Mụ tú bà cho thuộc hạ vào lấy người, mọi chuyện dường như đã ổn. Triệu phu nhân khẽ mỉm cười, bà không muốn vào trong kỹ viện một chút nào, và bây giờ bà vẫn đứng bên ngoài mà chưa bước vào đó nửa bước. Thu nhi đứng ngoài nhìn vào trong kỹ viện, hai tay chắp lại với nhau mà mong ngóng bên trong. Chỉ cần đưa được em trở về là mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả, có phải không?
Ở bên trong, sau một lúc chờ đợi cũng thấy bọn ma cô dẫn một người tàn tạ ra, trông thật thảm hại. Người đó vừa nhìn thấy Thu nhi đã la lên.
- " tỷ tỷ, cứu đệ với, hu hu hu..."
Trần Đú Cần bật khóc như một đứa trẻ, cảm nhận rằng mình sắp thoát khỏi cái cảnh tù đày này, nhìn chị mình mà hy vọng. Thu nhi vừa nhìn thấy em thì đã thốt lên chua xót.
- " Cần nhi, sao em lại tàn tạ đến mức này?"
Mụ tú bà ra hiệu, bọn ma cô lập tức thả người. Trần Đú Cần được thả thì mừng rỡ chạy tới chỗ chị nó, mà Thu nhi cũng bước tới ôm chầm lấy em, hai chị em mừng mừng tủi tủi. Mụ tú bà lúc này hướng về Triệu phu nhân mà cười nhạt như nước lã.
- " được rồi, mọi chuyện đều kết thúc ở đây. Tiền giao người trả, chúng ta không còn gì vướng mắc với nhau nữa, mời đi cho "
Nói xong phẩy tay một cái lạnh nhạt, xem ra muốn đuổi người đi cho khuất mắt lắm rồi. Triệu phu nhân nhếch mép cười khinh bỉ, bà cũng đâu có muốn ở lại đây chút nào đâu. Thế nhưng Triệu phu nhân vẫn thi lễ mụ tú bà một cách lịch sự, rồi phẩy tay ra lệnh cho người nhà.
- " được rồi, chúng ta đi thôi"
Liền sau đó một mạch bước đi. Thu nhi dìu em trai đi theo, mà hộ vệ đi sau cùng. Cả bốn người lại lên cỗ xe ngựa trở về làng. Khi cỗ xe ngựa vừa đi khuất, " BỐP... BỐP..." mụ tú bà bất ngờ trợn mắt tức giận quay sang tát vào mặt hai tên ma cô do thám. Hai tên này là hai tên đã đến làng Thạch Thần dò xét nhà của Trần Viện. Có vẻ như bọn chúng đã hiểu lý do mình bị đánh mà không có một chút phản ứng ngạc nhiên nào. Mụ tú bà phùng mang trợn má chỉ mặt chúng mà mắng.
- " ta nuôi hai tên báo cô nhà ngươi, lương cao ưu đãi tốt, vậy mà có chút chuyện làm không xong. Tại sao nhà đó có đứa con gái xinh đẹp như vậy mà chúng bay không báo lại cho ta biết, HẢ..."
Tiếng quát mắng như con thú dữ đang gầm rú. Hai tên ma cô run rẩy ấp úng phân bua.
- " bà chủ, oan cho chúng tôi. Khi chúng tôi tới thì không thấy nha đầu ấy đâu, có thể là nha đầu đó không có nhà, chúng tôi đâu biết được?"
Mụ tú bà tức giận, giờ có trách phạt bọn chúng thì có ích gì? Mụ ta quay sang nhìn chiếc xe ngựa đã không còn ở đó nữa mà đấm tay vào không khí một cái, vẻ mặt tiếc nuối vô cùng mà rít lên.
- " khốn kiếp, nếu ta biết trước nhà đó có nha đầu đẹp như vậy thì ta đã đòi gấp mười... không, gấp trăm lần. Bắt được nha đầu đó, vào trong tay ta rồi bảo đảm sẽ trở thành kỹ nữ hoa khôi của cả trấn này, cạnh tranh luôn với cả mấy kỹ viện ở Đại La luôn"
Lời nói hùng hổ của mụ ta cho thấy bà ta đánh giá rất cao mỹ nữ ấy, và rất tin tưởng vào dự định to lớn. Nhưng đó là " nếu " , còn hiện tại thì mỹ nữ kia đã rời đi rồi. Hai tên ma cô thấy vậy thì tới nói khẽ vào tai mụ, lời nói đầy âm mưu.
- " nếu bà chủ thật sự thích nha đầu đó như vậy, hay là để đêm nay bọn thuộc hạ bí tới nơi đó, và..."
