Bạch Đạo Sư

Chương 275: Bốn Mạng Cứu Hai.



Chốn công đường đang xử tội bọn Cổ cùng tội lỗi bọn chúng đã phạm phải. Lúc này Cổ Bố đã phủi tay xong rồi, trở thành người vô can. Đám Cổ con thì không thoát tội, và khi quan tri huyện xử tội Tử hình đám Cổ con, Cổ Bố liền cúi đầu mà nói.

- " bẩm tri phủ đại nhân, xin cho lão già này nói vài câu. Hai tên súc sinh kia ăn no rửng mỡ đi làm chuyện xằng bậy, còn dụ dỗ ép buộc em gái bọn chúng tham gia vào, chứ đứa em gái ấy có biết gì đâu. Mọi tội lỗi này đều do hai tên súc sinh kia gây ra, đứa con gái của tôi tuổi còn nhỏ dại . Nó năm nay vừa mới 15 tuổi, cái tuổi còn khờ dại bị hai anh lừa gạt làm chuyện tầm bậy. Kính xin tri huyện đại nhân khoan dung rộng lượng mà tha cho nó một con đường sống"

Lời nói vừa dứt, đám đông đã ồ lên ngạc nhiên, mà bọn Cổ con bắt đầu choáng váng. Cổ Nguyệt và Cổ Phương tức trợn mắt, chỉ mặt cha mình mà không nói lên lời, còn Cổ Uyên thấy cho mình một con đường sống thì vô thức bước chân rời xa hai anh của nó. Quan phủ nhìn Cổ Bố mà nheo mắt nói.

- " ngươi thật sự muốn cứu đứa con gái ấy ư?"

Của bố cúi đầu thi lễ , giọng chắc chắn .

- " bẩm quan, tất cả mọi tội lỗi đều là do hai tên súc sinh kia mà ra. Quan anh minh sáng suốt, nhìn vào cũng hiểu. Xin đại nhân cứ thẳng tay trị tội chúng, lão phu tuyệt đối không oán trách"

Nói xong vái lạy một cái. Quan huyện khẽ cười nhếch mép, mà đám người bên ngoài cũng xì xào bàn tán.

- " có chuyện này sao? Chỉ cầu xin cho con gái mà bỏ mặc con trai chết, lão ta đang nghĩ gì vậy?"

- " đúng vậy, thật sự kỳ lạ. Người ta trong tình huống này chỉ tìm cách giữ lại huyết mạch của mình, chứ đâu có ai giống như lão ta"

Lời xì xầm của đám đông thực ra cũng không có gì kỳ lạ. Vào thời phong kiến trọng nam khinh nữ, người ta coi con trai trọng hơn con gái rất nhiều. Nhưng cái lão già này lại đi cứu con gái mà bỏ mặc con trai ư? Điều này với những người sống trong thời đại này cảm thấy thật kỳ lạ. Quan huyện đối với Cổ Nguyệt và Cổ Phương rất căm ghét , bởi chúng chính là kẻ đã tố cáo ông ta hối lộ trước mặt bao nhiêu người. Nhưng còn Cổ Uyên mà nói thì cũng không có gì phiền hà, có thể tha được. Quan tri huyện thấy lời cầu xin cũng không quá đáng, khẽ hừ lên một tiếng.

- " được rồi, ta tạm tha cho con gái ông. Ông lo mà dạy dỗ nó cho tử tế, đừng để nó ngu như hai thằng Cổ con kia "

Cổ Bố nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mà Cổ Uyên thì cảm thấy mừng rỡ trong lòng, xem như thoát được một kiếp nạn. Quan tri phủ nói xong đập bàn quát lớn.

