Bọn họ bước vào trong cánh rừng hoa tử đằng, khung cảnh đẹp ma mị tựa như lạc vào một lễ hội đêm được thắp sáng bởi những cánh hoa. Bước đi một đoạn thì tới một cánh cửa đặt trơ trọi trong rừng một cách kỳ lạ. Hắc bạch vô thường lúc này đang là hướng dẫn viên cho hai vị khách, liền bắt đầu giới thiệu.
- " khu rừng này tồn tại rất nhiều cánh cửa như thế này. Đây không phải là một cánh cửa tầm thường, nó là cánh cửa mở ra buồng tim của mỗi con người. Trái tim của con người tựa như một căn phòng vậy, và căn phòng này phản ánh toàn bộ nội tâm của người đó"
Nói xong đều quay sang nhìn hai vị khách du lịch. Thần chết lúc này nhìn hai vị khách mà mỉm cười ý nhị, rồi quay sang nhìn hắc bạch vô thường mà nói.
- " hai vị địa tiên lâu lắm mới có dịp "nhầm lẫn" như vậy, vậy thì mời hai vị dùng trước "
Nói xong nháy mắt một cái. Hắc bạch vô thường cười gượng, lập tức xua tay.
- " bọn ta chỉ là những người đi thăm quan, sao có thể tự ý dùng trước. Cô nương đang làm việc công, vẫn phải là ưu tiên công việc trước. Xin cô nương hãy lên trước"
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An thoáng nhìn nhau , có chút yên tâm. Hai chữ "thăm quan" đã trấn an chúng, và thêm nữa được xem người khác mở cửa trước cũng là một chuyện giúp chúng biết trước chuyện gì sắp đến. Thần chết giật mạnh sợi dây xích, hai linh hồn kia bị kéo lên theo tiếng xích leng keng. Thần chết nhìn vào cặp đôi kia không một chút thiện cảm.
- " Cặp phu phụ này là người sống ở phía đông Tây Bắp quốc. Lúc sống hưởng phước giàu sang phú quý nhưng không biết tu tâm dưỡng tính, lại đi làm những chuyện xấu xa. Đến lúc đền tội rồi, BƯỚC LÊN ĐI.."
Một tiếng quát lạnh lùng, cặp phu phụ kia run rẩy bước lên. Thần chết chỉ tay vào cánh cửa mà trừng mắt nhìn người phụ nữ.
- " ngươi lên trước, chạm tay vào cánh cửa cho ta"
Người phụ nữ run rẩy bước lên chạm tay vào cánh cửa. Cánh cửa cảm nhận được bàn tay ấy thì rung lên bần bật, rồi sau đó từ từ mở ra. Mọi người nhìn vào bên trong cánh cửa thì giật mình, mà người phụ nữ hoảng hốt tột độ vô thức giật lùi ba bước. Bên trong cánh cửa là một không gian rộng lớn với bốn con quỷ to lớn vô cùng xấu xí . Bốn con quỷ đó tay cầm kìm, cầm kéo, và nhiều dụng cụ tra tấn kinh khủng khác. Người phụ nữ run rẩy bước lui, cho đến lúc sợi xích trói bị kéo căng. Thần chết lúc này giật sợi xích khiến người phụ nữ bị kéo tới mà chới với. Thần chết trừng mắt nhìn người phụ nữ mà nói.
- " ngươi lúc sống ỷ có chút nhan sắc, lại may mắn được gả vào nhà giàu có làm vợ ba sống trong nhung lụa. Không những không bị vợ cả vợ hai bắt nạt mà còn được chăm sóc thương yêu . Ngươi không biết an phận, lấy oán báo ơn, đi nói xấu vu tội cho người khác khiến bà cả phải phẩn uất tự vẫn, bà hai bị đuổi về nhà mẹ đẻ , để ngươi độc chiếm sủng ái trong nhà. Hình phạt cho tội lỗi của ngươi là đày xuống tầng thứ nhất của địa ngục "Bạt Thiệt địa ngục" . CHỊU TỘI ĐI " .
Vừa quát lên, lập tức giật mạnh sợi xích, người phụ nữ bị ném vào trong. Cảnh tượng ghê rợn, người phụ nữ bị bốn con quỷ lao vào banh miệng rút lưỡi kéo lê trên mặt đất, kêu gào trong đau đớn. Bọn chúng dùng các dụng cụ tra tấn hành hạ, tiếng kêu gào trong tuột cùng thống khổ. Cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng kêu gào đau đớn cũng theo đó mà biến mất. Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An chứng kiến mọi chuyện, ôm nhau run rẩy lắp bắp nói.
