Bạch Đạo Sư

Chương 257: Ước Nguyện Đạt Được.



Thiên Phi nghe vậy thì gật đầu, nhẹ nhàng nói .

- "vậy thì vào phòng đi , để ta khám cho"

Nàng dẫn người phụ nữ ấy vào trong . Người chồng ở bên ngoài uống trà, bên trong phòng khám có tiếng Thiên Phi nói lên.

- " được rồi, cởi áo ra nào"

Tiếng nói ấy, người chồng bên ngoài nghe rõ mồn một. Giả nếu như là một đại phu nam, thì thời phong kiến điều này rất khó để người chồng chấp nhận . Và cả người phụ nữ cũng vậy, sẽ rất khó để người phụ nữ cởi đồ trước người đàn ông khác chồng mình, dù đó là đại phu. Nhưng phải lập lại một lần nữa, người chồng biết rõ vị đại phu kia là nữ nên không hề có một chút tâm tư nào, chỉ khẽ mỉm cười rót trà và uống. Ở bên trong , người phụ nữ cởi áo ra để lộ hai bầu sữa to tròn của người mẹ mới sinh nở . Thiên Phi nhìn thấy trên núm bầu sữa còn rỉ ra một chút sữa, khi mà bầu ngực căng tròn chứa đầy những dòng sinh mệnh không thể ôm trọn để rỉ ra. Thiên Phi đưa tay chạm nhẹ vào bầu sinh mệnh ấy, mân mê nghiên cứu tỉ mỉ lắm, liền hỏi.

- " có phải phu nhân cảm thấy đau chỗ này , đúng không?"

Nàng vừa nói vừa nhấn nhẹ vô bầu ngực . Người phụ nữ ấy gật đầu .

- "không sai, chính là vậy, chỗ đó có hơi chút đau nhức "

Thiên Phi ngắm nghía suy tư một chút, rồi nói.

- " chỉ là ăn uống bồi bổ quá nhiều , sinh ra dư thừa sữa. Chuyện này không có gì đáng ngại , xin phu nhân đừng lo"

Người phụ nữ ấy nghe vậy thì tin tưởng, trong lòng yên tâm rất nhiều. Một đại phu nhìn trực tiếp, chạm vào để đoán bệnh thì tất nhiên sẽ chính xác hơn rất nhiều một đại phu chỉ nghe kể triệu chứng mà đoán bệnh.

Thiên Phi cảm thấy ngực ổn, giờ phải khám phần dưới bụng. Nàng lúc này lại nhẹ nhàng nói.

- " được rồi , cởi quần ra đi "



Khám phần dưới, Thiên Phi sẽ xem trực tiếp và dĩ nhiên cũng sẽ chạm nắn vào chỗ đó. Người phụ nữ đương nhiên không có một chút ngại ngùng gì, cũng không có một chút xấu hổ gì bởi vì cùng là nữ giới với nhau cả . Bà ta nhẹ nhàng cởi quần và dạng chân ra, đưa chỗ cần khám cho đại phu xem xét. Thiên Phi săm soi , chạm vào chỗ đó , nghiên cứu tỉ mỉ rồi đoán bệnh. Người phụ nữ cảm thấy vô cùng thoải mái , không hề có chút ngại ngùng xấu hổ. Trong thoáng chốc, bà ta nghĩ rằng nếu người phụ nữ đang khám bệnh cho mình không phải là một người phụ nữ mà là một người đàn ông, thì chỉ riêng việc nói các triệu chứng khó chịu của mình thôi là đã thấy xấu hổ rồi chứ đừng nói đến chuyện có thể cởi hết ra để khám bệnh một cách tỉ mỉ chính xác như vậy. đây là điều không thể nếu người khám là đại phu nam.

Thiên Phi lấy các dụng cụ khám chữa bệnh của mình, chăm sóc vệ sinh một cách cẩn thận chu đáo ,khiến cho người phụ nữ cảm thấy rất thoải mái . Sau khi khám chữa bệnh xong , kê đơn thuốc , nàng mỉm cười nói .

- "được rồi . Bệnh tình của phu nhân không có gì nghiêm trọng, cũng không có gì phải lo cả . Chỉ là sau khi sinh nở , vị trí sinh môn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi, cần thời gian để ổn định lại sức khỏe. Nói chung sức khỏe là rất tốt ,xin chúc mừng phu nhân."

