Chuyện này có nghĩa là mình không căn thăng cấp kỹ năng?
Trực tiếp đối thành công kỹ năng màu tím sao?
Đây cũng quá mạnh đi?
Đây chính là chỗ tốt mà chức nghiệp ẩn tàng mang tới sao?
Nghĩ tới đây hẳn cảm thấy quá giả, không chân thực, chức nghiệp ẩn tàng lại có thể trực tiếp nhận được kỹ năng màu tím!
Cảm giác này, rất thoải mái!
Hơn nữa, Trần Thương xem như thấy rõ ràng. Nếu muốn nhận được kỹ năng!
Nhất định phải nhận được độ thiện cảm từ Mạnh lão sư!
Phải làm liếʍ chó cho Mạnh lão sư a!
Liếʍ càng dễ chịu, hồi báo cảng caot
Trần Thương hít sâu một hơi,
Suy nghĩ rất nhiều.
Suy nghĩ rất xa...
Nghĩ đến sau này cho con học ở tiểu học Alistun hay là đi nhà trẻ trong thôn.
Nghề nghiệp này rất thích hợp với Tân Duyệt tiểu liếʍ chó, nếu như nàng bái mình làm sư phụ, tuyệt đối có thể móc sạch kho kỹ năng của mình! Nhưng, nghĩ đến những phú bà bên cạnh mình, giống như độ thiện cảm đều rất cao.
Như vậy....
Hình như mình rất có ưu thế trong phương diện gia tăng độ thiện cảm của các phú hào a!?
Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên cảm giác được, chức nghiệp ẩn tàng này thật là thơm!
Đánh chết cũng không làm liếʍ chó sao?
Ha ha!
Emma... Thật là thơm!
Tiền Lâm khẽ hát đến cửa phòng làm việc của Tiền Lượng, do dự nửa ngày, bắt đầu công việc chuẩn bị tình cảm.
Không thể không nói, người này rất có thiên phú.
Mà diễn kỹ của Tiền Lâm, cũng phải đạt đến cấp bậc 7 - 8 sao rồi.
Không đến một phút, cảm xúc của Tiền Lâm đã hoàn thành chuyển đổi từ dương dương đắc ý đến vui bừng bừng đến bình bình đạm đạm lại đến than thở thất vọng đến khóc.
Chính là cảm giác này, cũng không vấn đề, nghĩ tới đây, hắn gõ cửa. "Vào đi!”
Giọng nói uy nghiêm truyền đến, Tiên Lâm nức nở, mấy lần, cố gắng trừng mắt, hi vọng có thể nhiều mấy. phần ướŧ áŧ.
Sau đó đẩy cửa đi vào.
"Đại bá..."
Tiền Lâm cảm thấy biểu lộ của mình lần này có thể đánh max điểm.
Tiền Lượng sững sờ, nhìn thấy người đi vào là Tiền Lâm, mang theo vẻ mặt sống không thể yêu.
Nhìn thấy bộ dáng Tiền Lâm như vậy, Tiền Lượng. chẳng những không có một tia đau lòng, ngược lại cực kỳ muốn cười.
"Có chuyện gì thế?" Tiền Lượng có gắng nín cười, khụ khụ một tiếng, hỏi Tiền Lâm hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh đại bá ngồi xuống:" Đại bá, có phải là ta quá kém cỏi hay không?"
Tiền Lượng trầm ngâm một lát: 'Ừm, là có một chút.”
Tiền Lâm:.. %%&
Tiền Lâm than thở nói: "Ta quá kém, đại bá, ta làm cho ngài mất mặt xấu hổ, thật ra, mặt ta da dày cho nên ném chút cũng không quan hệ, nhưng ta sợ ngươi mất mặt a!" Tiền Lượng nghe xong tò mò.
Hắn hiểu rõ Tiền Lâm, mặc dù không căn mặt mũi, nhưng năng lực là có, bất luận là kiến thức căn bản y học hay là tố chất tổng hợp, cũng đều rất không tệ.
Nghĩ được như vậy, Tiền Lượng nhịn không được hỏi: "Xây ra chuyện gì vậy?"
Tiền Lâm thở dài: "Ta bị Mạnh Hi lão sư chê."
Tiền Lượng nghe xong thì ra là cái này, lập tức cười nói: "Thì ra là tiểu Mạnh, ha ha, bị ghét bỏ cũng bình thường, tiểu Mạnh còn trẻ, tâm mắt cũng rất cao, mới ba mươi tuổi, đã là thạc đạo, vì vậy bắt bẻ học sinh cũng bình thường."