Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Bản thân chúng tự tin vào cuộc sống của mình. Thân là người lớn tuổi hơn, Nguyễn Văn An bước lên trước nói.
- " Quyết đệ, để huynh thử trước. Nói gì thì nói chứ huynh rất có niềm tin vào bản thân mình"
Trịnh Võ Quyết nghe vậy thì cung kính cúi đầu, mà hắc bạch vô thường vỗ tay tán thưởng, sau đó hướng tay về cánh cửa mà dứt khoát.
- " hay lắm, rất có khí phách. Xin mời"
Nguyễn Văn An ưỡn ngực lấy lại khí khái của " một vị quan thanh liêm" , bước lên chạm tay vào cánh cửa một cách dứt khoát. Hắn tin rằng cánh cửa sẽ không phản ứng, thế nhưng cánh cửa lập tức rung lên khiến hắn giật mình. "Ken két" tiếng cửa mở ra, cả Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An đều trợn tròn mắt nhìn vào khi thấy bên trong là một núi đao sắc nhọn cắm thẳng từ đất đâm lên. Hắc bạch vô thường nhìn vào giọng từ từ mà nói.
- " chà chà... Là tầng thứ bảy, đao sơn địa ngục"
Nguyễn Văn An run bắn người, giật lùi ba bước mà run rẩy nói.
- " không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Ta làm quan cả đời liêm khiết chưa từng xử oan ai, lại sống hướng thiện thì không thể nào lại bị hình phạt thảm khốc thế này..."
Hắc bạch vô thường nghe vậy thì cười nhạt.
- " liêm khiết ư? Vậy số tiền mà ngươi nhận của tên Trịnh Võ Quyết ấy để ra trát bắt vương tử không phải tiền tham ô thì là gì?"
Nguyễn Văn An vội vàng thanh minh.
- " ta và quyết đệ tình như thủ túc, số tiền ấy chỉ là tiền bồi dưỡng mà thôi, sao có thể gọi là tham ô được?"
Nói đến đây thì nghĩ ra điều gì đó. Trong cơn sợ hãi mà chuyển sang liều lĩnh, quên hết thân phận quay sang chỉ mặt hắc bạch vô thường mắng xối xả.
- " a...ta biết rồi. Chẳng qua tên con nuôi đó của diêm vương làm điều xằng bậy bị ta trừng phạt, các ngươi ghi thù bắt ta xuống đây mượn việc công để trả thù riêng mà thôi. Chuyện này quá rõ ràng, đừng hòng lừa ta "
Trịnh Võ Quyết run bắn người, vội lao tới ôm lấy Nguyễn Văn An và bịt miệng hắn, thì thầm trong run rẩy.
- " huynh điên rồi, không xem lại mình đi. Bọn họ là hắc bạch vô thường, còn chúng ta chỉ là hai linh hồn bé nhỏ. Huynh mắng họ đã là một sự ngu dốt rồi, đằng này lôi cả diêm vương vào. Là cảm thấy hình phạt núi đao quá nhỏ, muốn xuống tầng thứ 18 chịu kiếp nạn vĩnh viễn không được siêu sinh luôn hay sao?"
Nguyễn Văn An nghe xong giật mình hoảng sợ, đúng là giận quá hóa ngu, ếch chết tại miệng. Hắc bạch vô thường có lẽ nghe hết tất cả, thế nhưng lại không hề tức giận, chỉ lắc đầu cười.
- " ha ha ha... các ngươi không phải lo, chúng ta sẽ không làm thế và cũng không có quyền làm thế "
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An thoáng nhìn nhau, lời nói đó cũng phần nào trấn an chúng. Chúng nhìn sang hắc bạch vô thường mà định nói gì đó nhưng chưa biết nói gì, hắc bạch vô thường lúc này hỏi chúng.
- "Các ngươi có biết địa ngục này được hình thành như thế nào không?"
Đôi mắt vẫn còn sợ hãi, bọn chúng lắc đầu. Hắc vô thường lúc này bước tới trầm ngâm một chút rồi nói.
