Bạch Đạo Sư

Chương 242: Lùi Một Bước Trời Cao Biển Rộng.



Vết thương của người mẹ càng lúc càng nặng, nhưng đại phu vẫn không được phép tới khám bởi vết thương nằm ngay giữa hai chân của người phụ nữ ấy. Đây là điều cấm kỵ của người phụ nữ, vốn không cho phép người đàn ông khác chồng mình nhìn vào. Thời phong kiến, nếu bị người khác nhìn thấy chỗ kín thì người phụ nữ bị xem là không còn sạch sẽ, bị chê cười không biết giữ mình. Đấy là nhẹ, còn tội nặng hơn thì xử phạt nặng hơn. Có nhiều người phụ nữ bị phát hiện mất đi trinh tiết trước khi lấy chồng, đây là điều khủng khiếp với họ. Nhiều người còn bị bỏ vào rọ heo , thả trôi sông cho chết chìm. Đây chính là xử tử theo lệ làng, một cách xử tử man rợ thời phong kiến mà luật pháp lại làm ngơ, thậm chí dung túng cho những lệ làng như thế. Thời phong kiến, xã hội thực sự vô cùng tàn bạo với người phụ nữ . Mẹ của Thiên Phi lại bị nhồi sọ tam tòng tứ đức từ hồi còn nhỏ, được xem là người có giáo dục tử tế . Con nhà gia giáo lại càng không thể để một người đàn ông nhìn vào háng của mình ,dù rằng đó là đại phu chữa bệnh đi chăng nữa. Nếu làm như vậy, không chỉ xấu mặt gia đình mà còn xấu mặt cả dòng tộc ,bị gia tộc coi khinh . Không chỉ là gia tộc bên nhà chồng mà cả gia tộc bên nhà cha mẹ đẻ cũng khinh thường. Ngẫm nghĩ là thật đau xót biết bao nhiêu, tàn nhẫn biết bao nhiêu?

Thời gian trôi qua , bệnh tình càng lúc càng nặng . Đến ngày thứ bảy , có vẻ như bà ta không chịu nổi nữa rồi. Trong cơn đau đớn tận cùng và bắt đầu mê sảng , bà thấy đứa con gái của mình đang ngồi sát bên mình, nắm chặt bàn tay mình mà nước mắt rưng rưng. Trong những khoảnh khắc của tình mẫu tử thế này , bà vẫn siết chặt tay con mà dịu dàng nói.

- " con gái yêu , con phải nhớ điều này . Cơ thể nữ nhân là ngọc, tuyệt đối phải giữ gìn . Ngoài chồng của mình ra, tuyệt đối không cho bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy bộ phận nhạy cảm trên cơ thể, không cho bất cứ người đàn ông nào được chạm vào . Con nhớ rõ chưa ?"

Trong những giây phút như thế thế này mà vẫn còn nói được những điều nho giáo như vậy ư ? Những người thời phong kiến ở đó, khi nghe câu chuyện sẽ khen bà ta tấm tắc. Nhưng nếu tư duy cởi mở hơn, sẽ cảm thấy đây là một điều ngu dốt ,hoặc cũng có thể nói rằng bà chỉ làm nạn nhân của chế độ . Thiên Phi yêu mẹ mình lắm , em không nghĩ đến chuyện phải đối diện với những trường hợp như thế này . Trong em càng đau đớn hơn, thẳm sâu bên trong trái tim là sự phẫn nộ với thời cuộc tàn bạo. Nhưng em có thể làm được gì đây? Em không dám cãi lời mẹ mình , siết chặt bàn tay của mẹ ,nước mắt của em rơi trên hàng mi chảy dài xuống khuôn mặt ngây thơ, xuống cằm và rớt lên bàn tay của bà . Em ấm ức nói.

- " mẹ ơi, con không hiểu ,con thật sự không hiểu ? Mẹ đã từng nói sinh mạng con người là trân quý, tại sao lại không để cho đại phu khám bệnh hả mẹ."

Nước mắt rơi lã chã trong đau đớn và sợ hãi , đứa trẻ càng siết chặt tay mẹ mình . Người mẹ thấy con mình không nghe lời, bà ráng nói những lời tiếp theo trong khó nhọc .

- "con ơi , bởi vì cơ thể nữ nhân là ngọc, cho nên... KHỤ...KHỤ...KHỤ..."

Nói tới đây thì bất ho khan mấy tiếng, cơ thể thoáng giãy giụa, rồi xoã xuống giường trong tĩnh lặng. Thiên Phi kinh hãi gào lên.

