Sau khi đã cứu chữa cho đứa trẻ kia , ổn định xong mọi chuyện,thanh toán mọi chi phí . Công việc đã hoàn thành , Thiên Phi lại chuẩn bị trở về trấn Hắc Xà. Để yên tâm, nàng kiểm tra sức khỏe đứa trẻ một lượt. Khi xong xuôi hết , Tân An lúc này tới bên cạnh nói.
- " Thiên Phi đại phu ,chúng ta đi thôi"
Thiên Phi khẽ gật đầu, chào từ biệt người mẹ và đứa trẻ mà lên cỗ xe ngựa rời đi. Cỗ xe ngựa lại lăn bánh, khởi hành hướng về trấn, lại một lần nữa rời làng . Với những chuyện đã xảy ra, Tân An cảm thấy mến mộ vị đại phu này lắm . Hắn suy nghĩ gì đó , khẽ bật cười.
- " Thiên Phi đại phu, người đúng thực là lương y nhỉ"
Thiên Phi nghe vậy thì thoáng ngạc nhiên, đôi mắt tròn xoe nhìn Tân An mà hỏi.
- " thì ta là lương y chứ sao ? Chẳng lẽ vị thiếu chủ này nghi ngờ ta là kẻ giả mạo ư?"
Tân An lại bật cười , hắn lắc đầu nhưng không nói gì cả . Thiên Phi còn trẻ , không hiểu sự đời lắm, nhưng Tân An thì khác . Thời gian tìm cách cứu chữa bệnh cho con trai mình , Tân An đã gặp nhiều đại phu nhưng toàn là loại lấy tiền nhiều mà không chữa được bệnh , toàn thứ quan tâm đến vật chất mà chả có lương tâm gì , sao có thể gọi là lương y được chứ ? Chỉ có vị đại phu trẻ tuổi đang ngồi trong cỗ xe ngựa của hắn này mới thật sự là lương y . Cỗ xe ngựa lại rời khỏi địa phận của làng, đi lại con đường mà bọn họ đã từng đi. Lần này có lẽ là sẽ về thẳng, không biết còn gặp chuyện gì dọc đường nữa không.
Con đường bọn họ đang đi là con đường độc nhất nối liền từ làng Bắc tới trấn , ai muốn đi giữa hai nơi này đều phải đi con đường ấy . Ở trên con đường này tồn tại một cỗ xe ngựa khác , có vẻ cũng đang đi từ làng đến trấn. Bọn họ là một đôi vợ chồng, người chồng đánh xe ngựa chở vợ mình, là một thai phụ sắp đến kỳ sinh nở . Vợ chồng này vốn làm ăn ở trấn , định cư cũng ở trấn . Người vợ gốc gác là ở làng Bắc , không hiểu sao khi mang thai 8 tháng thì người vợ lại nhớ cha mẹ mà xin về gặp cha mẹ một chút để thỏa lòng mong nhớ . Bầu bì lớn như vậy, lẽ ra nên nghỉ ngơi . Nhưng tính cố chấp của người vợ đã khiến người chồng phải chiều chuộng vợ mình, ông ta đánh xe về làng Bắc thăm cha mẹ vợ năm bảy bữa rồi trở về lại trấn. Cỗ xe ngựa đi được nửa đường rồi , bất ngờ người vợ trong xe nói lớn.
- " phu quân , thiếp đau bụng quá "
Người chồng giật mình dừng xe ngựa, kéo rèm nhìn vô thì thấy người vợ đang run rẩy ôm bụng ,anh ta lo lắng hỏi .
- "phu nhân, nàng không sao chứ ? Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Người vợ run rẩy chỉ vô cái bầu của mình mà nói.
- " không ổn rồi , hài tử muốn ra ngoài . Sớm không ra, muộn không ra, sao lại ra đúng lúc này chứ?"
Người đàn ông nghe vậy thì tái mét mặt, run rẩy không biết phải làm gì bây giờ. Anh ta run rẩy nói.
- " được, được rồi . Để ta đi tìm bà mụ"
Vừa nói xong , người vợ đã la lên .
- "không... đừng có đi . Giờ tìm bà mụ ở đâu chứ?"
