Bạch Đạo Sư

Chương 271: Xử Tội Tương Xứng.



"Uy... Vũ..." Tiếng gầm của đám nha sai vang lên vang vọng chốn công đường. Bọn Cổ nhìn vào Thiên Phi mà sung sướng lắm, xem ra thân thể nhỏ bé kia tan nát trước đòn roi. Thiên Phi bị chụp lại, đè nằm xuống trong tiếng cười của đám đàn ông ghen ghét đứng bên ngoài. Quan phủ đập bàn quát lên.

- " 50 trượng , đánh cho ta"

50 trượng ư? Cơ thể nhỏ bé của Thiên Phi làm sao có thể chịu được 50 trượng chứ? Cố Minh hoảng hồn, nàng ta bước lên trước, vội cúi đầu mà nói.

- " xin quan phủ đại nhân dừng tay. Tiểu nữ có bằng chứng chứng minh rằng Thiên Phi đại phu không hề dâm ô, có bằng chứng chứng minh rằng Thiên Phi đại phu hoàn toàn vô tội"

Lời nói chưa dứt , bọn Cổ đã bật cười khoái chí mà nhảy vào mồm người khác.

- "ngươi thì có bằng chứng gì chứ? Tang chứng, vật chứng , và nhân chứng chứng minh hắn dâm ô đã rõ ràng rồi, dù ngươi có đem ra bằng chứng gì cũng không thể thay đổi được đâu"

Nói xong lại bật cười khoái chí, xem ra phần thắng đã chắc chắn về tay bọn chúng rồi, mà đám đàn ông đứng xem ở ngoài kia cũng cười theo khoái chí không thua kém. Cố Minh nhìn Thiên Phi đang bị đè nằm xuống đất, lại nhìn thấy những cây trượng to kia. Cảm thấy đánh 50 trượng xuống thì còn gì thân người nữa. Trong lúc hoảng sợ, Cố Minh cúi đầu nói lớn.

- " bẩm Nhơn đại nhân. Thiên Phi đại phu không thể dâm ô với các nữ tử được, bởi Thiên Phi đại phu thực tế là nhi nữ, hoàn toàn không có khả năng làm những chuyện bậy bạ đó. Kính xin đại nhân minh xét"

" hả...cái gì cơ?" đám đông ở ngoài thốt lên ngạc nhiên, mà quan phủ cũng trừng mắt nhìn xuống. Ngay cả bọn Cổ cũng ngơ ngác ngạc nhiên khi nghe lời nói ấy, không hiểu mình có nghe nhầm hay không. Thiên Phi là nữ ư? Đại phu kia là nữ ư? Làm gì có chuyện đó chứ ? Bọn Cổ bước lên trước, bật cười sảng khoái mà nói lớn.

- " ha ha ha... Cố Minh tiểu thư quả nhiên là bị tên kia bỏ bùa mê thuốc lú rồi. Truyện hoang đường như vậy mà tiểu thư cũng nghĩ ra được ư ? Thật không biết xấu hổ, nói câu nào câu nấy làm trò cười cho thiên hạ à?"

Lời nói vừa dứt, đám đông cười ồ lên, mà tên quan kia cũng hưởng ứng. Hắn cũng bật cười nói lớn.

- " đại phu là nữ nhi ư? Ha ha ha, làm gì có chuyện này?"

Nói đoạn, liền quay sang nhìn tên bổ đầu, hất hàm ra lệnh. Tên bổ đầu hiểu ý, bước ra chụp lấy Thiên Phi kéo đứng dậy mà quát.

- " đại phu là nữ ư? Thật là nực cười, làm gì có chuyện này?"

Vừa dứt lời, tay vận chân khí tóm lấy áo Thiên Phi xé mạnh . " XOẸT ..." một tiếng, chiếc áo bị xé toang ra để lộ cơ thể khởi nguyên xinh đẹp. Và ngay lập tức, cả đám người nhìn vào. Bọn chúng nhận ra một cơ thể tuyệt mỹ trắng nõn của nữ nhân. Thiên Phi xấu hổ vô cùng, hai tay vội che ngực lại, run rẩy trước ánh mắt của những người đàn ông xung quanh. Đám nha sai cũng nhận ra sự thật, không nói được lời nào. Bọn Cổ nhìn thấy cũng hoảng hốt, giật lùi rồi đứng im như tượng . Cố Minh thấy Thiên Phi bị xé áo, run rẩy sợ hãi thì lòng đau xót. Nàng ta vội vàng cởi tấm áo khoác của mình choàng lên người Thiên Phi , ôm lấy Thiên Phi vào người, mà Thiên Phi cũng gục vào vai Cố Minh để tránh né ánh nhìn soi mói. Cố Minh ôm Thiên Phi vỗ về, lúc này mới hướng lên quan phủ mà nói .



