Chính mình phải sớm giới thiệu đổi tượng cho Trần Lạc, bằng không vị thiếu phụ họ Phó này cũng quá nguy hiểm.
...
Trần Thương nhìn gương mặt kia một chút, có chứt hối hận, nếu không phải anh chỉnh dung cho cô ta đẹp như thế, hiện tại thì tốt rồi, tự gây khó khăn cho chính mình, nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi có chút bận tâm, tội nghiệt a!
Chỉnh đẹp mắt thì cũng không nói, cô còn có tiền, cái xe Range Rover lớn như vậy, một trăm vạn để làm lớn một bộ ngực cũng không có vấn đề.
Những điều này đều không nói tới!
Ngươi nói ngươi vẫn là gần vua ban lộc?
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm giác có chút nơm nớp lo sợ, vạn nhất... Vạn nhất... Nghĩ đến loại khả năng kia, Trần Thương có chút lo lắng, Trần Đại Hải liệu có thể căm cây gậy đánh chết anh hay không, aizz.. Cái này thật khó mà nói trước được. Một đường nơm nớp lo sợ, Trần Thương cố gắng tìm kiếm đối sách.
Thậm chí nghĩ đến có nên hi sinh bản thân một chút hay không, để họ Phó kia bỏ qua cho em trai nhà mình... Dù sao nó vẫn còn trẻ.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, Phó Ngọc Phương trực tiếp đưa hai người họ đến nhà hàng, nhất định phải để cô được bày tiệc mời khách đối với "em trai Trần Lạc”.
Sau này cùng chung trường học, tránh không được sẽ phải tiếp xúc nhiều.
Trong lúc ăn cơm, Phó Ngọc Phương gọi cả chồng mình là Quách Vĩnh Lượng tới, lúc này mớikhiến tâm trạng thấp thỏm bất an của Trần Thương ép xuống bụng.
Quách Vĩnh Lượng trông thấy Trần Thương, cũng rất cho mặt mũi, cười tủm tỉm rất khác với lần trước.
Một bữa cơm kéo dài hai tiếng đồng hồ, thiếu phụ họ Phó lại bất động thanh sắc khiến cô như có siêu năng lực. Trần Thương lo lắng nhìn sang Trần Lạc, sợ tiểu tử này có ý nghĩ xấu gì.
Chẳng qua nhìn thái độ cậu ta thờ ơ như thế, mọi bất an của Trần Thương cũng phần nào vơi đi.
....
....
Ngày hôm sau, Trần Thương phải đến trường học tham gia lễ chào đón tân sinh viên, mà Trần Lạc cũng phải đến trường học báo danh
Vốn chỉ muốn trước tiên đưa Trần Lạc qua đó, còn mình lại trở về trường học.
Nhưng Phó Ngọc Phương đã trực tiếp vỗ ngực một cái nói để cô phụ trách, vừa vặn ngày mai cô cũng đến trường học, vừa vặn tiện thể đưa Trần Lạc đi luôn.
Ăn cơm xong, Trần Lạc vẫn để hành lý ở lại trên xe, còn mình dùng tạm đồ của Trần Thương.
Dù sao ngày mai vẫn đi chiếc xe này, khỏi phải dọn đồ qua lại cho phiền phức.
Phòng Trần Thương mướn không lớn lầm, cũng may là giường đôi, hai người cũng có thể miễn cưỡng năm đủ. Từ khi còn nhỏ, Trần Thương cùng Trần Lạc vẫn ngủ chung trên một chiếc giường lớn, vì vậy nên cũng không lạ lẫm gì.
Nhìn căn phòng rộng không đến hai mươi mét vuông của mình, Trần Thương bỗng nhiên nảy sinh ra ý định mua nhà.
Có lẽ... Chờ làm xong phẫu thuật cho Phó Ngọc Phương, tiền mua nhà hẳn là sẽ chuẩn bị đủ rồi?
Kế tiếp có thời gian có thể đi ra ngoài đi dạo, hỏi thăm một chút.
Nghĩ đến bản thân sẽ có ngày được người môi giới trưng cầu ý kiến mua căn hộ, Trần Thương còn cảm thấy có chút không chân thực.
Thiếu phụ họ Phó dẫn theo em trai của mình lên đường đến học viện Truyền Thông, Trần Thương cũng gọi xe đến đại học Y Khoa Đông Dương.
Đại học Y Khoa Đông Dương khai giảng tương đối sớm, hôm nay nghiên cứu sinh tân sinh lễ khai giảng.
Kỳ thật cũng chính là cái gọi là đại hội động viên.
Lại lần nữa bước vào sân trường, mang tới cảm giác không giống.
Giống như được về tới với thanh xuân tuổi trẻ, tháng ngày còn là sinh viên.
Trần Thương làm tốt đủ loại thủ tục, nhận các loại giấy chứng nhận, sau khi hết bận cũng đã đến trưa.
Nghiên cứu sinh y học cùng không với những nghề nghiệp khác, rất nhiều người đều nói lên nghiên cứu sinh sẽ không tiêu bao nhiêu tiền thậm chí có còn có thể để dành được tiền, khả năng đó là bởi vì ngươi lựa chọn một nghề nghiệp tốt, nếu như ngươi cảm thấy nhiều tiền... Thì cứ đến học y thử một chút...