- " vậy để ta giải thích một vài chuyện cho các ngươi hiểu rõ. Lấy ví dụ như người đàn bà lúc nãy bị tống vào tầng thứ nhất. Ả ta lúc còn sống dùng lời nói ác độc sắc như dao như kéo để hại người khác. Chính ác nghiệp từ miệng lưỡi mụ ta mà sinh ra các loại dao kéo kẹp cắt lưỡi ả ta, đó là nghiệp ả ta tạo ra và ả ta phải chịu "
Trịnh Võ Quyết và Nguyễn Văn An trố mắt nhìn, cảm giác lơ mơ hiểu ra điều gì đó. Bạch vô thường lúc này bước lên giải thích thêm.
- " lại lấy chuyện tên vừa bị tống vào Súc Khanh địa ngục ấy. Hắn lúc còn sống lấy giết chóc hành hạ súc vật làm vui, sinh ra oán nghiệp. Những con súc vật trong địa ngục ấy đều mang hình dáng của những con súc vật đã bị hắn hành hạ đến chết. Nói thẳng ra, chính oán nghiệp của hắn đã sinh ra những con súc sinh toàn lửa hận trong địa ngục ấy"
Hai tên khách du lịch nghe đến đây thì giật mình lùi lại một chút. Hắc bạch vô thường đến đứng hai bên cánh cửa, vỗ nhẹ vào thành cửa mà cười nhạt.
- " chúng ta đã nói từ đầu rồi phải không? Đây là cánh cửa tâm hồn, chức năng của nó chỉ là mở ra cánh cửa vào buồng tim của các ngươi. Trái tim các ngươi đầy tội lỗi sẽ sản sinh ra những thứ tội lỗi. Địa ngục này chính là buồng tim của các ngươi. Chúng ta không tạo ra địa ngục, mà chính các ngươi đã tạo ra địa ngục của riêng mình, hay nói chính xác hơn ĐỊA NGỤC TỪ TRONG TÂM CÁC NGƯƠI MÀ RA "
Hai tên khách du lịch giật mình lùi thêm bước nữa. Hắc bạch vô thường lại chỉ vào núi đao bên trong mà nói.
- " ngươi làm quan đã nhiều lần xử oan người vô tội. Nỗi đau của người bị oan tựa như lưỡi dao đâm vào xương tủy của họ vậy, đau đớn vô cùng. Chính oán hận của những người bị xử oan và oán nghiệp của ngươi đã sinh ra đao sơn địa ngục này "
Nói đến đây thì quay sang nhìn hai tên khách du lịch mà bật cười. Nguyễn Văn An hiểu ra mọi chuyện, cái này không thể kêu oan được nữa rồi. Hắn mặt tái mét cúi đầu thi lễ, chuyển giọng lễ nghĩa.
- " đa tạ hai vị quan đã chỉ điểm cho tiểu nhân. Tiểu nhân tham quan như vậy đủ rồi xin hai vị đóng cửa lại đi..."
Đang nói chưa dứt câu, đã thấy hắc bạch vô thường đứng hai bên kẹp tay hắn, miệng mỉm cười.
- " sao lại vội vàng thế. Địa ngục kia là tâm của ngươi, sao ngươi không vào đó thưởng thức một chút, cũng đâu có thiệt hại gì "
- " Đúng vậy, đằng nào tội lỗi của ngươi cũng không thể tránh được. Bây giờ ngươi vào chịu hai canh giờ, vậy sau khi chết được bớt hai canh giờ, không lời cũng chẳng lỗ chút nào đâu "
Vừa nói vừa dìu tên khách du lịch ấy bước đến gần cánh cửa. Nguyễn Văn An hoảng sợ la hét van xin, giẫy đạp chống cự nhưng vô ích. Thoáng chốc đã đứng sát cánh cửa mà nhìn địa ngục trong tâm mình. Hắc bạch vô thường lúc này lại có chút khen ngợi. Hắc vô thường cười nhạt.
- " a... cái tên tham quan nhà ngươi vẫn chưa phải là không thể cứu được. Nhìn những lưỡi dao trong kia chỉ nhỏ ngắn như gang tay, chứng tỏ những án oan ngươi xử chỉ là oan nhỏ như lưỡi dao kia vậy. Lại nói ngọn núi kia chẳng phải ngọn núi, chỉ như mô đất nhô lên, chứng tỏ số vụ án oan của ngươi rất ít đó nha "
Nguyễn Văn An run rẩy nuốt nước bọt. Bạch vô thường lúc này nhìn hắn mà nói.