- " bẩm Nhơn đại nhân, người cũng thấy rồi đấy. Vị đại phu này rõ ràng là một nhi nữ , làm sao có chuyện đi dâm ô với các nữ tử khác được chứ? Rõ ràng cái lá bùa kia là bằng chính ngụy tạo không đáng tin, và ba anh em họ bọn Cổ kia đã bày mưu hãm hại vị đại phu ấy. Kính xin đại nhân minh xét "

Lời nói văng vẳng của Cố minh vang vọng khắp nơi khiến mọi người tỉnh ngộ, lúc này đám đàn ông cười nhạo vì ghen ghét Thiên Phi lại chuyển sang thông cảm mà thương hại , và cả đám nha sai cũng nhìn bằng ánh mắt khác. Những tiếng xì xầm từ đám đông vang lên.

- "Ồ, thì ra đây là một phụ nữ giả trai để đi hành nghề đại phu ư? Ta thật sự không ngờ tới"

- " đúng vậy, đúng vậy . Điều này thật sự rất bất ngờ, trước giờ ta cứ thấy lạ tại sao phụ nữ vào trong cái quán đó khám nhiều, thì ra là phụ nữ với nhau nên dễ bề khám chữa bệnh đây mà"

- " không sai, chính là như vậy. Bây giờ thì ta đã hiểu. Nhưng mà ...nếu nói như vậy thì lại phải nhìn lại ba anh em kia, có gì đó không đúng ở đây thì phải "

- " phải rồi, bọn Cổ tố giác người ta dâm ô, nhưng lại tố nhầm một người phụ nữ. Đây rõ ràng là xằng bậy "

Tiếng bàn tán sôi nổi không ngớt, câu nào câu nấy đều đánh vào trọng tâm vấn đề. Lúc này, một người trong đám đông nêu ý kiến.

- " phải rồi rõ ràng là xằng bậy, và cả lá bùa kia cũng là vu oan giá họa. Thế nhưng tại sao đại nhân của chúng ta lại tin lời bọn chúng chứ? Không phải như vậy quá hồ đồ rồi hay sao? Ta thấy cái thứ nhân chứng với vật chứng của bọn Cổ thật sự rất mơ hồ, chẳng có gì đáng tin cả"

- " không sai, ta cũng cảm thấy vậy. đây quả đúng là trọng điểm của mọi vấn đề, có phải chăng ông ta đã nhận đút lót gì đó "

- "có lý, khả năng cao bọn Cổ đã đút lót trước rồi, và quan huyện cũng đã là người cùng phe với chúng".

Chuyện nọ xọ chuyện kia, chuyện này lòi ra chuyện khác. Lời xì xầm bàn tán đã lọt vào tai của quan phủ, khiến hắn ta xấu hổ lắm. Hắn ta sẽ làm sao đây? Xin lỗi Thiên Phi và xử tội bọn Cổ ư? Không, không có chuyện đó đâu. Những kẻ nắm trong tay quyền lực lớn thường không mấy khi chịu nhận sai, mặc dù đã sai rành rành nhưng bảo chúng nhận lỗi là điều rất khó. Thực ra mà nói, biết sai nhận sai và xin lỗi cũng là một dạng can đảm. Không phải ai cũng có can đảm để nhận sai về mình, và đối với người Hán, một dân tộc mà tự cho rằng dưới gối đàn ông là vàng thì càng không dễ gì nói lời xin lỗi. Việc Thiên Phi là nữ đã chứng minh nàng vô tội trong truyện dâm ô, và bọn cổ đã giăng bẫy vu oan hãm hại nàng. Bây giờ quan phủ sẽ phán nàng vô tội, và phạt bọn cổ tội vu khống ư? Không, không có chuyện đó. Tên quan phủ kia đã nhận tiền hối lộ, lại bị Thiên Phi làm cho bẽ mặt (đó là theo cách nhìn của hắn). Thay vì xin lỗi Thiên Phi và xử tội bọn Cổ kia, tên quan phủ này sẽ tìm một tội khác tương xứng. "Mặc dù là bắt oan, biết là bắt oan, nhưng vẫn phải tìm một tội để xử cho tương xứng ". Đôi khi mọi chuyện nghe thấy thật buồn cười, nhưng đó lại là sự thật tồn tại trước mắt. Quan huyện dẫu biết Thiên Phi vô tội , hắn lúc này gầm lên.