- " thật kinh khủng, đây là tầng địa ngục thứ nhất ư? Hình phạt cho những người nói lời dối trá là tàn bạo như thế này sao?"
Hắc bạch vô thường nghe vậy thì quay sang nhìn bọn chúng mà cười. Hắc vô thường khẽ lắc đầu.
- " không phải , không hẳn là như vậy. Lời nói dối cũng phân biệt thiện ác, không phải lời nói dối nào cũng bị trừng phạt. "
Bạch vô thường với lời nói đó thì gật đầu nói tiếp.
- " lấy đơn cử như một số đại phu trên dương gian. Khi bệnh nhân của họ tuyệt vọng vì đau khổ trong bệnh tật. Các đại phu lúc này thường nói dối để các bệnh nhân có thêm động lực sống tiếp để chiến đấu với bệnh tật. Những lời nói dối với cái tâm thiện như vậy không những không có tội mà còn tích được công đức "
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An ồ lên ngạc nhiên. Thần chết lúc này nhìn bọn chúng mà cười nhạt.
- " người phụ nữ vừa rồi nói những điều dối trá mục đích hại người khác gây hậu quả nghiêm trọng, cũng là chiếm lợi ích cho bản thân. Cái tâm vừa độc ác mà hậu quả cũng nặng nề, vậy nên ả ta sẽ bị tống trong địa ngục này hơi lâu đấy "
Nói xong liếc sang nhìn người chồng mà cười mỉm.
- " giờ thì... đến lượt ngươi "
" Á.A..A..." Người đàn ông giật mình kinh hãi quay lưng bỏ chạy, nhưng mà chạy đi đâu? Thần chết giật mạnh sợi xích khiến người đàn ông bị kéo văng đập vào cánh cửa một cái " ẦM.." . Cánh cửa lúc này lại rung lên bần bật rồi mở ra, bên trong có rất nhiều súc vật đủ loại với ánh mắt đỏ như máu . Tất nhìn vào, mà thần chết túm cổ người đàn ông hướng đôi mắt vào bên trong . Mặc người đàn ông kinh hãi, thần chết bình thản nói.
- " ngươi lúc sống được phúc đức kiếp trước mà sống trong giàu có no ấm, vậy mà không biết tích đức để dành cho kiếp sau lại đi lấy việc giết chóc súc vật làm trò tiêu khiển. Tội ác của ngươi bây giờ sẽ bị trừng phạt, tống vào tầng thứ mười " Súc Khanh Địa Ngục" , bị súc vật cắn xé. CHỊU TỘI ĐI " .
Nói dứt lời liền ném thẳng người đàn ông vào trong.
"UỒM...Ò..." tiếng những con bò rống lên trong tức giận, chúng lao đến húc người đàn ông. Những con chó thì cắn xé, chim chóc mổ vào mắt, ngựa đá... Tất cả lao vào xâu xé linh hồn bé nhỏ trông thật dã man. Tiếng gào thét của người đàn ông lọt thỏm giữa tiếng kêu của muôn thú. Cánh cổng từ từ đóng lại, mà tiếng kêu khóc theo đó mà im bặt. Tiếng cánh cửa đóng lại một tiếng "ầm" khiến hai tên khách du lịch giật bắn mình. Thần chết lúc này thi lễ với hắc bạch vô thường mà nói.
- " chuyện của ta ở đây đã xong, ta cần phải lên đường tiếp tục nhiệm vụ của mình. Cáo từ"
Hắc bạch vô thường cũng cúi đầu thi lễ trả.
- " cô nương đi thong thả"
Thần chết lúc này liền ngồi trên lưỡi hái mà bay đi, để lại hai vị khách du lịch và hai hướng dẫn viên đứng đó. Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An run cầm cập, hai tên nói trong run rẩy.
- " thật khủng khiếp, giết súc sinh cũng bị tội nặng như vậy sao? Cũng may trước giờ ta không giết chóc gì, sau này cũng không dám giết súc vật nữa "
Hắc vô thường lúc này lại quay sang lắc đầu nói.
- " không phải cứ giết súc vật là bị tội đâu. Trời sinh ra vạn vật tức có sinh có diệt. Con nai ăn cỏ, con hổ ăn nai, nếu vậy thì con hổ cũng có tội sao? Lại nói đến chuyện những người làm nghề thợ săn hay nghề đồ tể, những người đó hàng ngày phải giết biết bao nhiêu con vật, vậy những người đó tội ác chồng chất sao? Không, không phải như thế"
Bạch vô thường lúc này gật đầu tán thành mà tiếp lời.
