn nhu. Nêu Lệ Tiêu Băng ở đây, nhất định sẽ ghen tị đến đỏ mặt. Đều là em gái, tại sao lại có thể thiên vị như vậy, trong khi cô ta sống ở Lệ gia từ nhỏ.
Lệ Tử Ngôn đi đến, đưa tay ra mỉm cười chẳng khác nào một chàng hoàng tử.
"Bảo bối, em đã sẵn sàng chưa?".
"Cảm ơn mọi người đã đến dự sinh nhật con trai tôi. Hôm nay tôi cũng muốn giới thiệu con gái của mình, con bé là đại tiểu thư của Lệ gia Lệ Thẩm Ninh." Lệ gia chủ đứng trên bục phát biều.
Lệ Tử Ngôn cầm tay em gái đi ra trước ánh mắt ngạc nhiên của những người bên dưới. Thẩm Ninh xinh đẹp trong một chiếc váy xoè ba lớp màu xanh lam nhạt, phần trên được thiết kế thêm một lớp áo choàng băng ren hoa vô cùng tinh tế khiến Thẩm Ninh vốn đã xinh đẹp lại càng thêm phần quyến rũ.
Nhìn một nhà 4 người đều đứng trên bục, Lệ Tiêu Băng lại bị bỏ rơi một mình ở bên dưới. Cô ta nắm chặt tay nghiến răng căm hận nhìn Thẩm Ninh.
5 năm trước, lúc cô ta cứ ngỡ Lệ gia sẽ chỉ có mình cô ta là tiều thư thì Lệ Tử Ngôn lại đưa Thẩm Ninh về, còn nói cô là con gái ruột của ba mẹ. Ba đầu mọi người không tin nhưng sau khi kiểm tra ADN, vợ chồng Lê gia chủ mới hoàn toàn tin tưởng Thẩm Ninh chính là con gái thất lạc của mình năm xưa. Lệ Tiêu Băng bỗng chốc bị lu mờ, mọi tâm tư của ba mẹ đều đặt lên người Thẩm Ninh đang hôn mê. Cứ nghĩ cô sẽ nằm im như thế mãi mãi nhưng 2 tháng sau, Thẩm Ninh bất ngờ tỉnh lại, ánh mắt của mọi người đều dồn vào vị tiểu thư chân chính này của Lệ gia.
Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao đã mất tích hai mươi mấy năm rồi còn quay trở lại chứ? Mọi cố gắng của cô ta bỗng chốc đều bị huỷ hoại. Mặc dù ba mẹ nói sẽ không phân biệt đối xử nhưng ai cũng có thể nhìn ra, từ khi Thẩm Ninh xuất hiện, ba mẹ đã không còn quan tâm cô ta nữa.
"Thẩm Ninh... đúng là cô ta..." tay cầm ly của Kim Cẩm Nhi khẽ run rẩy. Cô ta mở to mắt nhìn người trên bục, sao Thẩm Ninh có thể là tiểu thư của Lệ gia chứ? Nêu như vậy, chuyện Lăng Mặc nhận Tiều Kiêu lại càng khó hơn lên trời. Lệ gia về mọi mặt đều hơn hẳn Kim gia.
Không riêng gì Kim Cẩm Nhi, Cô Tinh Trần bên này cũng không giữ nỗi bình tĩnh. Anh ta tiên dần lên phía trước, cố gắng nhìn thật kỹ người trước mặt, chỉ sợ bản thân nhìn nhầm. Nhưng nụ cười kia sớm đã khắc sâu vào trong lòng anh ta, người này chính là Thẩm Ninh mà anh ta tìm kiếm bấy lâu nay. Không ngờ biến mất 5 năm, lúc quay lại cô đã trở thành một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Cố Tinh Trần nhìn xung quanh không thấy Lăng Mặc đầu thì nhíu mày. Lúc Thẩm Ninh xuất hiện, anh lại không có mặt ở đây.
"Đại tiều thư đúng là xinh đẹp giống phu nhân."
"Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng Lệ gia cũng đã tìm được tiểu thư chân chính rồi."
Những người có địa vị không cao liên tục lại gần nịnh bợ, Thẩm Ninh đứng bên cạnh Lệ Tử Ngôn chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt lại có chút kiêu ngạo của tiểu thư một gia tộc lớn nên có.