- " bây giờ bổn phủ tuyên án. Cổ Nguyệt và Cổ Phương, hai tên súc sinh ngu dốt, liên tiếp trong ngày đã vu oan giá họa cho ba người khác nhau. Những tội chúng vu cáo đều là những tội trạng nặng, có thể nguy hiểm đến tính mạng của người bị vu oan. Dựa vào mức độ nguy hiểm, việc này khép vào tội cố ý giết người. Bổn phủ tuyên án tử hình hai tên Cổ con này để làm gương cho kẻ khác "

" KHÔNG..." hai tên Cổ con gào lên trong tuyệt vọng, suy sụp ngã quỵ xuống đất. Mặc kệ chúng chứ, có ai thèm quan tâm chúng đâu? Quan tri huyện thấy thế cười nhếch mép, lại nhìn sang Cổ Uyên mà tiếp tục tuyên án.

- "còn Cổ Uyên, trẻ người non dạ bị hai tên kia lừa gạt, có thể dung thứ được. Tuy tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Nay phạt quản thúc tại gia ba năm , không được ra ngoài. Án đã tuyên, lập tức thi hành. BÃI ĐƯỜNG..."



"Rầm" một tiếng đập bàn vang lên, quan phủ đứng dậy đi ra sau mất dạng, bỏ mặc hai tên Cổ con gào khóc van xin. Đám nha sai lập tức tới gông cổ hai tên Cổ con lại, lôi thẳng vào ngục tối, mặc cho tiếng gào hét kêu oan nức nở của chúng. Còn Cổ Bố thì vội nắm tay Cổ Uyên mà bước ra ngoài, đi thẳng về nhà. Bọn chúng đi ngang qua đám đông, mặc kệ những lời chế giễu mà đi thẳng đến y quán Cổ chân nhân. Cổ Uyên nhìn thấy hai anh bị lôi vào tử ngục thì xót lắm, nhưng cứu được mạng mình là cũng mừng rồi, nên cũng lặng lẽ theo cha về tới nhà.

Khi hai tên trở về y quán Cổ chân nhân, bọn chúng lập tức đóng cửa lại. Khi đã yên tâm rằng mình đã thoát chết, bọn chúng mới thở phào nhẹ nhõm. Cổ Uyên lúc này mới hoàn hồn, suy nghĩ lại chuyện của hai anh, liền nhìn sang Cổ Bố mà hỏi.

- " phụ thân, sao ở trên công đường người không nghĩ cách cứu hai anh? Không những không cứu, người lại còn vu thêm tội cho hai anh , để bọn họ vướng vào tội chết như vậy? Người làm như vậy không phải quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình hay sao?"

Trong mắt Cổ Uyên mà nói, pha xử lý của Cổ Bố đã đưa hai thằng con trai đi vào lòng đất. Cổ Bố nhìn Cổ Uyên với đôi mắt không vui, hắn khẽ hỏi.

- "con thực sự nghĩ như vậy à, thực sự nghĩ rằng ta dồn hai đứa nó vào chỗ chết sao?"

Lời nói của bố khiến Cổ Uyên suy tư, ả ta khẽ lắc đầu. Cổ Bố lúc này trầm tư, thở dài nói.

- "hai tên ngu dốt ấy phạm phải một sai lầm chết người, đó là giữa chốn công đường lại đi vạch mặt tên quan kia là ăn hối lộ, như thế chúng há có thể sống sót được sao?"

Cổ Uyên giật mình ngơ ngác, mà Cổ Bố lại cười nhạt nói tiếp.

- " ở cái trấn này thì tên tri huyện đó đương nhiên là bá chủ, là kẻ mạnh. Còn chúng ta đứng trước mặt hắn chỉ là kẻ yếu mà thôi. Một con mèo đứng trước một con hổ mà vạch mặt chỉ tội hắn, như thế trời cũng không cứu được chứ đừng bảo là ta. Chúng ngu thì chết , chứ bệnh tật gì?"

Cổ Uyên nghe tới đây thì mới vỡ lẽ ra, hiểu ra một chút ít, ngập ngừng hỏi.

- " vậy ra lý do hai huynh ấy bị xử tử chính là dại dột vạch mặt quan huyện ngay giữa chốn công đường, khiến hắn vừa quê vừa xấu hổ mà dồn họ vào chỗ chết ư?"