Những lời này của đại phu thật sự rất là dễ nghe, khiến cho người phụ nữ cảm thấy rất thoải mái. Họ biết vị đại phu này là người có y đức hơn người, cho nên những lời nói chắc chắn là thật lòng , càng khiến người phụ nữ thêm tin tưởng . Bà ta mặc quần áo và đi ra ngoài với chồng mình . Khi chồng vừa thấy vợ mình đi ra , quần áo còn đang mặc lại chưa chỉnh tề thì chỉ khẽ mỉm cười hỏi.

- " phu nhân, thế nào rồi ?"

Người vợ nhìn chồng mình mà cười tươi rói , gật đầu khen ngợi.

- "dịch vụ khám chữa bệnh rất tốt ,thật sự rất là chu đáo."

Người chồng vui vẻ cười toe toét, không một chút gì đó lấn cấn trong lòng ,hoàn toàn vui vẻ sảng khoái hướng đại phu thi lễ .

- "đại khu , không biết tiền khám tiền thuốc hết bao nhiêu ? Xin để phu phụ chúng ta thanh toán "

Thiên Phi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói .

- "phu nhân không có bệnh gì cả, cơ thể khỏe mạnh . Chỉ là triệu chứng sau khi sinh nở vẫn còn để lại chút di chứng, cần thời gian phục hồi . Bây giờ về ăn uống đầy đủ ,giữ gìn sức khỏe , vệ sinh cẩn thận là được. Công khám bệnh chỉ lấy hai đồng, đúng như theo bảng giá của y quán mà thôi"

Người chồng khẽ ồ lên một tiếng. Chăm sóc chu đáo thế này mà chỉ lấy có hai đồng thôi sao? Liền lấy ra một nén bạc, hai tay đưa tới mà nói .



- "đại phu , xin hãy cầm lấy . Không cần phải trả lại tiền thừa đâu "

Trước tấm lòng của hai vị khách đầu tiên này, Thiên Phi rất vui vẻ, nhưng nàng cũng là người tuân theo quy củ của đại phu Phi Hùng . Nàng không muốn phá vỡ quy tắc của thầy mình, khẽ lắc đầu nói.

- " không được . Việc này là vi phạm y đức ngành y , ta không thể lấy được . Ta chỉ lấy đúng công khám mà thôi, không nhận thêm dù chỉ một xu "

Nói xong liền lấy ra 8 đồng mà trả lại cho vợ chồng kia . Hai vợ chồng lúc này lại nhìn nhau mỉm cười , có lẽ họ đã hiểu rõ về vị đại phu này rồi nên không quá bất ngờ về chuyện này nữa . Họ mỉm cười cúi đầu nói.

- " vậy... cảm ơn sự chăm sóc chu đáo của đại phu . Vợ chồng ta sau này sẽ thường xuyên tới chơi . Còn bây giờ xin cáo từ"

Thiên Phi nghe vậy thì cũng cúi đầu thi lễ trả . Đôi vợ chồng vui vẻ hạnh phúc dìu nhau rời khỏi y quán , trông tình tứ lắm. Khi tâm trạng thoải mái, người vợ lúc này bước chân cũng thanh thoát hơn , cơ thể như tràn trề sức sống . Hướng Thọ thấy vợ mình vui như vậy , trong lòng cũng vui theo, liền nhìn vợ với ánh mắt âu yếm mà hỏi.

- " cảm giác thế nào ? Được đại phu khám cho tận tình như vậy, chắc hẳn là thoải mái lắm nhỉ"

Lời của người chồng nói trong lúc vui, mà người vợ cũng vui vẻ gật đầu.

- " không sai . Vì là đại phu Thiên Phi cho nên những triệu chứng thầm kín , những cảm giác tế nhị mà không dám nói ra với đại phu khác, thiếp đã có thể thoải mái nói mà không cảm thấy xấu hổ. Điều này thật sự rất tuyệt vời"

