Bác Sĩ Nguy Hiểm

Chương 87



Trần Thương mở mắt ra, hít thở thật sâu hai cái!

Hắn cảm giác vừa rồi mình không phải họ Trần, mà là họ Tôn (Tôn Ngộ Không), bị vây ở phòng phẫu thuật năm trăm năm!

Vừa nghĩ tới ruột thừa, hắn cảm giác có chút dị ứng...

Thế nhưng hiện tại trong đầu hắn không có gì khác, chứa tất cả đều là ruột thừa!

Cái gì viêm ruột thừa cấp tính, viêm ruột thừa mãn tính, viêm ruột thừa sinh mủ... Cả họ hàng Viêm ruột thừa...

Nhưng, thu được tương đối khá!

[ Đinh! Chúc mừng phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa của ngài tăng lên đến: Cấp hoàn mỹ! ]

Nói thật, nghe thấy nhắc nhở này, Trần Thương không một chút ngoài ý muốn cùng vui vẻ, bởi vì nếu như thế mà còn không tới cấp hoàn mỹ, Trần Thương thật có suy nghĩ muốn chết, quỷ mới biết mình làm bao nhiêu ca phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.

Quỷ mới biết mình đã nhìn bao nhiêu cái bụng!

Thậm chí hắn có cảm giác mình đã thức Tỉnh một loại kỹ năng, kỹ năng bí mất: Nhìn bụng biết ruột thừa!

Người xưa có sờ xương đoán mệnh, xem chỉ tay đoán tương lai, hiện có Trần đại quan nhân ta nhìn cái bụng có thể phân biệt ruột thừa.

Đương nhiên, nói có chút khoa trương.

Để phán đoán chính xác được tình trạng của ruột thừa, chủ yếu nhất là nhờ vào bệnh lịch, bệnh án và thể trạng của bệnh nhân, sau khi kiểm tra kỹ càng, có một hệ thống ước định rõ ràng, sau đó mới có thể phỏng đoán một cách hoàn mỹ.

Chỉ là, vì sao mình phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa không có đặc hiệu?

Bỗng nhiên, Trần Thương vỗ trán một cái: - Đã hoàn mỹ rồi, ngươi còn muốn đặc hiệu gì nữa?

Nhưng, muốn tăng lên đến hoàn mỹ, quả thực không dễ dàng.

Trần Thương nhớ lại lúc trước mỗi kỹ năng của lão Trần đã rõ ràng vượt qua đi kinh nghiệm quy định, thế nhưng kỹ năng vẫn chưa đột phá, đó chính là mặc dù kinh nghiệm đủ rồi, nhưng lý giải vẫn chưa tới.

Y học thật sự là ngành học khảo nghiệm thiên phú, ngoại khoa càng là như vậy.

Xem ra[ thẻ đặc huấn ] này thật sự là đồ tốt, nhưng... Trần Thương cũng không nghĩ dùng nhiều, bởi vì... Mỗi lần dùng thật giống như là ngồi tù. 

Buổi chiều, Trần Bỉnh Sinh tìm tới Trần Thương:

- Xế chiều hôm nay, Trương Chí Tân có mấy ca phẫu thuật ruột thừa, ngươi cùng đi theo ta đi. Ngươi đi làm phẫu thuật, ta giúp ngươi chỉ ra chỗ sai và khuyết điểm của ngươi.

- Cuộc thi lần này, ngươi cũng đừng lo lắng.

Lão Trần nói chuyện, nhưng trong lòng cũng không chắc, thậm chí còn có chút tự trách:

- Ai, đều tại ta, trong hai năm qua ngươi liên tục làm được đều là người hỗ trợ cấp cứu, nhưng chính ngươi thì không hơn mấy ca phẫu thuật, nói thật, đều là trách nhiệm của ta.

Trần Thương cười, trấn an nói:

- Đại ca, ngươi không cảm thấy ta phẫu thuật ruột thừa rất tốt sao?

Trần Bỉnh Sinh tức giận trừng mắt liếc Trần Thương, đến lúc nào rồi, gia hỏa này còn múa mép khua môi.

Nhưng lúc này, Trần Bỉnh Sinh cũng không đả kích hắn, dứt khoát không chấp nhặt với hắn. Thậm chí còn khích lệ nói:

- Ngươi là một trong những người ngoại khoa có thiên phú ưu tú nhất mà ta từng thấy, đợi một thời gian nữa, tương lai vô hạn lượng, nhưng hiện tại dù sao kinh nghiệm lâm sàng của ngươi vẫn không đủ. 

- Vừa vặn hôm nay Trương Chí Tân có mấy ca phẫu thuật ruột thừa, ngươi xem bác sĩ Trương làm, hai ca sau đó ngươi tới làm, chúng ta xem xét ngươi không đủ chỗ nào sẽ chỉ điểm thiếu sót của ngươi.

Bây giờ Trần Bỉnh Sinh có thể nghĩ tới cũng chính là tạm thời ôm chân phật.

Trần Thương cười gật đầu nói tiếng cám ơn.

Lão Trần lại sợ Trần Thương không coi trọng, lại dặn dò:

- Cơ hội lần này thật rất khó được, biên chế bệnh viện cấp Tỉnh, nói thật, là nghiên cứu sinh ngươi muốn mua được ít nhất cũng phải tốn bốn năm mươi vạn, trước đây nâng ngươi thi viết còn phải quá tuyến, hiện tại kiểm tra biên chế càng ngày càng khó, mà trường hợp như ngươi nội bộ bệnh viện cho cơ hội biên chế quá ít.

— QUẢNG CÁO —