Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 109: Bị bắt cóc



Chờ Lý Giai Kỳ đi hẳn, Trầm Thiên Phong mới lấy điện thoại ra gọi đi.

''Cho người đi theo bảo vệ cô ấy sau đó đến thư phòng gặp tôi.''

Khoảng mười phút sau, Tiểu Dương và Chu Tử Kiệt cùng nhau đến thư phòng của Trầm Thiên Phong. Vừa vào phòng cả hai đã thấy khuôn mặt âm trầm của Trầm Thiên Phong làm cho họ bất giác lạnh sống lưng.

''Chuyện tôi giao phó làm đến đâu rồi?'' Trầm Thiên Phong không ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt đen hơi cụp xuống nhưng giọng nói mang theo mười phần uy nghiêm.

''Tôi đã sắp xếp một đội âm thầm bảo vệ cho Lý Giai Kỳ đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.'' Chu Tử Kiệt cung kính trả lời.

''Còn Aurelia, đã thấy người hay chưa?''

''Chủ tịch! Âu Dương đại nhân bên kia cũng ngay lập tức điều người qua đây phối hợp với chúng ta tìm kiếm nhưng hai người họ giống như đã bốc hơi, không thấy một dấu vết nào. Tính thời gian kể từ khi cô ta rời khỏi Hải Thiên Đế Cung thì cũng đã hơn mười ngày rồi.'' Người trả lời là Tiểu Dương, vì tìm kiếm Aurelia mà mấy ngày gần đây anh cũng rất là mệt mỏi.

''Phía cha cô ta có động tĩnh gì không?''

''Chúng tôi đã cho người theo dõi sát sao nhưng hiện vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường thậm chí cha cô ta giống như không hề biết gì về việc con gái mình mất tích mấy ngày nay.''

''Không loại trừ khả năng ông ta cố tình đóng kịch.'' Chu Tử Kiệt đưa ra ý kiến.

''Không cần biết ông ta là không biết thật hay giả vờ không biết, cứ theo dõi sát sao nếu có manh mối gì lập tức bắt lại tra hỏi.'' Trầm Thiên Phong gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, đây là hành động anh thường làm mỗi khi muốn đại khai sát giới. Chu Tử Kiệt và Tiểu Dương nhìn thấy hành động này của anh cũng đã đoán trước được một viễn cảnh gió tanh mưa máu.

Lý Giai Kỳ mang theo hành lý rời khỏi Hải Thiên Đế Cung, một đồng nghiệp cùng công ty phải đi công tác nước ngoài hơn hai tháng cho nên cô ấy tốt bụng cho cô ở nhờ trong khoảng thời gian chờ biệt thự được hoàn thiện.

Vì đồng nghiệp của Lý Giai Kỳ chỉ ở một mình cho nên nhà cũng không quá lớn nhưng tất gọn gàng ngăn nắp, rất hợp với tính cách của cô. Căn nhà nằm ở một khu dân cư lâu năm, có an ninh rất tốt nên Lý Giai Kỳ cũng rất yên tâm.

Dọn đồ vào trong nhà, Lý Giai Kỳ nấu tạm chút đồ ăn để lót dạ, cả ngày hôm nay bận rộn với bọn trẻ mà cô vẫn chưa ăn gì. Dọn dẹp bếp núc xong, để đề phòng có người động tay động chân vào điện thoại của mình, cô lại cất công ngồi làm một phần mềm bảo vệ điện thoại không bị nghe lén cũng như những kẻ có ý muốn biết vị trí của cô thông qua điện thoại. Xong xuôi mọi việc cô mới yên tâm gọi điện thoại cho bọn trẻ, xác nhận bọn trẻ và hai mẹ con Phương Vi an toàn đến nơi thì tảng đá đè nặng trong lòng cô mới được bỏ xuống.

Kể từ khi Lý Giai Kỳ vào sống trong nhà của đồng nghiệp thì bên ngoài luôn luôn có người để ý đến nhất cử nhất động của cô. Những người được Chu Tử Kiệt phân phó bảo vệ cô đã chia thành từng nhóm thay nhau trông chừng Lý Giai Kỳ 24/24. Ngoài ra còn có một thế lực đang âm thầm quan sát Lý Giai Kỳ từ trong bóng tối, ngay cả những người mà Chu Tử Kiệt phái đến cũng bị bọn chúng nắm rõ từng hành động.

Nằm trằn trọc mãi mà không thể ngủ được, Lý Giai Kỳ cũng không rõ là do lạ nhà không ngủ được hay là một nguyên nhân nào khác. Gần đây cô luôn có một cảm giác bất an và càng ngày thì cảm giác ấy càng mạnh mẽ. Không hiểu tại sao nhưng Lý Giai Kỳ luôn cảm thấy sắp tới sẽ xảy ra một chuyện gì đó rất lớn vì thế cô giống như một người sắp rời xa cõi đời chuẩn bị những việc còn vướng bận cho tốt.