Người chồng gật đầu hiểu ý . Trong thời phong kiến , chấp niệm người ta còn rất lớn . Nếu như đại phu vừa rồi là một đại phu nam , tuyệt đối người chồng sẽ không chấp nhận cho việc người đại phu ấy soi mói cơ thể vợ mình quá nhiều như vậy . Hết cởi áo rồi lại cởi quần, hết xoa ngực rồi lại nghiên cứu ở chỗ giữa hai chân như thế, thì thật sự là một điều khó chấp nhận trong thời phong kiến . Thời thế như vậy, cho nên mới nói đại phụ nữ trong thời phong kiến thật sự rất cần thiết . Vậy mà giai cấp thống trị lại ra một luật lệ cấm phụ nữ theo nghề y , thật sự khá buồn cười. Tư tưởng cái thời phong kiến tam tòng tứ đức , "nam nữ nữ thụ thụ bất tương thân", chạm tay nhau đã là một điều cấm kỵ . Vậy thì đi khám bệnh, người phụ nữ ấy có dám nói với đại phu nam rằng "đầu ngực tôi bị đau, bị sưng". Hay "âm đạo tôi bị ngứa" ? Đương nhiên là không, người phụ nữ thời phong kiến sẽ không dám nói với một đại phu nam như vậy . Mà bản thân đại phu nam cũng sẽ rất cảm thấy bất tiện trong những chuyện như thế này . Thành ra việc khám chữa bệnh cho phụ nữ không bao giờ được chu đáo hoàn hảo cả. Bây giờ có một đại phu nữ ở đó, người phụ nữ kia có thể thoải mái vô khám bệnh mà không sợ chồng mình ghen tuông, lại càng có thể nói chuyện một cách thoải mái rằng "ngực tôi bị đau chỗ này , âm đạo tôi bị ngứa chỗ kia" mà không một chút xấu hổ. Điều tương tự cũng ở phía đối diện. Thiên Phi cũng là nữ nhi, đương nhiên nàng sẽ lắng nghe các triệu chứng bệnh tình của người phụ nữ một cách thấu đáo nhất, một cách cẩn thận nhất. Nàng cũng có thể sờ nắn bộ ngực của người phụ nữ ấy một cách tỉ mỉ, một cách trực tiếp mà không sợ người chồng ghen tuông . Nàng cũng có thể trực tiếp xem và chạm vào âm đạo của một người phụ nữ ấy một cách cẩn thận , để tìm ra triệu chứng bệnh tật hay hoặc chỉ đơn giản là khám xem có bệnh tình gì không . Nàng có thể chạm vào, vạch ra mà không khiến người phụ nữ kia cảm thấy xấu hổ hay sượng sùng gì cả. Những điều này chỉ có đại phu nữ mới làm được, còn đại phu nam rất khó để thực hiện điều này . Trong cái xã hội phong kiến kia , thực sự mà nói thì dường như là không thể.

Thế mới nói , người phụ nữ thời đó thật khổ . Có bệnh cũng không dám nói ra những căn bệnh thầm kín tế nhị , không dám biểu lộ cũng không dám kể chi tiết, lại càng không dám cho đại phu chạm vào xem bệnh . Người phụ nữ thời ấy chỉ có thể truyền miệng cho nhau cách chữa trị một cách mù quáng, đành phải âm thầm chịu đựng. Quả thật trăm cái đau cái khổ đều đổ lên đầu người phụ nữ thời phong kiến cả.

Còn nói về chuyện Thiên Phi . Khi đôi vợ chồng ấy đi rồi , nàng cầm hai đồng tiền công của mình trên tay cảm thấy vui mừng lắm . Nàng cảm thấy hạnh phúc, không chỉ vì hai đồng này là hai đồng thu nhập đầu tiên khi nàng trở thành đại phu độc lập, mà hai đồng này còn hai đồng tiền công cho nàng khám chữa bệnh một người phụ nữ . Nàng khám và chữa bệnh, những ca bệnh tế nhị nhất của người phụ nữ mà một đại phu nam không thể làm được . Đây chính là mục đích của nàng, đây chính là lý lẽ sống của nàng. Đây chính là lý tưởng mà nàng dùng cả cuộc đời , cả tính mạng của mình để theo đuổi . Nàng thật sự rất hạnh phúc , cuối cùng thì nàng cũng đã làm được rồi, cũng đã đạt được lý tưởng và mục đích của mình rồi . Nàng siết chặt hai đồng trong nắm tay, đưa lên ngực trái của mình, nơi trái tim đang đập thình thịch . Thiên Phi nhắm khẽ đôi mắt và lẩm bẩm .

- " mẹ ơi, cuối cùng thì con cũng hoàn thành ước nguyện rồi . Mẹ trên trời cao hãy phù hộ cho con nhé . Dẫu rằng con biết tương lai của con vẫn mờ mịt lắm, nhưng con hạnh phúc với những gì con đã làm được, và con hạnh phúc với những gì con sẽ tiếp tục làm được, mẹ ơi!