Bạch Đạo Sư

Chương 273: Từ Biệt.



Thời thế xoay vần, mọi việc đều có thể biến đổi một cách nhanh chóng. Không ai biết rằng ngày mai sẽ ra sao. Cơ mà cần gì tới ngày mai? Mới buổi sáng đã khác mà đến buổi chiều đã khác rồi. Thiên Phi lúc sáng vừa mới bị tống vào tù chờ ngày hành quyết, đến buổi chiều thì đã ở trong y quán của mình. Nàng đang chuẩn bị đồ đạc, lên đường về lại làng. Ở bên ngoài y quán là một cỗ xe ngựa chờ sẵn, cỗ xe được chuẩn bị để đưa nàng về nhà. Có lẽ phải nói lại chuyện xảy ra lúc trưa, lão phu nhân dẫn đám phụ nữ vào thẳng trong ngục cứu Thiên Phi ra ngoài. Bọn họ sau đó đưa thẳng Thiên Phi trở về y quán, giúp đỡ Thiên Phi dọn dẹp đồ đạc để rời khỏi trấn Hắc Xà ngay lập tức. Khi đồ đạc dọn xong, Nhơn phu nhân cùng lão phu nhân đến bên cạnh nói những lời chia tay bịn rịn. Lão phu nhân nắm tay Thiên Phi , hai hàng nước mắt ứa ra. Bà siết chặt bàn tay ấy mà nói.

- " con gái, thứ lỗi cho ta. Ta không thể bảo bọc con ở cái trấn này. Tuy rằng ở trấn này quan tri phủ là to nhất, nhưng nó cũng chỉ là một viên quan thất phẩm mà thôi. Trong khi luật lệ là của hoàng đế ban ra, những người thay hoàng đế viết luật đều là dạng nhị phẩm đến nhất phẩm trở lên. Chúng ta so với họ thật sự quá nhỏ bé, không thể làm khác được"

Nói đến đây thì ngậm ngùi sụt sùi khóc. Thiên Phi cũng hiểu chuyện, nàng đâu dám đòi hỏi gì nhiều. Khi nàng thấy Nhơn lão phu nhân đối với mình như vậy thì cũng cảm động lắm, sụt sùi nước mắt theo. Trong một thoáng im lặng, hai người rưng rưng nước mắt, cảm nhận tình cảm chân thành từ đáy lòng. Lão phu nhân dường như vẫn còn tâm sự, bàn tay vẫn siết chặt tay Thiên Phi mà nói tiếp .

- 'ta thật sự rất muốn bảo vệ để con có thể yên tâm hành nghề ở trấn này, nhưng ta không thể làm được điều ấy. Lực bất tòng tâm, con hãy tha thứ cho ta"

Thiên Phi nghe vậy thì giật mình, nàng lập tức lắc đầu liên tục mà nói.

- " xin lão phu nhân đừng nói vậy. Tiểu nữ chỉ là một đứa con gái quê mùa ở làng quê nhỏ bé, liều mạng lên trấn mưu sinh. May mắn được được phu nhân yêu mến mà ưu ái như vậy đã là phúc phần lớn của tiểu nữ, tiểu nữ vô cùng biết ơn, nào dám đòi hỏi gì hơn chứ."

Thiên Phi thực sự rất cảm động, người vừa mới bị tống vào tử ngục như nàng tưởng rằng chỉ chờ chết, lại được cứu ra khiến nàng vô cùng cảm kích. Những người phụ nữ này là những người đã cứu nàng từ cõi chết trở về. Nhơn phu nhân, cũng cảm động lắm, lúc này cũng bước tới bên cạnh Thiên Phi mà nói vô .

- "Thiên Phi đại phu, thật sự không thể giúp gì hơn được. Nếu chuyện một đại phu nữ trong trấn này mà lan truyền tới tai của Thái thú trên thành, ông ấy trách tội xuống thì sợ rằng gia đình ta không thoát được tội . Vì vậy, trấn này không thể chứa chấp đại phu được. Phải để đại phu rời khỏi trấn này, gia đình ta cũng áy náy lắm. Nhưng thực sự không còn cách nào khác, xin đại phu thông cảm"

Lời nói chân tình cảm động, nói ra cái khó của mình mà mong người khác có thể hiểu cho, điều này cho thấy sự tôn trọng rất lớn của gia đình họ Nhơn đối với Thiên Phi. Thiên Phi cũng nào có ý trách móc gì, lại quay sang Nhơn phu nhân cung kính cúi đầu thi lễ.

