Kết thúc bữa tiệc cũng đã hơn 10 giờ đêm, Dương Đình Quân lại hộ tống đôi vợ chồng trẻ Chu Chí Viễn và Lâm Nhã Tịnh trở về biệt thự.
Cả đoạn đường Lâm Nhã Tịnh cứ trầm mặc, điều đó cả hai người đàn ông đều nhận ra, nhưng khi Chu Chí Viễn hỏi thì cô chỉ bảo rằng hơi mệt, và vừa về tới nhà thì cô đã đi thẳng một mạch lên phòng, quên luôn việc chào tạm biệt Dương Đình Quân như mọi khi.
"Tôi thấy tâm trạng của tiểu Tịnh hình như không được tốt, vừa rồi ở bữa tiệc cô ấy cũng uống khá nhiều rượu đó, nên là lên phòng quan tâm, chăm sóc vợ đi, tôi cũng về đây!"
Hai người đàn ông vẫn còn đang đứng bên ngoài tán gẫu, trong khi Lâm Nhã Tịnh đã vào nhà từ trước.
Đêm hôm nay ai cũng uống rượu, riêng với một người tửu lượng kém như Chu Chí Viễn thì lúc này anh cũng cảm thấy hơi uể oải trong người nên tuyệt nhiên chỉ muốn được nhanh chóng lên phòng với người phụ nữ của mình.
"Chịu về là tốt rồi! Tạm biệt!"
"Này này, ý của cậu là sao đây?"
Dương Đình Quân ngay lập tức phản bác sau khi nghe xong câu nói mỉa mai của Chu Chí Viễn, thậm chí còn kéo tay anh lại không cho vào nhà.
"Cậu nghĩ sao thì nó y vậy. Thôi về đi, để vợ chồng người ta còn nghỉ ngơi."
Chu Chí Viễn phất tay tiễn khách, nói xong lại định đi vào nhà nhưng Dương Đình Quân lại ngăn cản lần hai.
"Khoan đã..."
"Có gì mai nói."
"Đã bảo khoan mà, tôi tò mò về chuyện của Lâm Nhã Khiết và Trần Hạo Nhiên quá đi, chẳng lẽ cậu tha cho bọn họ dễ dàng vậy à?"
"Vợ tôi nói bỏ qua thì bỏ qua, Ok!"
"Ơ nhưng mà..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông bá đạo ấy đã đi thẳng vào trong, để lại một mình Dương Đình Quân ngơ ngác nhìn theo.
"Còn lâu tôi mới tin cậu bỏ qua đó Viễn!"
Bất mãn lẩm nhẩm thêm một câu rồi thì anh mới chịu lên xe về nhà.
- ---------------
*Cốc cốc cốc.*
"Tiểu Tịnh..."
*Cốc cốc cốc...*
Đứng trước cửa phòng, Chu Chí Viễn đã gõ đi gõ lại tận mấy lần, cũng gọi tên người bên trong nhưng thứ hồi âm lại anh chỉ là một sự im lặng.
Do dự một chút anh quyết định vặn tay nắm cửa định tự ý đi vào trong vì không yên tâm về Lâm Nhã Tịnh, nhưng cửa phòng lại bị khóa trái, anh muốn vào căn bản cũng chẳng được.
"Tiểu Tịnh..."
"Anh về phòng nghỉ ngơi đi, em buồn ngủ rồi có gì mai nói chuyện sau nha!"
Đến một lúc lâu sau thì bên trong mới vọng ra giọng nói của cô gái, nhưng cửa phòng thì vẫn khép chặt, khiến người đàn ông có chút hụt hẫng.
"Em ổn chứ?"
"Em ổn mà, anh đi nghỉ sớm đi."
"Vậy anh về phòng, có chuyện gì cần thì em gọi điện thoại cho anh nha!"
"..."
Chần chừ thêm một lúc nữa thì người đàn ông cũng chịu rời đi. Anh về phòng tắm gội, thay quần áo mặc nhà ra xong thì lại đi đến thư phòng. Biết bao công việc còn đang chờ anh giải quyết, hơn 10 giờ đêm vẫn còn quá sớm để anh phải nghỉ ngơi.
