Trấn Hắc Xà buổi sáng hôm ấy có vụ kiện tụng gây chấn động. Cái sự chấn động ấy không chỉ bởi vấn đề kiện tụng dâm ô, mà cơn chấn động lại là lòi ra sự thật có một nữ đại phu ở trấn này, khiến nhiều người bàn tán. Vụ kiện kết thúc nhưng dư âm của nó để lại thì lan truyền nhanh chóng. Đã xế trưa, mọi người chuẩn bị dùng cơm và quan huyện cũng vậy. Ông ta định về nhà ăn cơm thì có tiếng trống ngoài kia khiến hắn ta phải dừng lại. Quan huyện cảm thấy ngạc nhiên và tức giận, hầm hầm mặt quát.
- " buổi trưa là lúc ăn cơm nghỉ ngơi , vậy mà cũng không được yên nữa . Không biết đứa nào to gan đánh trống ngay giữa trưa vậy?"
Ngay lập tức, bên ngoài một nha sai chạy vô cúi đầu bẩm báo.
- " thưa Nhơn đại nhân, bên ngoài kia có một nhóm phụ nữ đánh trống kêu oan ạ"
Tên quan huyện hằm hằm khuôn mặt, trừng mắt nói.
- " đánh trống kêu oan sao không để đến chiều, lại đánh ngay giữa trưa thế này? Làm gì cũng phải có giờ giấc chứ. Nhà ngươi ra ngoài đuổi chúng đi hết cho ta "
Nói xong định quay mặt bỏ đi, thế nhưng tên nha sai vẫn ngập ngừng đứng đó. Tên quan huyện ngạc nhiên hỏi.
- " tại sao ngươi còn chưa đi, đứng đó làm gì?"
Tên nha sai ngập ngừng ấp úng, dường như gặp chuyện khó nói lắm. Hắn lắp ba lắp bắp.
- " bẩm ...quan lớn. Nhóm phụ nữ ngoài đó rất đông, tới mấy chục người. Lúc đánh trống kêu oan, họ bảo rằng nếu quan không thăng đường ngay thì họ quyết không về, mà đuổi cũng không chịu đi ạ"
Tên quan phủ nghe vậy thì trợn mắt tức giận, làm gì có kẻ nào ngông cuồng như thế? Hắn hừ một tiếng, ra lệnh.
- " được rồi, thăng đường"
Đám nha sai lập tức chạy ra, công đường nhanh chóng được khai mở lại. Hai hàng lính uy nghiêm đứng hai bên chờ lệnh, quan phủ đập bàn quát lớn.
- " kẻ nào giữa trưa đánh trống kêu oan , có oan khuất gì mau trình báo lên đây"
Từ cái đập bàn cho đến phong thái cũng hiểu tên quan này đang rất bực bội. Hắn vừa nói xong, trong đám phụ nữ ấy có một người trông quen thuộc bước ra, đó chính là Cố Minh tiểu thư. Cố Minh hai tay dâng tờ đơn lên trước, cúi đầu cung kính nói.
- " bẩm quan phủ đại nhân. Tiểu nữ họ Cố, tên Minh, là người trấn này. Tiểu nữ sáng nay nhìn thấy đại nhân xử vụ án y quán Thiên Phi dâm ô, cảm thấy không hợp tình hợp lý. Nghĩ rằng cần phải làm gì đó, vậy nên bây giờ đem đơn kháng cáo tới, mong đại nhân xét xử lại vụ án mà tha cho vị đại phu đáng kính kia một con đường sống"
" RẦM..." một tiếng động lớn vang lên, quan phủ không để Cố Minh nói hết lời đã đập bàn mạnh bạo. Hắn mặt đỏ tía tai, trợn ngược mắt quát.
- "hay cho đứa con gái to gan, dám phá hoại tôn nghiêm chốn công đường. Bản án mà bổn quan xử là đúng theo phép nước, ngươi còn kêu oan cái gì? Định tới đây làm loạn hay sao? Mau cút ra ngoài ngay"
Một tiếng hét lên chấn động công đường, xua đuổi thẳng mặt. Cố Minh giật mình, vô thức bước lùi lại. Tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, thế nhưng từ trong đám phụ nữ kia lại có tiếng cất lên.
- " nếu vị tiểu thư ấy không kiện được, thì để ta kiện thay"
Tiếng nói kia có vẻ rất quen thuộc làm tên quan kia ngớ người. Từ trong đám đông, Nhơn phu nhân bước ra ngoài. Giữa chốn công đường, bà ta nhìn quan phủ mà cười nhạt.
- "Nhơn đại nhân, ta cũng có đơn kiện muốn trình báo"
Tên tri phủ thoáng cau mày, khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ khó chịu. Hắn nhìn người phụ nữ ấy mà nói.
- " bà thì có kiện tụng gì? Tại sao không ở nhà nói với ta mà lại lên đánh trống giữa công đường thế này?"
Nhơn phu nhân cười nhạt, lấy trong áo ra một tờ đơn. Bà ta phẩy tờ đơn ra, nhếch mép cười , bước từng bước về phía quan tri phủ mà nói.
