Càng nghĩ, tâm tư Hà Mật Khuê lại càng rối bời.
Một nửa cô muốn tiếp tục ở bên Kiều Dương cùng anh làm lại từ đầu, một nửa lại muốn trở về cuộc sống
trước kia.
Chuyện có ảnh hưởng về lâu dài, Hà Mật Khuê muốn dành thời gian suy nghĩ thật nghiêm túc, cô không muốn vì cảm xúc riêng của mình lại làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.
Lần nữa quay qua bắt gặp dáng vẻ thất thần của Hà Mật Khuê, Kiều Dương hơi nhíu mày, không nghĩ ngợi gì đã mở lời trấn tỉnh cô lại: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ cho em làm chủ.”
“Hả?” Ý tứ của Kiều Dương thành công khiến Hà Mật Khuê bừng tỉnh, hiểu ra cô liền cự tuyệt: “Ai thèm làm chủ anh...”
Khóe môi Kiều Dương từ tốn cong lên ẩn ý: “Thế thì làm vợ?”
“Ai thèm làm vợ anh...” Hà Mật Khuê lơ đễnh tránh né.
Nụ cười nhàn nhạt trên môi Kiều Dương pha thêm sự đắc thắng, đối diện với cố chấp liên tục gạt bỏ của Hà Mật Khuê, anh chỉ nhẹ nhàng đáp: “Anh thèm em làm vợ anh.”
Hà Mật Khuê: "..."
Đáng lẽ ra thời gian Hà Mật Khuê nằm viện chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nếu tình hình ổn sẽ có thể về nhà tự theo dõi.
Nhưng Kiều Dương lấy lý do Hà Mật Khuê về nhà sẽ không ai chăm sóc, vì vậy anh lại lợi dụng chức quyền bắt cô phải nằm viện trong một tháng.
Nhắm mắt lại Hà Mật Khuê cũng biết rõ, Kiều Dương giữ cô ở bệnh viện để anh có thể lấy cớ kiểm tra mà thường xuyên ghé qua làm phiền cô.
Trước đây Hà Mật Khuê từng nghĩ Kiều Dương rất bận rộn, cho dù có thời gian rảnh rỗi cũng rất hiếm hoi.
Có điều được cơ hội trải nghiệm cô mới biết, thật ra anh cũng có rất nhiều lúc rảnh rỗi, nhưng là theo nghĩa đen.
Đêm Giáng Sinh, ngoài đường náo nhiệt không khí nô nức lễ hội cuối năm, trong bệnh viện cũng không bỏ qua, tổ chức một số sự kiện nhỏ vui chơi tặng quà, đặc biệt là tập trung ở khoa nhi.
Nhờ vào “mối quan hệ”, Hà Mật Khuê được mời làm ban giám khảo chấm điểm cuộc thi vẽ cho bọn trẻ nên cũng được tham gia.
Hà Mật Khuê đi cùng Hà Tố Như, Kiều Dương có việc bận nên không thể ghé qua, mãi đến khi tiệc sắp tàn anh mới xuất hiện.
Vui chơi, tặng quà xong cho bọn nhỏ, Hà Tố Như sửa soạn ra về, để Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê trở về phòng bệnh.
Trên đường về phòng, Hà Mật Khuê nhận ra đường đi có hơi khác.
Cô ngồi trên xe lăn, ngước đầu nhìn Kiều Dương đang đẩy xe phía sau: “Anh đưa tôi đi đâu?”
Nụ cười trên môi Kiều Dương càng lúc càng nở rộ, điềm tĩnh đáp: “Bí mật.”
Hà Mật Khuê chuyển động ngồi ngay ngắn lại, trong đầu bất chợt nhớ lại lời nói của Kiều Dương trước lúc anh đi công tác.
Nếu cô đoán không lầm, anh đang muốn tặng quà Giáng Sinh bất ngờ cho cô.
Hai khóe môi của Hà Mật Khuê bất giác cong lên, vừa mong chờ lại vừa sợ hãi.
Mong chờ sự ngọt ngào trong mối quan hệ nhưng lại sợ hãi sẽ càng ngày càng lún sâu, đến khi muốn dứt khoát cũng không đủ can đảm.
Mười giờ đêm, hành lang bệnh viện vắng lặng, các phòng khám, phòng bệnh đều đã tắt đèn.
Nhìn xuyên qua cửa kiếng trong suốt dọc hành lang, Hà Mật Khuê ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời đêm phía xa.
Giữa lúc Hà Mật Khuê còn đang mơ màng, nơi Kiều Dương muốn đưa cô đi cũng đã đến.
Khác với suy nghĩ của cô cứ tưởng anh sẽ đưa cô lên sân thượng, nhưng không ngờ lại đưa đến một căn phòng nằm cuối hành lang.
Ngay khi Kiều Dương vừa hé mở cửa, hơi lạnh thấu xương từ trong phòng lập tức đổ ra ập lên người cô.
Khi hai cánh cửa mở lớn, đập thẳng vào mắt Hà Mật Khuê là những chiếc bàn xếp ngay hàng thẳng lối.
Phía trên bàn là vật thể nhấp nhô được phủ khăn trắng, phía sau đó nữa là những hộc tủ lớn bằng kim loại đóng kín.
Hà Mật Khuê cứng nhắc ngẩng đầu, bảng tên phòng dán trên tường chỉ ngắn gọn hai chữ “Nhà xác”.