Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

Chương 7: 7





Khi Kiều Dương nhắc đến việc đưa Hà Mật Khuê ra mắt gia đình, những suy nghĩ tiêu cực mới tản ra trả lại ký ức của ngày hôm đó.
Kiều Dương nghiêm túc cho người lớn có quyền trong nhà biết anh muốn lấy cô, vậy mà cô chỉ vì một hành động cùng lời nói trong lúc vội vã của anh mà nghĩ rằng anh là đàn ông xấu xa.
Cùng lúc, người bạn đồng nghiệp của Kiều Dương hốt hoảng đi vào, mặt mũi vẫn trợn trừng kinh ngạc: "Kiều Dương, đây thật sự là vợ cậu à? Nhưng sao cô ấy phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp, còn đến bệnh viện này mà không phải bệnh viện của cậu? Chẳng lẽ..."
Biết tên này đang ba hoa chuyện không đâu, Kiều Dương không đợi anh ta nói hết đã trực tiếp cắt ngang: “Bạn gái còn không có làm sao cậu hiểu được tình huống này? Đi đi!”
Hà Mật Khuê ngẩng người nhìn Kiều Dương thẳng tay xua đuổi người bác sĩ trẻ kia, bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu nói của anh ta “Kiều Dương, đây thật sự là vợ cậu à?”.
Đợi Hà Mật Khuê truyền nước xong, Kiều Dương lái xe đưa cô về.

Cả buổi chẳng ai nói với ai câu nào, riêng Kiều Dương mang vẻ mặt hầm hầm khó chịu cả buổi.
Xe dừng bên trước cổng nhà của Hà Mật Khuê, cô chủ động tháo dây an toàn mở cửa bước xuống.


Ngay khi bàn chân cô vừa chạm đất, trán cô bất ngờ bị đẩy ngược lại vào xe, cánh cửa cũng bỗng đóng lại.
Chừng hai giây sau, Kiều Dương bỗng mở cửa ra, lên tiếng nói: “Đến rồi.”
Biểu cảm của Hà Mật Khuê chuyển từ ngơ ngác sang cười bất lực.

Kiều Dương một tay nắm bàn tay cô đỡ xuống, một tay che dưới phía thành xe phía trên tránh để cô đụng đầu.
Ngôi nhà của Hà Mật Khuê nằm trong khu dân cư tương đối yên tĩnh, tuy diện tích hơi nhỏ nhưng là nhà riêng, đỡ tốn tiền thuê mỗi tháng.
Thật lòng mà nói, ngôi nhà này là của bố mẹ Hà Tố Như mua để cô nàng và Hà Mật Khuê ở để thuận tiện cho việc đi lại khi học đại học.

Hà Mật Khuê sau khi cha mẹ ly hôn sống với chú thím ruột là cha mẹ Hà Tố Như, nên ít nhiều cũng được hưởng lợi ké từ cô nàng.
Trong lúc Hà Mật Khuê mở cửa vào nhà, Kiều Dương vẫn đứng sau lưng cô.

Tra chìa khoá vào ổ, thấy người phía sau vẫn dính chặt mình như keo dính chuột, Hà Mật Khuê bất an xoay đầu nhìn anh, thấp giọng dò hỏi: “Anh không đến bệnh viện sao?”
Còn chưa có khoảng dừng để suy nghĩ, Kiều Dương đã vội đáp: “Lát nữa vẫn kịp.”
Bước chân vào nhà, Kiều Dương đảo mắt quanh một lượt, trên tường trong phòng khách treo đầy tranh vẽ, mỗi bức tranh đều là màu sắc và hình thể khác nhau, nhìn kỹ lại có hơi rối mắt.
Không cần đoán chi sâu xa, với tính cách của Hà Mật Khuê sẽ không “nổi loạn” như thế kia, chắc chắn là do Hà Tố Như treo lên nên thẩm mỹ mới tệ không còn chỗ chê.
Hà Mật Khuê đóng cửa nhà vào sau, chậm chạp lê thân nhức mỏi định trở về phòng ở phía bên phải phòng khách.

Vừa mới đến tới cửa, phía sau lưng cô đã vọng đến giọng nói của Kiều Dương: “Em muốn ăn gì?”

“Hửm?” Hà Mật Khuê ngạc nhiên lẫn hoài nghi dán mắt lên gương mặt không hề có ý đùa giỡn của Kiều Dương, nhưng cô không cách nào hiểu một người bận rộn như anh lại có thời gian học nấu ăn.
Không đợi Hà Mật Khuê trả lời, Kiều Dương đã đưa ra đáp án: “Ăn cháo nhé? Tôi chỉ biết nấu cháo thôi.”
Kiều Dương tự biên tự diễn xong liền xoay người vào phòng bếp, bỏ lại Hà Mật Khuê vẫn còn đang há hốc ngơ ngác dõi theo.
Đứng chần ngần trước cửa phòng ngủ một hồi, nhìn thấy bóng lưng nam tính thấp thoáng trong bếp, trái tim Hà Mật Khuê tựa như có một cơn gió mềm mại thổi qua khiến cô một phen ngây ngất.
Nửa tiếng sau, Kiều Dương nấu cháo xong liền múc ra tô lớn mang ra chỗ Hà Mật Khuê đang ngồi vẽ ở phòng khách.

Thấy cô đang không khỏe lại mải mê ôm máy vẽ vẽ viết viết, Kiều Dương lo lắng quan tâm: “Việc gấp sao?”
“Bảy giờ tối nay đến hẹn nộp deadline rồi.” Hà Mật Khuê uể oải đặt máy vẽ xuống, bưng tô cháo lớn còn đang bốc khói lên ăn.
Kiều Dương nhìn nhìn Hà Mật Khuê một chút, sau đó tò mò cầm máy vẽ của cô lên xem.
Lúc Hà Tố Như làm mai Hà Mật Khuê cho anh, cô nàng vài lần mang truyện tranh mạng do Hà Mật Khuê vẽ khoe anh xem, về công việc của cô tuy anh không hiểu rõ nhưng cũng biết chút ít.
Say mê xem tranh Hà Mật Khuê vẽ một hồi, lúc Kiều Dương ngẩng đầu lên thì cô đã ăn xong.

Lần đầu tiên nấu ăn cho một cô gái, anh khó tránh được hiếu kỳ về đánh giá tài năng nấu nướng của cô dành cho mình.

Anh nhìn chằm chằm vào cô, mong đợi dò hỏi: “Ngon không?”
Hà Mật Khuê lắc đầu, cầm lấy máy vẽ tiếp tục công việc, vờ trêu anh: “Không ngon.”
Kiều Dương liếc mắt nhìn qua tô rỗng đặt trên bàn, khóe môi anh tự động nhếch lên kiêu ngạo.
Ngồi thêm được một lúc, Kiều Dương lại nhận được điện thoại từ bệnh viện, anh nhanh chóng thu dọn chuẩn bị rời đi.

Trước khi ra khỏi cửa, anh không tiện dừng bước đang gấp, chỉ lớn tiếng dặn dò: “Tan làm tôi sang đón em đi ăn!”
Đến khi bóng dáng của Kiều Dương đã hoàn toàn khuất sau cánh cửa, trên môi Hà Mật Khuê vẫn còn vương lại nụ cười mỉm chi.

Thế nhưng, trong lòng cô bất giác dâng lên cảm giác áy náy và hối hận, cô vì suy nghĩ ích kỷ của bản thân mà phá đi mong muốn lớn nhất của cả hai ở thời điểm này, là làm bố mẹ.