- " MẸ ƠI... MẸ ƠI..."

Tiếng gào lên trong tuyệt vọng, mẹ của em đã không còn nói được nữa , bà đã trút hơi thở cuối cùng . Bàn tay đang siết chặt tay con gái cũng rớt ra rơi xuống giường, cơ thể bất động . Thiên Phi không phải là đứa trẻ ngây thơ như hồi 3 tuổi mà tưởng rằng ông nội đang nằm ngủ, Thiên Phi bây giờ hiểu rất rõ nỗi đau chia Ly là gì , và hiểu rất rõ mẹ mình không phải đang nằm ngủ . Nhìn thấy bà bất động, em hoảng hồn điên loạn chụp lấy tay bà mà lay mạnh gào thét trong nước mắt.

- "mẹ ơi, mẹ đừng ngủ, mẹ mở mắt ra nhìn con đi . Con xin mẹ mà, mẹ mở mắt ra nhìn con đi , hu hu hu ..."

Tiếng gào khóc của em đánh động tất cả mọi người, khiến cha em chạy vào, mà những người thân xung quanh cũng bước vào theo . Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đứa trẻ mười tuổi đang gào khóc bên người mẹ bất động của mình, cảnh tượng thương tâm đau khổ. Bọn họ vội chạm vào cơ thể người phụ nữ ấy thì thấy đã không còn sức sống . Người cha cũng đau khổ lắm,ôm chặt con gái mình đang gào thét mà bật khóc.

- " con yêu, mẹ con ngủ rồi, con để cho mẹ ngủ đi . Đừng làm phiền mẹ...hu...hu...hu..."

Nói xong bế em từ đằng sau, bế nhấc bỗng em lên . Thiên Phi không phải là không biết chuyện gì đang xảy ra, em gào khóc tuyệt vọng. Tiếng gào hét đau khổ chia ly của em khàn cả cổ họng, gào lên bằng tất cả sức lực của mình.



- "cha đừng có lừa con . Mẹ không ngủ, mẹ rõ ràng không ngủ . Cha lừa con ,cha lại lừa con , hu hu hu ..."

Vùng vằng bằng tất cả sức lực , người cha lại siết chặt con mình hơn mà kéo ra . Trong khoảnh khắc đó , Thiên Phi nhìn thấy người ta lấy chăn đắp mẹ mình, kéo lên che luôn khuôn mặt, đây có thể hiểu là phút giây cuối cùng em được gặp mẹ. Em gào lên .

- "không... mẹ ơi ...đừng bỏ con , con xin mẹ đừng bỏ con đi ,hu hu hu"

Tiếng khóc của đứa trẻ vang cả xóm, cả làng . Khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đau đớn . 10 tuổi mất mẹ là một nỗi khổ bi ai trên đời này . Người ta nói có những nỗi đau khổ thấu trời xanh, đó là tuổi trẻ mất mẹ, trưởng thành mất vợ ,và tuổi già mất con . Những nỗi đau xót chia ly thấu trời tựa như ngàn mũi dao đâm vào tim khiến con người thống khổ . Đứa trẻ này không chịu nổi sự đau đớn chia ly, chỉ biết gào lên khóc . Em khóc bằng tất cả sức lực của mình, gào lên gọi mẹ.

- "mẹ ơi, mở mắt ra đi . Mẹ đừng bỏ con..."

Em cứ gào gọi mẹ như vậy , nhưng mẹ em nào còn có thể nghe thấy tiếng gọi của em? Mặc kệ điều ấy, em vẫn cứ gào gọi, hy vọng mong manh rằng mẹ sẽ mở mắt ra nhìn em. Nhưng làm sao có thể chứ? Tiếng gào khóc gọi mẹ ấy đâu có thể khiến người chết sống dậy, diêm vương liệu có động lòng chăng? Mặc kệ, em cứ gọi ,cho đến lúc em mệt quá không còn gào được mà ngất đi, không còn biết gì nữa . Nhìn đứa trẻ ngất đi trên tay mình người cha hoảng hốt la lên.

- " trời ơi... cứu tôi với ..cứu con tôi với . Có ai cứu con tôi không?"

Đứa trẻ ấy tưởng như đã đi theo mẹ mình, nhưng không. Em chỉ là quá mệt mà ngất đi. Lập tức mọi người chạy lại bắt mạch, xem hơi thở thấy vẫn đều đặn thì trấn an người cha.