- "ta tới đây là chính là kiện ông, một kẻ vong ơn bội nghĩa"
Lời nói vừa dứt, cả đám sai nha giật mình, mà quan huyện trợn tròn mắt ngơ ngác. Nhơn phu nhân mỉm cười, một nụ cười khinh bỉ mà nói tiếp.
- "đại phu Thiên Phi đã có ơn chăm sóc, giúp đỡ chữa bệnh cho vợ của ông, vậy mà ông không một chút lòng thương tống người ta vào ngục, xử người ta tội chết. Ông như vậy là quá tàn bạo, quá tàn nhẫn. Ta kiện ông tội vô nhân..."
" RẦM ..." một tiếng đập bàn ầm ĩ vang lên, tưởng chừng như cái bàn ấy cũng muốn sụp đổ trước cái vổ đầy tức giận của quan phủ. Nhơn tri huyện mặt đỏ tía tai , trợn mắt chỉ mặt vợ mà mắng.
- " khốn kiếp. Bà hôm nay ăn phải cái gì mà dám lên đây kiện ta giữa chốn công đường? Đây là nơi tôn nghiêm, há để cho phụ nữ làm loạn? Bà mau về nhà đi, đừng để ta phải dùng đến biện pháp mạnh "
Quan tri phủ đang vô cùng tức giận. Làm gì có chuyện một quan tri phủ to lớn mà để vợ mình ra kiện mình giữa công đường, làm trò cười cho thiên hạ như thế này ? Điều này với ông ta mà nói là một chuyện rất quê độ. Ông ta mặt đỏ phừng phừng, xem ra không giữ được bình tĩnh nữa rồi. Trong lúc nộ khí xung thiên, tưởng chừng sự phẫn nộ ấy sẽ bùng phát, thế nhưng lúc này trong đám phụ nữ kia lại có tiếng nói vang ra.
- " nếu như vợ ngươi không kiện ngươi được, thì lão già này kiện ngươi có được không?"
Giọng nói ấy cũng rất là quen thuộc, khiến tri huyện giật mình. Cũng từ trong đám đông, một bà lão bước ra khiến cả công đường im lặng. Người phụ nữ lớn tuổi ấy không ai xa lạ, chính là Nhơn lão phu nhân. Lão phu nhân chống gậy bước ra, nhìn mặt quan huyện với ánh mắt không chút hài lòng. Tên quan giật mình, vội rời bàn chạy xuống, đi tới nhìn mẹ mình mà cung kính thi lễ.
- "mẫu thân, sao người không ở nhà mà lên chốn công đường làm gì? Có chuyện gì người ở nhà nói với con cũng được rồi, đâu cần phải mệt nhọc lên đây?"
" CÂM MỒM..." tiếng lão phu nhân quát lên khiến quan phủ giật mình, và cả đám nha sai im phăng phắc. Bà chỉ cây gậy chống vào mặt tri phủ mà quát lớn.
- "NGƯƠI ...QUỲ XUỐNG... mau quỳ xuống ngay cho ta..."
Quan phủ giật mình, dù không hiểu chuyện gì nhưng trước ánh mắt giận dữ của mẹ mình, ông ta đành phải quỳ xuống. Bà đứng bên cạnh, tay cầm cây gậy chống mà mắng.
- " lão già này tuổi cao sức yếu , xương khớp không khỏe, tưởng chừng đã không chịu đựng được nữa. Thế nhưng ơn trên phù hộ, may nhờ có Thiên Phi đại phu tới nơi cứu chữa nên giữ được cái mạng già này. Thiên Phi đại phu đối với ta mà nói cũng có ơn chăm sóc, vậy mà ngươi không nói tình nói lý, lại bắt người ta vào ngục tối , xử tội tử hình. Nhà ngươi nói đi, ngươi đáng tội gì?"
Quan phủ giật mình, thì ra là vì chuyện này mà tới. Hắn ta lúc nhận tiền hối lộ cũng không nghĩ được đến chuyện mẹ hắn lại phản ứng dữ dội như vậy. Hắn im lặng không nói, lão phu nhân lại trừng mắt mắng.
- " bọn Cổ kia vu oan giá họa, vu khống cho đại phu vô tội. Ngươi không những không xử tội bọn chúng, lại đi xử lý vị đại phu y đức vẹn toàn ấy, là nghĩa làm sao? Trước giờ ta dạy ngươi đối nhân xử thế như vậy à?"
Mắng xa xả, nói xong lại vung cây gậy bất ngờ đánh xuống. " bốp ..." Một cái, bị đánh trước mặt biết bao nhiêu người khiến tham quan vừa xấu hổ mà vừa đau đớn, thế nhưng không dám cãi lão phu nhân. Dường như chưa hả dạ, bà lại cầm cái gậy chỉ mặt con mà mắng tiếp.
- "người ta trị bệnh cho vợ ngươi , người ta trị bệnh cho mẹ ngươi . VÀ NGƯƠI... NGƯƠI tống người ta vào tử ngục, ngươi xử người ta tội chết. Ngươi là kẻ vô ơn bội nghĩa, ngươi là kẻ lấy oán báo ơn, ngươi là nỗi nhục của ta. Ta thật sự xấu hổ vì có người con như ngươi..."