Việc vướng bận lớn nhất của Lý Giai Kỳ chính là bọn trẻ và hai người phụ nữ đã khổ cực nuôi lớn cô vì thế ngay khi Gia Khang khoẻ hơn, cô đã sắp xếp một chuyến đi bí mật cho bọn trẻ. Chuyến đi hoàn toàn bí mật bởi đến tận lúc lên máy bay thì bà ngoại Phương và Phương Vi mới biết là sẽ rời khỏi Đế đô. Bà ngoại Phương và Phương Vi cùng với bọn trẻ được cô sắp xếp đến sống ở một nơi có thể nói là an toàn tuyệt đối và nếu như không có sự đồng ý của cô thì bọn họ tuyệt đối không được trở về Đế đô cũng như liên lạc với những người ở đây.

Lý Giai Kỳ cũng biết được sự khó xử của Trầm Thiên Phong cũng như biết được những ngày qua anh đã cố gắng tìm kiếm Aurelia như thế nào nhưng cảm giác bất an cứ bao trùm lấy cô và thôi thúc cô phải mau chóng sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa. Về phía Trầm Thiên Phong, sống cùng anh một khoảng thời gian dài đủ để tình cảm trong cô nảy mầm và lớn lên thế nhưng cô lại không dám nói ra bởi cô cũng không chắc chắn về tình cảm của Trầm Thiên Phong.

Trầm Thiên Phong đối với cô rốt cuộc là loại tình cảm nào, cô không hề biết. Nếu như nói chỉ là hứng thú nhất thời thì đã lâu như vậy mà anh vẫn muốn quấn lấy cô. Còn nếu như anh đối với cô là tình cảm thật lòng thì từ trước đến nay anh chỉ nói muốn cô ở lại bên cạnh mình chứ chưa bao giờ anh nói rằng anh yêu cô hay có tình cảm với cô điều đó khiến cô không chắc chắn về tình cảm của anh.

Mấy ngày sau đó, Lý Giai Kỳ vẫn đi làm như bình thường, cô cũng phát hiện ở phía đối diện của tiểu khu cô đang ở có nhiều thêm vài người luôn nhìn chằm chằm vào cô thế nhưng những khuôn mặt này rất quen thuộc cho nên Lý Giai Kỳ cũng mặc kệ họ.

Bởi vì hôm nay đi làm, Lý Giai Kỳ không nhớ là mình đã khoá cửa nhà hay chưa cho nên tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô trở về kiểm tra lại một lần. Quả nhiên là chưa khoá cửa nhà đã đi làm, Lý Giai Kỳ nhân tiện mở cửa ra để uống nước rồi mới trở lại công ty. Lúc đang khoá cửa để đi làm thì sau lưng của cô bị người ta dí vào một thứ gì đó cưng cứng mà không cần nghĩ cũng biết là súng, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

''Khoá cửa lại. Đi theo tao.'' Một giọng nói khàn đục vang lên phía sau của Lý Giai Kỳ kèm theo đó cô nghe thấy tiếng súng lên nòng.

Lý Giai Kỳ không dám manh động, cô cẩn thận khoá cửa nhà lại sau đó đi theo yêu cầu của người phía sau. Khẩu súng vẫn dí sát sau lưng của cô, phỏng chừng nếu cô làm ra hành động gì thì một viên đạn đồng không nghi ngờ gì sẽ được găm vào người cô. Cứ như vậy, Lý Giai Kỳ bị áp giải đi, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người họ đang thân mật ôm eo nhau đi chứ hoàn toàn không thấy được khẩu súng dí sát sau lưng cô.

Ở bãi đỗ xe của tiểu khu, Lý Giai Kỳ bị đẩy vào một chiếc xe gia đình bình thường. Ở trên xe, ngoại trừ tài xế thì còn có một người đàn ông mặt mày dữ tợn với râu ria xồm xoàm đặc biệt là vết sẹo dọc mắt phải càng làm hắn ta thêm phần nguy hiểm. Lý Giai Kỳ ngồi giữa tên mặt sẹo và tên vừa rồi dí súng vào lưng cô, khẩu súng của hắn ta vẫn đang hướng nòng súng về eo của cô.

Chiếc xe nghênh ngang rời khỏi tiểu khu một cách đường hoàng. Qua cửa kính xe, Lý Giai Kỳ nhìn thấy những người mà Trầm Thiên Phong phái đến bảo vệ cô, cô muốn báo tin cho họ nhưng lại không có cách nào chỉ có thể trơ mắt nhìn họ khuất dần phía sau.