Con đường này nối liền giữa trấn và làng, và ở giữa là nơi hoang vắng thì làm gì có bà mụ nào ở gần đây. Người vợ chuyển dạ sinh nở cần có người bên cạnh, giờ ông chồng chạy đi tìm bà mụ thì đến khi nào mới trở lại? Đôi bàn tay người vợ run rẩy , người chồng lúc này lại nói .
- "vậy... để ta đánh xe nhanh hơn , nhanh quay về trấn"
Lời nói ngu ngơ, người vợ nhìn người chồng ngốc nghếch của mình mà nhăn nhó.
- ' Phu quân ơi hỡi phu Quân , chàng động não một chút đi . Chàng chạy nhanh về đó, xe ngựa sốc thế này, đến lúc đó e rằng cả thiếp và hài tử cũng không toàn mạng. Chàng định hại chết mẹ con thiếp sao?"
Người chồng giật mình , khuôn mặt đờ đẫn ra. Thực ra hắn ta cũng không phải kẻ ngu dốt , chỉ là trong hoàn cảnh này con người ta trở nên đờ đẫn đi , không biết phải làm gì . Người vợ lúc này nhăn nhó nhìn chồng nói .
- "mau mau, chuẩn bị cho thiếp sinh nở . Không có bà mụ thì thôi, thiếp sinh nở một mình cũng được"
Người chồng nghe vậy thì lòng đau như cắt , quặn thắt tim đau. Hắn ta là một người đàn ông, biết phải đỡ đẻ cho phụ nữ như thế nào ? Chưa kể trong thời phong kiến còn cổ hủ lạc hậu, cho rằng chuyện sinh nở là chuyện dơ bẩn . Người đàn ông chạm tay vào chuyện sinh nở là một điều không sạch sẽ , sẽ dẫn đến xui xẻo lâu dài . Những điều cổ hủ này thực sự đã tồn tại trong thời phong kiến, mà người vợ cũng không muốn người chồng mình phải ở trong , bà ta phẩy tay.
- " đi ra ngoài canh đi , để thiếp trong đây một mình . Thiếp tự lo được, chàng có ở trong đây cũng không giúp được gì đâu "
Người chồng đau nhói trái tim , nhưng cũng đành phải tuân theo lời vợ , bởi trong hoàn cảnh này hắn ta cũng thực sự không biết phải làm gì . Hắn đành phải ra ngoài cỗ xe ngựa đứng đợi , người vợ bên trong đau bụng quá hét lên một tiếng thất thanh.
- "Á... đau quá ...ai cứu tôi với..."
Tiếng la thất thanh của người vợ vô tình lúc ấy làm người chồng hoảng hốt, và lại chạm đến tai của một người đang ở một cỗ xe ngựa khác đi tới . Tân An đánh ngựa chở vị đại phu về trấn , vừa đi ngang cỗ xe ngựa đang đậu lề đường thì tiếng hét của thai phụ phát ra . Thiên Phi giật mình mở cửa rèm ngó ra, lập tức nói.
- " thiếu chủ ,cho ta xuống xe . Có người đang gặp nạn, để ta cứu giúp họ "
Thiếu chủ nghe vậy thì bật cười , lập tức đánh xe sát vô lề đường . Cỗ xe ngựa của Tân An đậu trước cỗ xe ngựa của thai phụ kia tầm ba trượng. Thiên Phi xuống xe, ôm theo hộp dụng cụ chạy lại gần cỗ xe ngựa đấy mà hỏi.
- " vị đại hiệp này, không biết trong xe là ai ? Ta nghe thấy có tiếng kêu cứu , có chuyện gì xảy ra? Ta là đại phu , hãy để ta giúp đỡ"
Người đàn ông thấy trước mặt mình là một chàng trai trẻ tuổi tự xưng đại phu thì có chút nghi hoặc . Thứ nhất ,đây là một người đàn ông . Thứ hai , người này còn quá trẻ , sao có thể là đại phu chứ? Trong lúc còn đang nghi hoặc , Tân An bước tới gần nhìn người đàn ông ấy mà nói.
- " ồ, tưởng ai xa lạ . Thì ra là Hướng Thọ huynh đó à? "
Lời nói chào hỏi cất lên, người đàn ông ấy họ Hướng tên Thọ vừa nghe nói liền quay sang nhìn thì phát hiện ra người quen , lập tức đáp lời.