Tiếng mắng tựa tiếng gào thét tận đáy lòng, nghe trong từng câu từng chữ nỗi lòng đau xé ruột gan. " bốp..." Vừa nói vừa vung cây gậy xuống , đánh thêm ba phát nữa xuống dưới người quan huyện. Tên quan huyện cắn răng đau đớn, mím môi cãi lại.
- "bẩm mẫu thân, người không hiểu chuyện, xin hãy bình tĩnh. Luật pháp Tây Bắp có quy định rõ ràng rằng nữ tử học nghề y sẽ phải chịu án tử hình. Hài nhi là quan phụ mẫu trấn này, đương nhiên phải làm theo luật lệ, tuyệt đối không có chuyện lấy oán báo ơn, không có chuyện vong ơn bội nghĩa, xin mẫu thân suy nghĩ lại."
Lời nói quan phủ nghe cũng rất có lý nhỉ? Nhưng mà xem ra không thuyết phục được mẹ mình. Lão phu nhân lại trợn mắt gầm lên, vung cây gậy đánh một cái bốp mà gào lên.
- " trời ơi là trời, nuôi con lớn bây giờ nó cãi lại tôi... trời ơi là trời ơi ...sao tôi khổ thế này"
Tiếng gào khóc của lão phu nhân giữa chốn công đường, bà ta bắt đầu thút thít, gọi tên người chồng đã mất của mình mà kể lễ.
- " ông ơi là ông, tại sao ông mất sớm như vậy. Ông để tôi một mình tần tảo nuôi con ăn học, vất vả bao nhiêu năm nay. Thủa cơ hàn cực khổ làm việc, không dám ăn no, có bao nhiêu nhường hết cho con. Tảo tần sớm hôm nuôi nó học hành thành tài, bây giờ nó trở thành quan rồi, địa vị cao quý rồi... coi lời nói của tôi không ra gì. Hu hu hu, tôi còn sống làm gì nữa ...ông ơi là ông ơi ...cho tôi theo ông với...hu hu hu..."
Vừa gào khóc, vừa kể lễ, nói xong lao thẳng vô tường toan tự tử khiến cả đám hoảng hồn. Đám nữ tử xung quanh vội vàng lao vào ôm bà lại, ngăn cản bà ta quyên sinh. Cả bọn hốt hoảng, tiếng kêu la chí chóe .
- " đúng vậy, lão phu nhân hãy bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó, từ từ rồi nói tiếp"
Nhơn lão phu nhân đương nhiên là không có ý định tự tử thật, bà ta chỉ làm vậy để dọa con mình thôi, và bà ta đã dọa được thật. Tên quan thấy mẹ mình như vậy thì hoảng loạn vô cùng, hắn lao tới ôm chầm lấy chân mẹ mình mà gào hét , khóc rống lên.
- " mẫu thân , xin người đừng làm như vậy. Con biết con sai rồi, con sai rồi, xin mẫu thân tha tội."
Tiếng kêu khóc của quan phủ cùng tiếng của đám phụ nữ náo loạn cả công đường, mà hai hàng nha sai đứng hai bên không đứa nào dám làm gì cả, ai nấy toát mồ hôi hột không dám động đậy gì.
Lão phu nhân lúc này vẫn chưa chịu dừng lại, cứ đòi lao đầu vào tường tự vẫn khiến tên quan càng lúc càng hoảng hốt hơn. Tên quan huyện ôm chân lại, vừa ôm vừa khóc. Hắn gào trong nước mắt mà nói.
- " mẫu thân, người xem thế này có được không? Luật pháp là của bệ hạ đặt ra, con chỉ là một quan huyện thất phẩm, đâu phải to tát gì mà hay đổi được luật lệ. Thôi thì để con bí mật cho đại phu kia rời khỏi trấn này, trở về lại làng quê sinh sống. Chỉ cần đại phu ấy không ở trong trấn này, không thuộc quyền cai quản của con thì con xem như không biết. Con chỉ có thể làm như vậy thôi, chứ luật pháp của thiên tử đưa ra con tuyệt đối không dám lộng hành, xin mẫu thân suy xét"
Lão phu nhân nghe vậy thì cảm thấy cũng có lý, lúc này khựng lại. Bà cũng hiểu con mình chỉ là một quan thất phẩm, ở trấn này thì có thể là đứng đầu nhưng so với cả đất nước thì chẳng là gì cả. Việc thả Thiên Phi trở về lại quê cũng có thể xem như là một bước lùi của hắn rồi. Bà quay sang trừng mắt nhìn hắn mà mắng.
- " Nói thì hay lắm, còn không mau đi thả người ngay cho ta?"
Quan huyện nghe vậy thì mừng rỡ, vội gật đầu liên tục.
- " vâng.. vâng... thưa mẫu thân. Con lập tức sẽ đi ngay."
Nhơn lão phu nhân thoáng nghĩ gì đó, bà hừ một tiếng.
- " không được, ta phải đích thân vào ngục thả người, để tránh ngươi giở trò xằng bậy sau lưng ta"