Tên mặt sẹo lấy ra một chiếc laptop đưa cho Lý Giai Kỳ: ''Không cần nghĩ cách báo tin cho bọn chúng. Chiếc xe này là của người sống trong tiểu khu, bọn chúng sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường đâu.'' Trái ngược với vẻ ngoài dữ tợn, giọng nói của tên mặt sẹo lại rất dễ nghe. Hắn ta nhìn chiếc laptop rồi hất hàm với Lý Giai Kỳ: ''Mau hack vào hệ thống camera của Đế đô xoá hết hình ảnh của chiếc xe này đi.''

Trong lòng Lý Giai Kỳ dâng lên từng đợt kinh hãi. Những kẻ bắt cóc cô không chỉ biết về những người Trầm Thiên Phong phái đến bảo vệ cô mà còn biết cô là một hacker, điều mà chỉ người thân cận với cô mới biết. Rốt cuộc thì bọn chúng biết những gì về cô và những người thân của cô.

Dưới sự giám sát và đe dọa của hai tên bắt cóc, Lý Giai Kỳ đành phải hack vào hệ thống camera giám sát của toàn bộ Đế đô. Hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô và một khẩu súng đã lên nòng sẵn không biết lúc nào sẽ nổ làm Lý Giai Kỳ có muốn dùng chút thủ đoạn cũng khó bởi tên mặt sẹo dường như hiểu về hacker.

Bọn bắt cóc đương nhiên sẽ không nói cho Lý Giai Kỳ lộ trình của chiếc xe mà chiếc xe chạy đến đâu thì Lý Giai Kỳ sẽ xoá đi hình ảnh đến đó. Mỗi lần cô muốn để lại manh mối gì đó thì ngay lập tức tên mặt sẹo sẽ gõ gõ lên cửa xe và tên cầm súng sẽ dùng sức giật mạnh tóc cô một cái sau đó là lời cảnh cáo cô đừng giở trò.

Bị vài lần như vậy, Lý Giai Kỳ không dám manh động nữa mà thành thật làm việc được giao cho đến khi chiếc xe rời khỏi địa phận Đế đô.

Ra khỏi địa phận Đế đô, Lý Giai Kỳ bị ba tên bắt cóc đẩy mạnh xuống xe sau đó họ chuyển sang ngồi một chiếc xe khác tiếp tục chạy đi. Lý Giai Kỳ vẫn phải đảm nhận công việc xoá hình ảnh từ camera giám sát trước sự trông chừng của hai tên ngồi bên cạnh.

Xe chạy đến tối mịt thì dừng lại ở một nhà xưởng bỏ hoang. Lúc này tên mặt sẹo dùng dây thừng trói chặt tay và chân của Lý Giai Kỳ, miệng cũng bị bịt lại bằng băng dính. Sợ hãi! Thật sự là Lý Giai Kỳ đang rất sợ hãi, cô sợ mình cứ thế bị bọn chúng giết ở đây mà không gặp được bọn trẻ. Cả nửa ngày đi theo bọn chúng, Lý Giai Kỳ biết bọn chúng không bắt cô vì mục đích tống tiền hay gì khác mà chỉ đơn giản là muốn lấy mạng của cô.

Lý Giai Kỳ bị vác lên ném vào thùng của một chiếc xe tải loại nhỏ. Chiếc xe không chạy đi ngay mà còn chờ đợi gì đó. Lát sau, từ trong công xưởng có một tên to con lực lưỡng vác theo một cô gái cũng bị trói như Lý Giai Kỳ rồi ném cô ta cùng lên xe. Đi theo phía sau tên to con là một người có khuôn mặt quen thuộc với Lý Giai Kỳ, ngay khi thấy cô ta, cô không dám tin vào mắt mình- đó chính là trợ lý của Aurelia.

''Giải quyết chúng cho sạch sẽ sau đó tự mình rút lui.''

Giọng điệu lạnh lùng mà uy nghiêm, tư thế kia nào có giống với một quản lý suốt ngày nghe người ta sai bảo.

Nương nhờ theo ánh sáng yếu ớt của đèn xe, trước khi cửa thùng xe bị đóng, Lý Giai Kỳ kịp thời nhìn thấy người vừa bị tên lực lưỡng ném lên xe chính là Aurelia mất tích hơn mười ngày nay. Cô ta cũng bị trói giống với Lý Giai Kỳ, ngoài ra trên người còn có không ít vết thương và hiện tại được hôn mê. Lý Giai Kỳ cảm thấy não mình không đủ dùng nữa, ai đó mau nói cho cô biết tại sao Aurelia lại thành ra bộ dạng như thế này, còn quản lý kia lại là thế nào?