Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

Chương 11: 11





Đầu tháng 12, Hà Tố Như chính thức tốt nghiệp ngành bác sĩ ngoại khoa, tấm vé cơ hội làm việc tại bệnh viện tư đắt giá cũng cầm chắc trong tay nhờ vào mối quan hệ “gia đình”.
Sau khi Hà Tố Như làm xong lễ tốt nghiệp, Hà Mật Khuê sắp xếp cùng cô nàng về nhà chuẩn bị giỗ ông nội.

Tuy chỗ bố mẹ Hà Tố Như sống cùng một thành phố nhưng khu vực nằm gần ngoại thành, đi xe ít nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ.
Hôm Hà Mật Khuê về nhà bố mẹ Hà Tố Như, Kiều Dương lái xe tiễn cô và cô nàng một đoạn.

Gần một tháng rưỡi qua, tuy thời gian ở bên cạnh nhau ít nhưng đủ để cảm tình giữa Hà Mật Khuê và Kiều Dương tăng lên từng chút.
Lần này không gặp đến tận một tuần, trông Kiều Dương có vẻ không quá bận tâm, riêng Hà Mật Khuê lại cảm giác lòng mình trống vắng.


Cô đã ngây ngô cho rằng mình không biết yêu, cũng sẽ không yêu ai, để rồi ở cạnh Kiều Dương thêm một ngày, cô lại không cách nào điều khiển được tiếng gọi của con tim.
Ngày đầu tiên không gặp, Kiều Dương bận rộn với công việc ở bệnh viện, Hà Mật Khuê ở nhà chú thím ôm khư khư điện thoại chờ đợi.
Ngày thứ hai không gặp, Kiều Dương vẫn bận rộn với công việc, Hà Mật Khuê vẫn ôm hy vọng nhận được một cuộc gọi, hoặc chỉ là một tin nhắn từ anh.
Ngày thứ ba không gặp, Hà Mật Khuê không thể đợi Kiều Dương rảnh rang gọi cho mình, thế nên buổi trưa cô liền tranh thủ chủ động gọi cho anh.
Từng tiếng chuông chờ đổ hồi dài, Hà Mật Khuê mang nỗi nhớ biến thành can đảm gọi điện cho Kiều Dương, kết quả đáp lại chỉ là những tiếng tút tút vô cảm.
Sau nhiều lần gọi không thành, Hà Mật Khuê đoán anh đang bận nên không làm phiền nữa, không chú ý đến điện thoại sắp hết pin để sạc mà trực tiếp ném qua một bên, ở trong phòng ôm máy vẽ tranh.
Mãi đến gần bảy giờ tối, Kiều Dương mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật, anh ngồi ạch xuống ghế chờ tựa lưng nghỉ ngơi, mệt đến mức thở không ra hơi.
Vĩ Hào từ trong bước ra sau, vừa tháo khẩu trang vừa bực bội mắng mỏ: “Đúng là bọn con nít ranh, mới mười mấy tuổi đầu đã đua xe gây tai nạn, phải cho bọn nó gặp Diêm Vương một lần mới biết sợ.”
Từ phía xa, các bác sĩ, y tá cùng trải qua cuộc phẫu thuật vừa rồi gọi lớn tiếng thúc giục: “Bác sĩ Kiều, bác sĩ Trần, đi ăn thôi!”
Dưới nhà ăn dành cho nhân viên bệnh viện, Kiều Dương ngồi xuống bàn uống một ngụm súp nóng, Vĩ Hào ngồi đối diện vừa ăn vừa sử dụng điện thoại.
Cả ngày hôm nay Kiều Dương bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, mới ăn được vài đũa cơm lót dạ, tình cờ lại nghe thấy Vĩ Hào lẩm bẩm một mình.
“Sao Tố Như gọi nhiều vậy nhỉ?”
Nghe nhắc đến Hà Tố Như, Kiều Dương bất giác nghĩ đến Hà Mật Khuê.

Suốt mấy ngày nay tối mắt tối mũi ở bệnh viện, lúc cầm được điện thoại để gọi cho cô thì đã khuya, anh đành cất qua một bên.
Thà không nghĩ đến, nghĩ rồi Kiều Dương lại nôn nao muốn gặp.


Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra định gọi cho Hà Mật Khuê, lúc này mới phát hiện cuộc gọi nhỡ của cô từ trưa.
Vội vàng gọi lại nhưng chỉ nhận được thông báo “Thuê bao...”, Kiều Dương vừa ngẩng đầu nhìn qua định nhờ Vĩ Hào hỏi Hà Tố Như về Hà Mật Khuê giúp, kết quả chỉ cần nhìn biểu cảm cũng đủ biết anh ta chẳng khá hơn anh là bao.
Qua tám giờ, Kiều Dương tan làm, trên đường về tâm trí chỉ mải nghĩ đến Hà Mật Khuê, trong lòng không ngừng lo lắng cô sẽ hiểu lầm hoặc giận anh.
Hà Mật Khuê nhạy cảm như vậy, Kiều Dương không thể không lo, lo rồi anh lại sinh ra cảm giác tức giận với những thanh niên chạy xe gây tai nạn, gián tiếp hại anh bỏ lỡ cuộc gọi của cô.
Kim đồng hồ chạm mốc mười một giờ đêm, Hà Tố Như bất ngờ xông cửa vào phòng Hà Mật Khuê, bộ dạng hớt hải gấp gáp: “Chị, sao chị tắt máy? Cả ngày hôm nay bác sĩ Kiều trong phòng phẫu thuật đến tối mới ra, anh ấy gọi cho chị nhưng không được.”
“Thật sao?!” Hà Mật Khuê kinh ngạc bật dậy khỏi chỗ, trong ánh mắt hiện lên tia vui mừng.
“Thật!” Hà Tố Như gật đầu mạnh: “Em bỏ quên điện thoại trong phòng, vừa rồi về tới nhận được điện thoại của Vĩ Hào.”
Trái tim Hà Mật Khuê đập thình thịch vì hồi hộp, vội vàng đi tìm điện thoại, lúc này mới phát hiện điện thoại đã tắt nguồn.

Cắm sạc mở nguồn lại, Hà Mật Khuê nhanh chóng gọi lại cho Kiều Dương.

Khác với lúc trưa, đường truyền vừa được kết nối thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Bác sĩ Kiều!”

Do quá kích động, Hà Mật Khuê không kìm được cảm xúc mong chờ, đến lúc nhận ra mình sỗ sàng thì đã không kịp thu lại.
Mà ở bên kia, Kiều Dương nghe thấy giọng nói nhiệt tình của Hà Mật Khuê, bao nhiêu lo âu trong anh liền biến mất.
Vài giây im lặng trôi qua, Hà Mật Khuê chần chừ có nên tiếp tục mở lời.

Cùng lúc, giọng nói Kiều Dương bất chợt phát lên: “Em ra ngoài được không?”
“Hả?” Hà Mật Khuê khó hiểu thốt lên, đầu tự động chuyển qua về phía cửa sổ đang đóng kín rèm.
Hà Tố Như hóng chuyện bên cạnh, vừa phát hiện động thái khác thường của Hà Mật Khuê, cô nàng liền tích cực chạy đến vén rèm thay cô kiểm tra.
Quả nhiên, Hà Tố Như ngạc nhiên há hốc nhìn sang Hà Mật Khuê, ngón trỏ chỉ xuống phía dưới, e dè nói: “Bác sĩ Kiều...”