- " đạo trời có sinh có diệt. Người thợ săn giết thú để mưu sinh, người đồ tể giết gia súc cũng là nghề mưu sinh. Cả hai người này đều làm theo quy luật sinh diệt của trời đất nên không có tội, đó là nghề của họ. Điểm chung của hai người này là khi giết con vật đó, họ đều xuống tay nhanh lẹ để con vật đó nhanh chóng thoát khỏi đau đớn, độ kiếp siêu sinh"
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An ngơ người không hiểu, lúc này hắc bạch vô thường lại chỉ vào cánh cửa mà nói.
- " người đàn ông vừa rồi phạm đại tội như thế nào các ngươi biết không?"
Hai tên An và Quyết đương nhiên không biết mà lắc đầu. Hắc bạch vô thường ôn tồn giải thích.
- " tên này lúc sống giàu có, điều kiện đầy đủ không cần phải tự tay giết thịt gia súc bởi có đầu bếp làm thay. Thế nhưng lần giết mổ nào hắn cũng tự tay vào bếp cắt cổ gia súc, và vết cắt nào cũng thật từ từ khiến con vật không thể chết ngay mà chịu đau đớn dày vò đến chết, hắn chính là hưởng thụ sự đau đớn ấy. Hắn nhiều lần làm thịt dê, lấy cớ khử mùi hôi của dê mà lấy roi đánh đập con dê đến tàn tạ, trong lòng thống khoái. Hắn cũng nhiều lần mở tiệc và đem bò sống ra trói giữa buổi tiệc, cho người tùng xẻo từng miếng thịt trên con bò còn sống ấy, khiến con bò bị tùng xẻo đến chết chỉ bởi vì hắn cho rằng như thế thịt mới tươi ngon. Tội ác của hắn không nằm ở chỗ giết gia súc mà ở chỗ hành hạ cái chết của gia súc, khiến sinh mệnh ấy oán thù, từ đó mà bị đọa vào địa ngục."
Thì ra là vậy, chính những điều này mới là căn nguyên tội lỗi. Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An nuốt nước bọt căng thẳng, lúc này cảm thấy có gì không đúng cho lắm. Trịnh Võ Quyết cúi đầu thi lễ.
- " hai vị quan sai . Hai vị nói đưa chúng ta đi thăm quan, chắc là đến đây thôi. Bây giờ có thể đưa chúng ta trở về không?"
Hai tên này đã nhận ra cánh cửa kia chính là cửa dẫn đến 18 tầng địa ngục, cảm thấy không muốn ở lại nên xin về gấp. Hắc bạch vô thường cười nhạt, biết chúng đang run sợ, lúc này hắc vô thường lại mở lời trấn an.
- " chắc các ngươi cũng hiểu rồi, cánh cửa này là một tấm gương phản chiếu tội lỗi của con người trên dương thế và đưa họ vào tầng địa ngục phù hợp với tội lỗi của họ. Thật ra cũng đã có rất nhiều người tốt chạm vào cánh cửa mà không mở ra bất kỳ một tầng địa ngục nào cả, chính là những người không có tội. Vậy ta hỏi thật, các ngươi có tự tin các ngươi đã sống một cuộc sống tốt đẹp mà không gây ra tội ác gì?"
Câu hỏi vừa dứt, cả Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn an thoáng nhìn nhau, sau đó tiến vào trạng thái trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, cả hai người họ cùng cúi đầu thi lễ.
- " chúng ta đều là những người tốt làm việc tốt, trước giờ chưa từng phạm bất kỳ tội ác nào cả "
Lời nói tự tin chắc chắn. Bạch vô thường bật cười vỗ tay tán thưởng.
- " rất tốt, thực sự rất tốt. Nếu đã tự tin mình là người tốt như vậy, thì tại sao không nhân cơ hội này chạm thử vào cánh cửa để kiểm tra bản thân mình thế nào. Đây không phải là một cơ hội tuyệt vời chỉ có một lần, để nhìn vào chính mình đó sao?"
Lời nói thật sự rất có lý, đời người đâu dễ có hai lần. Hắc bạch vô thường lúc này ngước nhìn lên cao như đang nhìn lên dương thế mà nói.
- " từ giờ đến lúc trời sáng chỉ còn một canh giờ nữa, có muốn thử hay không thì quyết định đi "
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An nhìn nhau, xem ra cũng tò mò lắm. Chúng tự tin bản thân tốt đẹp nên nhìn nhau gật đầu, quyết định bước lên xem thử một lần.