- " là Tân An huynh đó sao ? Sao huynh lại ở đây ? Huynh không ở nhà mà đi đâu thế này ?"
Thì ra Tân An và Hướng Thọ là bạn bè quen biết , có một chút giao tình . Tân An liền hướng về chàng trai trẻ bên cạnh mình mà nói.
- " không giấu gì Hướng huynh . Hài tử của ta bệnh nặng, mời các đại phu làng chữa trị đều không hết nên ta phải lên trấn Hắc Xà để thỉnh vị danh y Phi Hùng đại phu về chữa trị . Thế nhưng đại phu Phi Hùng quá bận rộn , không thể đi được nên đã cho học trò của mình là Thiên Phi đại phu đi thay, chính là vị đại phu này "
Nói xong liền hướng về phía Thiên Phi mà giới thiệu . Và khi giới thiệu xong vị đại phu này , Tân An còn không quên buông vài lời quảng cáo.
- " vị đại phu này tuy còn trẻ nhưng y thuật cao minh, so với Phi Hùng đại phu thì cũng có thể gọi là bằng một nửa, thực sự rất tài giỏi . Bệnh tình của hài tử ta đã được vị đại phu này chữa khỏi, y thuật quả thực rất cao siêu"
Lời quảng cáo như rót mật vào tai . Hướng Thọ nghe nói là đại phu thì vô cùng mừng rỡ , lập tức hướng Thiên Phi thi lễ mà nói.
- ' đại phu, xin cứu hiền thê với . Hiền thê ta đang ở trong xe, bụng mang dạ chửa đã chuyển dạ sinh con. Ta là đàn ông, trong tình huống này thật sự không biết phải làm thế nào, xin đại phu cứu giúp"
Chuyển dạ sinh con ư? Thiên Phi nghe vậy thì lập tức gật đầu nói.
- " được rồi, chuyện đỡ đẻ ta rất có kiến thức về chuyện này, hãy để ta giúp cho"
Nói xong toan bước vô xe , chưa kịp bước vào thì trong xe có tiếng hét lên.
- " không được, không được vào đây . Ta không cần đại phu, ta cần bà mụ . Các người tuyệt đối không được vào đây"
Thiên Phi khựng người lại, mà người chồng lúc này lo lắng lắm, hắn hướng vô cổ xe ngựa mà nói.
- " Hiền Thê à , nghe ta nói vài câu. Có đại phu ở đây, mà đại phu thì đương nhiên y thuật phải cao hơn bà mụ rồi. Đại phu có thể giúp nàng sinh nở ,nàng đừng quá cố chấp , hãy để đại phu giúp nàng "
Lời nói của người chồng mong muốn thuyết phục được người vợ. Tất cả những người ở đó đều hiểu rằng chuyện sinh nở thì phải nhìn vô chỗ nhạy cảm của người phụ nữ . Thời phong kiến , không người phụ nữ nào muốn người đàn ông khác nhìn vào chỗ kín đáo ấy của mình . Huống hồ chuyện sinh nở thì không chỉ nhìn mà còn phải chạm vào và phải làm rất nhiều việc, thật sự rất tế nhị. Người phụ nữ bên trong ấy dường như chính là ái ngại chuyện này , liền lập tức khước từ chồng mình mà nói .
- "đại phu thì đại phu , nhưng nam nữ thọ thọ bất thân . Làm gì có chuyện một người đàn ông đi đỡ đẻ cho phụ nữ chứ? Nếu quý vị có lòng tốt , mau chạy đi kiếm cho ta một bà mụ, ta sẽ đội ơn nhiều lắm."
Bây giờ là lúc nào rồi mà đòi bà mụ ? Nơi bọn họ dừng lại chính là ở giữa trấn và làng , cho dù bây giờ có tháo ngựa ra khỏi cỗ xe mà cưỡi ngựa phi thẳng tới làng hoặc tới trấn để kiếm bà mụ , thì lúc quay trở lại cũng đã trễ mất rồi , làm sao có thể đi kiếm được . Nếu như may mắn có một bà mụ nào đó đi ngang qua đây, vô tình đúng thời điểm này thì còn có thể có được . Nhưng điều đó thật sự rất hoang đường, sao có thể xảy ra được. Vậy thì phải làm gì đây?