Nói đến đây thì ánh mắt đầy sát khí, đưa tay ra chụp vào không khí, rõ ràng là muốn bắt cóc. Mụ tú bà nghe vậy không những không xuôi lòng mà còn tức giận hơn, mụ vung tay tát vào mặt, phần bên còn lại của hai tên ma cô cho đều, chỉ tay vào giữa mặt mắng.
- " đồ ngu, không chịu suy nghĩ, cái đầu dùng để làm gì hả. Nha đầu đó giờ không đơn giản chỉ là gái quê bình thường mà đã nằm dưới trướng của Triệu gia, làm ăn không cẩn thận là dẫn đến đối đầu. Chơi người ta rồi sẽ đắc tội với Triệu gia thì sao? Lưỡng bại câu thương à?"
Mụ mắng tới tấp, hai tên ma cô bị đánh thì quê lắm, khẽ ngập ngừng.
- " vậy... không lẽ bỏ qua vụ này?"
Bỏ qua ư? Làm gì có chuyện đó. Mỹ nữ đẹp như vậy lại là gái nhà quê thì dễ gì mụ tú bà bỏ qua. Mụ hậm hực lắm, nhìn theo hướng xa mà thở dài một cái.
- " bỏ thì sẽ không bỏ, nhưng không thể làm càn được. Hiện giờ tạm thời án binh bất động chờ cơ hội, khi cơ hội đến rồi mới có thể ra tay. Ta nhất định sẽ chờ được ngày ấy"
Nói xong thì hừ một tiếng mà bước vào trong, cả lũ cũng theo đó mà vào cả, kết thúc một sự việc ồn ào.
Lại nói về cỗ xe ngựa, lúc này đã rời khỏi trấn rồi. Bốn người ngồi trên xe, Đú Cần khóc thút thít nói.
- " tỷ tỷ, đệ đói quá, khát quá"
Trần Đú Cần chính là muốn vòi vĩnh chị mình mua đồ ăn vặt cho nó, thế nhưng có một điều nó không biết. Trước giờ nó được cha mẹ cho tiền ăn vặt, nhưng chị nó thì chưa bao giờ. Thu nhi làm gì có xu nào trong túi đâu? Nàng nhẹ nhàng nắm tay em mà vỗ về.
- " em ráng chịu khó, chúng ta sắp về tới nhà rồi "
Triệu phu nhân và người hộ vệ khẽ liếc nhìn thằng bé, họ cảm giác không ưa nó một chút nào, thế nhưng với Thu nhi thì rất có thiện cảm. Hộ vệ đưa bình nước của mình cho Thu nhi mà nhẹ nhàng nói.
- " tiểu cô nương, lấy tạm bình nước của ta đi"
Thu nhi thấy vậy thì cúi đầu thi lễ, sau đó đón lấy bình nước đưa cho em trai. Đú Cần tu ừng ực chẳng để ý gì cả, dù gì thì nó cũng đang rất khát. Triệu phu nhân lúc này nhìn Thu nhi mà thở dài.
- " gia đình con đoàn tụ, ta lẽ ra không nên can dự vào. Nhưng ngày mai ta phải trở về Triệu gia để chuẩn bị lưu diễn trên Đại La, con về nhà chuẩn bị để ngày mai cùng theo ta làm việc"
Trần Đú Cần đang tu nước ừng ực, nó không quan tâm. Thu nhi nghe vậy thì cúi đầu thi lễ, trong lòng lo lắng. Nàng chỉ có một ngày ở cùng gia đình thôi sao? Ngày mai là phải rời xa gia đình để bắt đầu làm việc trả nợ cho em mình, điều gì sẽ xảy ra? Với Thu nhi mà nói thì tất cả đều sẽ rất mới lạ, nhưng đó cũng là việc bắt buộc của những đứa trẻ đến tuổi trưởng thành.
Thu nhi khẽ vén màn cửa nhìn ra, bên ngoài là ruộng lúa mênh mông bát ngát, nghĩa là đã rời khỏi trấn rồi. Ánh mắt nàng nhìn đồng lúa với nỗi buồn miên man, âu lo cho một khởi đầu mới, cũng là bước ngoặt của cuộc đời mình.
Nàng khẽ hạ màn xuống, dòng suy nghĩ khác đi. Nàng nhìn đứa em của mình, đứa trẻ sẽ nối dõi tông đường nhà họ Trần. Nàng nghĩ về niềm vui của cha mẹ khi nàng đưa được em trở về, bất giác nàng khẽ mỉm cười. " Mọi chuyện dù có thế nào, chỉ cần gia đình bình yên, cha mẹ vui vẻ là đủ, còn những chuyện khác sao cũng được"