Cổ Bố gật đầu, khuôn mặt trầm tư.

- " đúng như vậy, ở cái vùng biên giới xa xôi này thì quan chính là bá chủ. Hai tên kia lại đần độn chửi thẳng mặt bá chủ như vậy, tức là tự đưa mình vào chỗ chết rồi "

Nói thì nói vậy, thế nhưng với Cổ Bố cũng có chút gì đó phải suy ngẫm. Hắn khẽ lắc đầu.

- " nói đi thì phải nói lại, con có thấy cái tên quan huyện kia không ? Cái cách hắn vạch tội gia đình ta, rõ ràng hắn muốn dồn cả gia đình chúng ta vào chỗ chết, rõ ràng là muốn giết người bịt miệng. Cũng may mắn hai cái tên kia mở ra lời ngu dốt , ta mới có thể thuận theo đó mà đổ hết lỗi cho chúng, đặt ta vào thế cùng thuyền với tên quan kia. Và thay vì cả nhà bốn người chúng ta chịu án tử, thì để hai đứa nó gánh hết tội, chịu chết cho hai cha con ta sống. Đằng nào cũng chết, thôi thì bốn mạng cứu được hai mạng là tốt rồi, không đòi hỏi gì được."

Cố Uyên lúc này càng lúc càng hiểu ra nhiều thâm ý, biết rằng mình mới trải qua một chuyện nguy hiểm thế nào. Ả ta vẫn không chịu chấp nhận số phận, tới gần Cổ Bố mà hỏi.



- " phụ thân, bây giờ chúng ta lên Hắc Quy thành, đút lót cho thái thú, mong ông ta thay đổi quyết định có được không?"

Có lẽ trong lòng Cổ Uyên vẫn còn muốn cứu hai người anh của mình. Cổ Bố liếc nhìn Cổ Uyên, cảm thấy đứa con gái này thật ngu ngốc. Ông ta nhăn nhó nói.

- " ngươi quên rồi sao ? Chúng ta là ở trên thành bị đuổi phải về trấn, đối với Thái thú trên thành mà nói thì chúng ta là một vết đen. Ông ta thậm chí không muốn gặp chúng ta thì đút lót kiểu gì? Muốn đút lót cũng phải có quen biết, muốn đút lót phải có mối quan hệ, không phải cứ đút là được đâu. Bây giờ chúng ta lên đó, sợ gặp mặt còn không gặp được chứ đừng nói đút lót"

Lời nói của Cổ Bố chấm dứt hoàn toàn hy vọng của Cổ Uyên, ả ta nhăn nhó hỏi.

- " vậy là không còn một chút cơ hội nào hay sao?"

Cổ Bố gật đầu, khuôn mặt lộ đầy vẻ chán nản.

- " đúng vậy, bởi thế ta mới nói ở cái trấn này tên tri huyện kia là bá chủ. Chúng ta là kẻ yếu, chỉ có nịnh nọt , không được làm mất lòng hắn. Hai cái tên ngu dốt kia lại chỉ mặt hắn, chửi hắn giữa công đường như vậy . Đây là một sự đần độn khó có thể sửa chữa được, đây chính là cái giá của sự ngu dốt."

Nói đến đây lại quay sang nhìn Cổ Uyên với đôi mắt dịu hơn mà bảo.

- " con nghe cho rõ đây. Phàm làm cái gì cũng phải suy trước tính sau, không thể làm theo cảm tính được. Chính hai tên kia làm theo cảm tính mà đem về thông tin sai cho ta, chính hai tên kia làm theo cảm tính mà đặt bản thân chúng vào chỗ không thể cứu vãn được. Ta rất muốn cứu chúng, nhưng lực bất tòng tâm, con có hiểu không?"