- "thưa phu nhân, xin đừng nói vậy. Thiên Phi hiểu mọi chuyện đều là lực bất tòng tâm, không thể thay đổi. Thiên Phi chỉ là một đứa con gái bé nhỏ, không đủ lực để làm quá nhiều chuyện to tát, chỉ mong bản thân có thể cứu giúp người khác trong khả năng của mình. Bây giờ chuyện đã bị bại lộ rồi thì cũng không thể nào xoay vần được nữa, đành phải rời đi. Tiểu nữ cũng hiểu đây là điều không thể thay đổi được, nên sẽ thuận theo mọi chuyện. Tiểu nữ sẽ rời đi ngay, mong phu nhân cùng lão phu nhân ở lại mạnh khỏe"

Nói xong lại cúi đầu một cái nữa, thi lễ cung kính, mà hai mẹ con họ Nhơn cảm động rưng rức nước mắt. Lúc chia tay, bọn họ thật sự rất không nỡ. Mỗi người một nỗi niềm riêng, đều muốn nói với vị đại phu này điều gì đó trong lòng. Cố Minh tiểu Thư lúc này cũng chất chứa tâm sự, bước lên nắm chặt bàn tay vị đại phu ấy mà từ biệt.



- " Thiên Phi đại phu, thời thế đã như vậy thì chúng ta đành phải thuận theo thôi. Nhưng thiết nghĩ lý tưởng của đại phu là giúp đỡ người khác. Nếu không giúp đỡ ở trấn này thì về làng giúp đỡ những người ở trong làng cũng đâu có khác gì? Nếu đại phu về đó thì đừng mở y quán, cứ lặng lẽ hành nghề y như một đại phu lang thang thì ai mà bắt tội được đại phu chứ? Thiên Phi đại phu nghĩ ta nói có đúng không?"

Lời nói của Cố Minh như mở ra một con đường mới vậy, đám nữ tử đều ồ lên, gật đầu tán thành.

- " phải đó, phải đó. Đại phu đừng có mở y quán, cứ âm thầm hành nghề giúp đỡ người khác là được rồi . Như vậy thì luật pháp đâu có để ý tới mà bắt tội đại phu chứ ,đúng không?"

Những lời nói tưởng như chỉ là những lời an ủi lại trở nên có lý vô cùng. Phải rồi, Thiên Phi theo đuổi nghề y là để giúp đỡ những người phụ nữ khác. Bây giờ về làng của mình, chỉ cần không mở y quán, chỉ cần không tự xưng mình là đại phu thì việc nàng đi hành nghề y chữa bệnh cứu người cũng có ai bắt tội được đâu ?nghĩ là như vậy, Thiên Phi lại cảm thấy vui trong lòng. Nàng ôm gói hành lý, cúi đầu chào mọi người một cái rồi bước ra. Nhơn lão phu nhân cùng đám nữ tử dẫn nàng ra tận xe ngựa, trước khi Thiên Phi lên xe bà còn bịn rịn dặn dò.

- " con gái. Nếu cuộc sống có khó khăn quá thì hãy tới tìm ta, hoặc như ở nơi đó có ai dám bắt nạt con, con hãy tới đây nói với ta một tiếng. Lão già này nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con"

Thiên Phi nghe vậy thì bật khóc, đã lâu rồi nàng không được cảm nhận hơi ấm tình thương từ một người mẹ. Nàng quay sang cúi đầu cung kính thi lễ với lão phu nhân mà nói.

- " vâng, thưa lão phu nhân, con biết rồi"

Lão phu nhân cũng bật khóc, mà đám nữ tử cũng rưng rức khóc theo. Bọn họ nhìn Thiên Phi lên cổ xe ngựa, từ từ rời đi xa dưới ánh chiều hiu hắt. Khi cổ xe ngựa đi khuất, tưởng như bóng dáng người con gái ấy vẫn còn ở đâu đây. Cỗ xe ngựa do đích thân bổ đầu hộ tống, đánh xe về lại làng của Thiên Phi. Bóng dáng nữ đại phu đi khuất, khiến đám nữ nhân kia ai nấy cũng buồn rười rượi. Họ tiếc vì sau này bọn họ không còn có được tiện ích từ dịch vụ của nữ đại phu ấy nữa. Không chỉ là đơn giản tiếc cho một dịch vụ tốt, mà còn tiếc vì một vị đại phu đáng kính đã bị đuổi khỏi trấn này. Trong lúc đang còn cảm động rưng rưng nước mắt, quan tri huyện tới bên cạnh mẹ mình mà cúi đầu thi lễ.