- " ta từng thấy nhiều tên tham quan mà địa ngục trong tim của hắn là một ngọn núi khổng lồ. Những lưỡi đao trong đó dài hơn cả thước mọc chi chít trên nền đất. Khi hắn bị ném lên đỉnh núi và bị trượt xuống, cơ thể bị cắt thành từng mảnh vụn, trông vô cùng thê thảm. Còn ngươi, lưỡi dao trong đó nhỏ vậy không thể cắt vụn được ngươi. Lại nói số lượng đao trong đó ít, đến khi tất cả lưỡi đao cắt qua ngươi cũng là lúc ngươi hết nghiệp, đoán chừng chỉ vài tháng mà thôi "
Lời nói có chút khen ngợi, nói xong bất ngờ ném hắn vào trong. Nguyễn Văn An bị ném vào địa ngục trong tim mình, lập tức bị bốn con quỷ tóm lấy. Chúng ném hắn lên đỉnh núi, bị rớt vào giữa núi đao, lưỡi đao đâm vào cơ thể túa máu.
"Á.Á..Á... CỨU TÔI VỚI..." tiếng kêu gào thảm thiết. Nguyễn Văn An từ trên đỉnh mô đất từ từ trượt xuống, mỗi lần trượt đều bị lưỡi đao oan ức cắt qua. Cơ thể bị cắt liền từ từ lành lại, rồi tiếp tục bị cắt, cứ thế trượt xuống rồi lại bị ném lên. Cánh cửa từ từ đóng lại, tiếng rên la cũng từ đó mà mất hẳn.
" ẦM..." tiếng cửa đóng lại khiến Trịnh Võ Quyết giật mình nhắm mắt, hắn mở mắt ra đã thấy hắc bạch vô thường đứng trước mặt mình rồi.
- " giờ thì... đến lượt ngươi"
Tiếng nói lạnh lùng của hắc bạch vô thường tựa như xuyên vào da thịt Trịnh Võ Quyết, khiến hắn suýt khụy xuống vì đứng không vững. Hắn quỳ xuống khóc lóc van xin.
- " hai vị quan sai, xin tha cho tiểu nhân lần này. Tiểu nhân hứa sau khi trở về sẽ hành thiện tích đức, tuyệt đối không tiếp tục làm chuyện xấu nữa"
Hắc bạch vô thường nhìn hắn quỳ gối, nước mắt như mưa. Họ không hề động lòng, có lẽ đã quá quen với những cảnh thế này rồi, giọng nói lạnh lùng hỏi.
- " ngươi nói ngươi sẽ không tiếp tục làm chuyện xấu nữa. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi đã làm những chuyện xấu gì rồi?"
Trịnh Võ Quyết ấp úng lúng túng. Hắn thừa nhận làm chuyện xấu, nhưng ngay lập tức hỏi hắn chuyện xấu hắn đã làm thì hắn nhất thời không nghĩ ra được. Hắc bạch vô thường lại cười nhạt.
- " nếu đã không biết, vậy cứ thử chạm tay vào cánh cửa tâm hồn là biết ngay thôi, có gì phải suy nghĩ "
Dứt lời liền tiến tới hai bên tóm tay hắn, khiến hắn giật mình kinh hãi. Hắc bạch vô thường dìu Trịnh Võ Quyết tới trước cánh cửa. Khác với Nguyễn Văn An, Trịnh Võ Quyết sợ đến nỗi không còn sức phản kháng. Đứng trước cánh cửa, biết rằng chuyện không thể phản kháng được nữa, âu cũng là số phận. Hắn run rẩy đưa tay chạm lên cửa, trong lòng vẫn hy vọng cánh cửa không phản ứng, bởi hắn vẫn có niềm tin là hắn vô tội, nếu không tính cái tội hối lộ bắt vương tử kia. Hy vọng nhanh chóng bị dập tắt, cánh cửa rung lên bần bật theo từng nhịp tim sợ hãi của Trịnh Võ Quyết. Đằng sau cánh cửa là địa ngục trong tâm của hắn, chính là nghiệp hắn gieo và hắn sẽ phải hứng chịu. Những hình phạt khủng khiếp nào đang đợi hắn ở trong kia?