- " Vũ gia chủ, ông đừng có lo . Nó chỉ ngất đi thôi ,ông cho nó nằm nghỉ một chút là tỉnh rồi."

Người chồng nghe vậy sụt xuỵt nước mắt, khẽ giật đầu . Ông bế con gái mình lại cái giường bên cạnh, để nó nằm đó. Khi đặt con gái lên giường rồi, ông thoáng chốc ngồi bệt xuống đất . Một bên giường là vợ mình đã không còn hơi thở , một bên giường là con gái của mình đang bất tỉnh. Khoảng khắc hai người thương yêu nhất đều lâm vào cảnh đau thương ,lúc này trong đầu ông bắt đầu thấy hối hận . "Cái gì mà tam tòng tứ đức chứ ? Nếu cứ để đại phu khám chữa bệnh đi thì đã làm sao ? Thì bây giờ mọi chuyện đâu có thê thảm thế này . Nếu vứt bỏ bớt sĩ diện của cái thứ gọi là nho giáo thì có phải gia đình ba người bây giờ vẫn đang sống hạnh phúc hay không?" Ông ngồi bệt xuống đất và khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ vậy . Cuối cùng thì những gì ông được dạy bao năm qua là thứ gì ? Là cái gì và có lợi ích gì? Trong đầu liên tục những câu hỏi mà bản thân ông cũng không biết câu trả lời. Ông mệt mỏi, không còn sức nữa, tưởng chừng mà ngất đi . Người ông bây giờ không khác gì một thây ma tàn tạ, đờ đẫn nhìn ra ngoài trời mà tự hỏi tai nạn nào mà dẫn đến cảnh khổ thế này ? Không biết ông đã làm gì nên tội mà ông trời đầy đọa ông thế này ? Ông ta bất chợt bật cười ha ha ha, cười một cách điên dại, cười nhưng nước mắt tuôn ra khiến cho người ta nhìn thấy phải chạnh lòng xót xa.

Người cha thẫn thờ nhớ lại lời dặn của vợ mình, những lời trăn trối cuối cùng với con gái "con yêu ơi ,cơ thể nữ nhân là ngọc, tuyệt đối không cho đàn ông khác chồng mình chạm vào". Ông bật cười, cười như điên như dại . "Cái gì là ngọc chứ ? Cả tính mạng cũng không còn thì còn có cái gì đáng giá đây?" Đến giờ phút lâm chung rồi vẫn dặn con gái như vậy ư ? Nếu giờ phút ấy mà nói những lời gì đó khác có phải tốt hơn không ? Ông Bắt đầu thấy trời đất quay cuồng , bản thân nghi ngờ vào nhân sinh nơi trần thế. Thoáng chốc người đàn ông ngã gục xuống đất khiến mọi người hốt hoảng, họ chay lại hỏi thăm.

- "ông chủ nhà , ông có sao không ?"

Người ta nhìn thấy ông ta trợn tròn mắt, người nằm dài dưới đất run rẩy trong đau đớn . Họ vội bế ông đặt lên giường, nằm cạnh con gái mình . Ai nấy nhìn vào cũng đều xót xa. Gia đình này thoáng chốc tan nát, gia đình này thoáng chốc rơi vào cảnh đau thương là bởi vì tại sao ? Nếu như hai vợ chồng này không phải là con nhà gia giáo , nếu như hai vợ chồng này nhìn đời với ánh mắt thoáng một chút ,coi trọng sinh mạng của mình một chút, xem nhẹ cái tam tòng tứ đức hay là danh dự của người đàn ông một chút , thì người vợ đã được cứu rồi . Nếu chịu buông bỏ cái tôi chấp trước của mình mà chịu lùi về sau một bước, để cho đại phu khám chữa bệnh cho người vợ thì có phải bây giờ gia đình vẫn đang hạnh phúc ấm êm không?

Thời phong kiến, nhưng cũng có lúc này lúc nọ . Có những lúc may mắn được vị vua tài giỏi sáng suốt cai trị, người dân sống trong cảm thái bình thì sẽ khác . Nhưng có những lúc trong thời chiến tranh loạn lạc, đánh nhau liên miên . Sinh mạng con người tự nhiên vào thời điểm này nó thực sự quá nhỏ bé , quá rẻ rúng, tựa như có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào . Sinh mệnh của con người trong thời kỳ này thực sự không được xem trọng, thật sự rất mong manh.