- " mẫu thân , mọi chuyện xong rồi, người cũng mau về nhà đi"

Lão phu nhân đang muộn phiền trong lúc chia ly, nghe con trai mình nói vậy thì bất chợt phẫn nộ. Bà quay sang trừng mắt mà mắng.

- " xong cái đầu của ngươi ấy! Cái gì mà xong chứ hả? Bộ như thế này là xong sao?"

Quan phủ giật mình, vội cúi đầu hỏi .



- "thưa mẫu thân, không biết người còn muốn gì và làm gì nữa? xin hãy nói để hài nhi thực hiện"

Bà nhìn thằng con mình mà cảm thấy tức giận. Bà nghĩ đến chuyện đám Cổ kia đã vu oan giá họa cho Thiên Phi . Nếu không có bọn Cổ thì Thiên Phi vẫn còn đang hành nghề y trong cái trấn này. mất Thiên Phi là mất đi một lợi ích lớn, trấn Hắc Xà mất đi một vị đại phu y đức vẹn toàn, những người phụ nữ ở trấn này mất đi một nơi khám bệnh tốt. Tất cả những chuyện này, sự mất mát này, tất cả đều là do bọn Cổ kia mà ra . Bà phẫn nộ vung cây gậy chống đập xuống đất một cái "cốp..." mà nói.

- "cái bọn vu oan giá họa cho con gái ta, cái bọn Cổ khốn kiếp ấy , ngươi chưa xử tội chúng thì làm sao có thể gọi là xong chuyện được?"

Lão phu nhân vừa dứt lời , đám phụ nữ ở đằng sau đều gật đầu tán thành lập tức.

- " đúng vậy, đúng vậy. Phải lôi những kẻ gian ác kia ra trừng trị trước pháp luật, như thế mới hả lòng hả dạ"

- " không sai, chính là như vậy. Bọn chúng vu cho đại phu tội dâm ô, lại còn ngụy tạo bằng chứng và nhân chứng khiến đại phu vào hoàn cảnh suýt chết. Thứ tội ác này phải trừng phạt cho sòng phẳng mới được"

Đám nữ tử nhốn nháo cả lên, mà quan phủ cũng hiểu được việc cần làm lúc này. Hắn cúi đầu trước mẹ mà cung kính nói.

- " mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ trừng trị lũ gian ác ấy, tuyệt đối không để mẫu thân phải thất vọng"

Lời cam đoan chắc chắn của quan tri phủ với mẹ của mình, lúc này lão phu nhân mới hừ một tiếng. Bà vẫn còn ra vẻ không hài lòng, nhưng đã quay lưng bỏ đi. Đám nữ tử đó cũng đi theo lão phu nhân, bọn họ đi mà chẳng thèm nhìn lại khiến cho quan tri phủ cảm thấy rất quê. Hắn hậm hực nghĩ "tại sao lại như vậy chứ? Tại sao mọi chuyện lại ra thế này? Bọn Cổ kia rốt cuộc thì có thù oán gì với y quán Thiên Phi mà hại người ta như vậy?". quan tri huyện lúc này mới ngẩng đầu dậy, hít một hơi thật sâu. Hắn nhớ lại lúc hắn bị mẹ mắng, bị mẹ đánh, vết đánh ấy vẫn còn đang đau. Hắn từng tuổi này rồi mà bị đánh trước mặt nhiều người khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ. Từ cái độ quê ấy chuyển thẳng sang tức giận, mà tức giận thì kiếm ai đó để trút giận thôi. Đối tượng trút giận tốt nhất lúc này chính là bọn Cổ. Quan phủ trong cơn phẫn nộ, trừng mắt mà lẩm bẩm.

- " bọn Cổ khốn kiếp, vì các ngươi mà ta bị mẹ đánh, vì ngươi mà ta bị mẹ mắng. Cả lũ các ngươi không có việc gì làm lại đi vu oan giá họa cho người khác, tội này há có thể dung tha sao? Bổn quan nhất định phải trừng trị các ngươi để làm gương cho kẻ khác"

Trong những lời lẩm bẩm ấy, hắn hậm hực đi thẳng về phía nha môn, chuẩn bị thăng đường buổi chiều để trút bỏ cơn giận của mình. Bọn Cổ bây giờ đang núp ở y quán của mình, chúng cũng lờ mờ đoán được sẽ có một cơn cuồng phong đổ xuống đầu của bọn chúng, nhưng cơn cuồng phong lớn thế nào thì bọn chúng vẫn chưa được rõ. Sớm thôi , sẽ có một cơn địa chấn ngay ở cái trấn Hắc Xà này.