Đã vào thư phòng hơn 15 phút, văn kiện, màn hình laptop vẫn sáng trưng ngay trước mặt nhưng người đàn ông ấy lại chẳng hề tập trung vào công việc mà cứ nghĩ mãi về người con gái trong căn phòng kia.
Vì không an lòng, vì không tin Lâm Nhã Tịnh thật sự sẽ đi ngủ như lời cô nói nên sau bảy bảy bốn chín lần đắn đo thì Chu Chí Viễn cũng quyết định mở camera ghi hình trong phòng của người con gái ấy ra xem thử.
Biết rằng tự ý xem lén quyền riêng tư cá nhân của người khác là không đúng, nhưng vì xác định xem Lâm Nhã Tịnh có thật sự đi ngủ rồi hay không nên buộc lòng anh phải xem thì mới có thể an tâm làm việc.
Chỉ bằng một vài thao tác trên laptop, đoạn ghi hình trực tiếp từ camera trong phòng cô gái đã hiện ra ngay trước mắt người đàn ông.
Căn phòng ấy vẫn rất yên tĩnh, và khi nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh đã nằm yên trên giường, mi tâm không còn thao thức nữa thì khóe môi nam nhân mới khẽ cong lên để lộ ra một nụ cười hài lòng.
Lâm Nhã Tịnh đã thật sự an yên mà ngủ, anh cũng có thể an tâm làm việc.
- ---------------
Cùng lúc này, tại căn phòng của người con gái ấy. Đúng là Lâm Nhã Tịnh đã nằm trên giường, nhưng lại trăn trở chứ nào có thể yên giấc. Sau một lúc thao thức cô lại bật người ngồi dậy, đưa tay sờ lên sợi dây chuyền trên cổ, còn có cả chiếc lắc tay điểm xuyến rất nhiều kim cương lấp lánh trên tay mình.
Một thứ là kỷ vật, thứ còn lại là quà tặng mà người đàn ông đã đặc biệt dành riêng cho cô. Anh đã bỏ ra một con số không hề nhỏ để đấu giá chiếc lắc ấy, mang về đeo lên tay cô trước tất cả mọi người.
Có lẽ anh yêu cô là chân thành, nhưng chính vì anh càng chân thành thì cô càng khó nhẫn tâm từ bỏ.
"Haizz, Lâm Nhã Tịnh ơi là Lâm Nhã Tịnh, sao mày lại dính vào cái bẫy tình của tên ác ma bá đạo đó chứ. Giờ thì khổ rồi, lúc nào cũng phải che giấu cảm xúc."
Cô nàng chống cầm, nét mặt sầu não lại còn tự than vãn một mình. Sau một lúc ngẩn ngơ đột nhiên cô lại tuột xuống khỏi giường để đi đến chiếc tủ kệ nhỏ trong phòng, mang ra một chai rượu được giấu kỹ ở trong góc rồi lại hí hửng mang qua sofa.
"Uống một tí cho dễ ngủ, chắc là không sao đâu!"
- ---------------
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, đêm mỗi lúc một khuya dần, và hai con người trong hai căn phòng khác biệt cũng đang có những hoạt động trái ngược hoàn toàn.
Khi người đàn ông giải quyết xong công việc cũng đã hơn 12 gờ đêm, anh mệt mỏi ngã lưng ra thành ghế để thư giản. Qua được một vài phút thì lại ngồi thẳng dậy, sau đó lại mở laptop lên, và thứ anh muốn xem chính là trạng thái ngủ của người con gái kia bây giờ thế nào.
Vẫn với giao diện ghi hình trực tiếp từ căn phòng ấy, nhưng trên giường lúc này lại trống rỗng, toilet thì không sáng đèn. Ánh mắt nam nhân bắt đầu lo lắng khi không nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh Đâu, mãi cho đến khi anh nhìn sang sofa thì mới bắt gặp hình ảnh người thiếu nữ ấy đang nằm bên sofa, trên tay vẫn còn ôm khư khư chai rượu, có vẻ như cô đã uống say.