Cổ Uyên cuối cùng cũng hiểu rằng Cổ Bố hoàn toàn không dồn hai tên kia vào chỗ chết, mà bản thân chúng tự đặt chúng vào chỗ chết mà thôi. Lúc này Cổ Bố lại trầm ngâm một chút nữa, giọng trầm ổn mà bảo.

- "thật ra thì nếu hai tên ngu dốt kia không tố cáo tên quan huyện giữa công đường, thì ta thật sự cũng chưa nghĩ ra cách để cứu mạng hai cha con ta, sợ rằng cả nhà bốn người ta đã bị tên quan huyện ấy xử tử cả rồi. Xem ra hai tên đó mở mồm ngu dốt tự đưa chúng vào chỗ chết, nhưng lại mở ra cho hai cha con ta một con đường sống. Như ta đã nói lúc nãy , bốn mạng cứu hai đó cũng là chuyện ta có thể làm, không còn cách nào khác tốt đẹp hơn nữa"

Nói xong lại thở dài chán nản. Cổ Uyên lúc này cũng hiểu được vấn đề, xem như gia đình họ Cổ đã chấp nhận một phát mất hai đứa con trai. Với Cổ Bố, điều này cũng không phải là điều dễ chịu gì. Trong lúc chán nản, hắn lại thở dài lẩm bẩm " thôi thì con cái cũng chỉ là xác thịt tanh hôi, chỉ có vĩnh sinh là chân ái". Hai thằng đấy chết rồi thì thôi vậy, chứ cũng có làm được gì nữa đâu.

Lại nói đến hai tên Cổ con, bị tống vào trong tử ngục. Căm hận tột cùng , chúng gào thét phẩn nộ.

- "Cổ chân nhân cái con khỉ gì chứ? Chẳng qua chỉ là một tên khốn nạn, đổ hết tội lên đầu chúng ta để tìm con đường sống cho mình. Trên đời này có người cha nào giống như vậy không?"

Tiếng gào thét của hai tên Cổ con trong những phút cuối cùng của cuộc đời, thảm thiết và thê lương. Chúng vẫn không hiểu được rằng, không phải Cổ Bố dồn chúng vào chỗ chết, mà là do chúng ngu dốt tự đi vào cửa tử mà thôi. Nhưng giống đời là vậy, những kẻ ngu dốt đến phút cuối liệu có sáng mắt ra mà hiểu được vấn đề của mình? Bọn Cổ con gào thét cũng chẳng được gì, và rồi gào thét chán thì cũng phải im miệng. Chúng bắt đầu trầm ngâm, rơi vào trạng thái suy sụp, suy nghĩ lại cuộc đời. Chúng đi theo Cổ Bố là điều tất nhiên, nghe lời Cổ Bố răm rắp. Nói gì nghe nấy, cuối cùng thì chúng được gì và mất gì? Chúng chẳng được gì cả, chỉ là một cuộc sống chìm trong ảo tưởng của bản thân mà thôi. Chúng không được gì, nhưng bây giờ mất tất cả, mất luôn cả tính mạng của mình. Chung quy lại cũng là vì ngu dốt cả, nếu như chúng không ganh ghét với y quán Thiên Phi thì đâu đến nỗi. Nếu Cổ Nguyệt không cảm thấy sân si với y quán ấy vì lượng khách ra vào nườm nượp, hắn có lẽ sẽ đánh giá vấn đề một cách thấu đáo hơn. Nếu Cổ Phương không phải vì ghen tuông chuyện Cố Minh tiểu thư vào y quán ấy khám bệnh, thì đôi mắt của hắn nhìn nhận vấn đề cũng sẽ tốt hơn. Và khi cả hai tên ấy nhìn nhận vấn đề tốt hơn, chúng sẽ không vu cho y quán ấy những tội lỗi mà đến bây giờ nghĩ lại, chúng cũng cảm thấy nực cười. Nếu chúng không sân si hận như vậy, thì mọi chuyện đâu có thê thảm như thế này. Chung quy lại, mọi tội lỗi đều do bọn chúng tự làm ra, và chúng phải chịu hậu quả đó.