- "yêu nữ to gan, dám giả trai học ngành y. Ngươi đã phạm vào đại tội của Tây Bắp, bổn phủ xử ngươi án TỬ HÌNH. Đúng giờ ngọ ngày mai đem ra pháp trường xử trảm, bây giờ tống vào ngục. BÃI ĐƯỜNG..."

"UY... Vũ ..." Tiếng gào của bọn nha sai vang lên vang vọng cả công đường. Thiên Phi lập tức bị trói tay lôi đi vào trong ngục tối, và tên quan huyện kia nhanh chóng bỏ đi mất, còn đám anh em họ Cổ thì còn lủi nhanh hơn cả tên quan huyện mà biến mất tự lúc nào rồi. Bọn chúng biến mất chẳng ai hay biết, để lại một đống hỗn loạn sau lưng. công đường bây giờ chỉ còn năm người phụ nữ cùng những người dân bình thường ở lại, đám đông càng ngày bàn tán tán càng nhiều.

- " Thật không ngờ đại phu Thiên Phi lại là nữ nhân, điều này đúng thật là phạm vào luật pháp của Tây Bắp, bị xử tội tử hình. Trời không thương người tốt, thật đáng thương"

- " đúng vậy, đại phu Thiên Phi chữa bệnh cứu người, ta nghe nói đều không lấy giá tiền đắt đỏ, chăm sóc tận tình chu đáo. Người tốt như vậy mà lại phải chịu kết cục như thế này, đúng là ông trời không có mắt"

- "nhưng mà lỗi phải nói bọn Cổ kia, tại sao chúng lại vu oan giá họa cho người tốt chứ?"



- " còn phải hỏi nữa sao, chính là muốn tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, giành thị phần đấy. Bọn Cổ thật sự tán tận lương tâm, độc ác, thủ đoạn thấp hèn"

- " úi giời ơi , lương với chả tâm. Cái bọn Cổ đấy thì chúng làm gì có cái lương tâm đâu? Bọn chúng là thứ không có tính người"

Những lời xì xầm của dân chúng cũng chẳng thể thay đổi được chút gì, còn nhóm năm người phụ nữ thì run rẩy nhìn nhau. Một người phụ nữ nhìn Cố Minh mà hỏi.

- "Cố tiểu thư, phải làm sao bây giờ? Thiên Phi đại phu bị kết án tử rồi, nếu như tiểu thư không tiết lộ thân phận nữ tử của đại phu thì đâu bị thế này chứ ?"

Lời nói như oán trách Cố Minh , thế nhưng một phụ nữ khác lại xen vào nói.

- " vị cô nương này nói vậy không đúng . Lúc nãy mang đại hình ra, phạt 50 trượng . Thế cô nương nghĩ rằng Thiên Phi đại phu có thể chịu đựng được 50 trượng ấy ư? Ta sợ rằng chưa kết tội đã bị đánh đau mà chết rồi "

Một phụ nữ khác nghe vậy cũng gật đầu tán thành , bước lên nói vào.

- " đúng vậy, ta hoàn toàn đồng ý . Mà cho dù có không bị chết bởi đòn roi đại hình, thì cái tội dâm ô phụ nữ đó cũng bị dính án tử. Đằng nào cũng bị đẩy vào đường chết, ông trời quả thật rất bất công"

Nói xong, cả bọn thở dài cay đắng . Một người phụ nữ khác suy nghĩ gì đó, lại bước lên nói.

- "Cố Minh tiểu thư, chẳng lẽ không có cách nào cứu được Thiên Phi đại phu sao? Vẫn mong Cố Minh tiểu thư nghĩ cách"

Bọn họ đều biết họ Cố và họ Nhơn có giao tình, và Cố Minh cũng đang muốn dựa vào điều này. Cố Minh lúc này đăm chiêu, đưa ngón tay lên miệng cắn. Nàng ta suy nghĩ rất kỹ, ngập ngừng nói .

- "ta có quen biết với Nhơn phủ , và với Nhơn lão phu nhân cũng có chút giao tình. Ta thử tới cầu xin Nhơn lão phu nhân thử xem"

Đám nữ tử nghe vậy thì mắt sáng lên, trong ánh mắt ánh lên tia hi vọng mà gật đầu đồng ý.

- " Vậy... chúng ta mau nhanh chóng tới Nhơn phủ cầu viện lão phu nhân, hi vọng lão phu nhân có cách giúp đỡ Thiên Phi đại phu thoát khỏi kiếp nạn lần này"

Cả bọn lúc này đều hi vọng lắm, liền kéo nhau rời khỏi chốn công đường mà nhắm thẳng Nhơn phủ đi tới.