Người đàn ông tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, thế nhưng nhìn lại rất có khí chất, giống như Vương Khiêm nói, chính là nhìn rất có tiền, cả người mặc toàn là hàng hiệu, nhìn sơ qua cũng biết không rẻ.
Có vào người khí chất là khí chất thật, mà đại đa số khí chất đều là do tiền tích tụ ra.
Người đàn ông cười, sau khi chào hỏi vài câu với bọn người Trần Bỉnh Sinh, nói: "Ta vừa vặn đi ngang qua, đi vào chào hỏi một tiếng, mọi người cứ ăn ngon uống ngon, ta sẽ không quấy rầy."
Nói xong cho Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu, cười rời đi.
Mà Lý Bảo Sơn thì vội vàng đuổi theo, y tá trưởng Điền Hương Lan cũng chạy theo đi ra.
Trần Thương đã từng gặp qua người đàn ông này, thường xuyên đến nội khoa, nếu như Viên Phàm ở đây nhất định sẽ nhận ra tiểu cô nương xinh đẹp kia.
Vị này chính là Triệu tổng, là giám đốc của một công ty y dược ở Tỉnh Đông Dương, đừng bởi vì hắn đi vào mây trôi nước chảy, vô thanh vô tức, chào hỏi giống như: là bạn bè cũ lâu ngày gặp lại.
Nhưng thật ra, mục đích vừa rồi đi vào chào hỏi hết sức rõ ràng, chính là để Lý Bảo Sơn biết ai cho kết xong.
Những người này nhân tinh vô cùng, họ sẽ không khoe khoang trước, chỉ là đi ngang qua sân khấu, sau khi đi ra ngoài, Lý Bảo Sơn sẽ phát hiện, sổ sách bị kết!
Một lần hai lần thì không quan trọng, nhưng mười lần tám lần vẫn không quan trọng sao?
Thật ra, liên hoan nội khoa chính là như thế, thường xuyên sẽ có đại lý dược đi theo bỏ tiền.
Lý Bảo Sơn không nguyện ý trêu chọc đám người này, mục đích chủ yếu nhất chính là vấn đề khoa cấp cứu cần dùng thuốc.
Khoa cấp cứu dùng thuốc so với những khoa khác dùng thuốc phải được kiểm tra kỹ lưỡng hơn rất nhiều lần, bởi vì rất nhiều dược vật của khoa cấp cứu đều dùng để cứu mạng.
Vì vậy, tại phương diện này Lý Bảo Sơn mười điểm nghiêm ngặt, không phải công ty thuốc uy tín lâu năm, đã tồn tại lâu năm và có nhiều danh tiếng trên thị trường, Lý Bảo Sơn tuyệt đối không cần!
Làm một ví dụ, khoa cấp cứu thường xuyên đến những người bệnh đau đớn, Ibuprofen là một loại thuốc rất thường gặp, lượng tiêu thụ cũng rất lớn.
Đại đa số người đi tiệm thuốc mua thuốc không để ý. bảng hiệu, không xem xuất sứ, trên họ chỉ cần biết đó là Ibuprofen là được rồi.
Bởi vì mọi người sẽ cảm thấy, xuất sứ từ đâu mà chẳng như thế, dù sao đều là Ibuprofen, thành phần cũng sẽ không khác nhau.
Thế nhưng, hằng năm khoa cấp cứu xảy ra vấn đề do thuốc không đủ chất lượng cũng không phải là ít.
Mà thậm chí xảy ra chuyện lại tìm không thấy. nguyên nhân ở nơi nào, đò mới là vấn đề hết sức trí mạng.
Mấy năm trước khoa cấp cứu của bệnh viện nhân dân Tỉnh Đông Dương, bởi vì chuyện lựa chọn Norepinephrine mà xảy ra vấn đề.
Norepinephrine mặc dù rất quen thuộc, cho nên rất nhiều xưởng có sản xuất loại thuốc này, thường thấy nhất là Lợi An Thư, Thiên Tân Kim Diệu axit amin, Thượng Hải Hòa Phong,... Đại đa số các công ty này đều có thể sản xuất được.
Thế nhưng chỉ là một loại thuốc quen thuộc như thế lại mang đến cho người bệnh một đả kích trí mạng!
Đương nhiên Lý Bảo Sơn biết nguyên nhân Triệu Khang Bác tới đây là để làm gì.
Vì vậy hắn vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Căn người miệng mềm, bắt người tay ngắn đây là đạo lý không đổi từ xưa đến nay.
Chạy ra theo Triệu Khang Bác, Lý Bảo Sơn vội vàng liếc mắt ra hiệu cho y tá trưởng Điền Hương Lan.
Điền Hương Lan nháy mắt lĩnh ngộ, tranh thủ thời gian đứng dậy trả tiền.
Triệu Khang Bác cũng cười nói: "Chủ nhiệm Lý đừng khách khí, quán ăn này có hợp tác với chúng ta, chúng ta ăn cơm ở đây, đây không phải cũng tiết kiệm một chút kinh phí cho khoa chúng ta hay sao!"
Lý Bảo Sơn cười nói: "Triệu tổng tài đại khí thô, chướng mắt chút tiền này, thế nhưng trong khoa chúng †a, một phân tiền đều phải ghi lại trong danh sách, nếu xảy ra vấn đề Lý Bảo Sơn ta cũng không gánh được."
Trong khi nói chuyện, Triệu Khang Bác lôi kéo Lý Bảo Sơn sang một bên: "Chủ nhiệm Lý, thực không dám giấu giếm, thuốc của chúng ta đã được đưa vào bệnh viện năm sáu năm nay, hiệu quả luôn rất tốt, hơn nữa giá cả cũng tiện nghỉ hơn so với những công ty lớn kia, chuyện này đối với người bệnh mà nói là chuyện tốt, đúng không?"