Bạch Đạo Sư

Chương 277: Hạnh Phúc Giản Dị Bình Yên.



Hai cha con họ Vũ dắt díu nhau trở về nhà trong niềm vui hạnh phúc đoàn tụ. Vẫn con đường ấy, vẫn những hàng cây ven đường ấy, nhưng sau 10 năm mọi thứ cũng đã đổi khác đi phần nào, nhưng không đủ khác để Thiên Phi không còn nhận ra đường về nhà nữa. Thiên Phi cảm thấy mọi thứ vẫn rất quen thuộc, như chưa từng có chuyện đổi thay. Nàng dìu cha mình đến ngôi nhà của mình, ngôi nhà mà nàng đã sinh ra và lớn lên ở đó. Đã 10 năm rồi, 10 năm không trở về, ngôi nhà vẫn không thay đổi gì nhiều. Sự thay đổi có chăng là nét cũ kỹ của ngôi nhà và sự lụp sụp khi mà ngôi nhà không được bàn tay chăm sóc trong 10 năm qua. Con gái bỏ đi, Vũ gia chủ lang thang đi tìm mà không ngó ngàng đến nhà cửa. Hai cha con đứng trước căn nhà ấy, trong lòng có những dòng cảm xúc rất riêng. Thiên Phi cảm thấy thật hoài niệm khi trở về mái ấm gia đình, nơi mà nàng đã rời đi suốt 10 năm qua. Còn cha nàng, Vũ gia chủ thì lại cảm thấy căn nhà này bất chợt trở nên ấm cúng một cách lạ thường. 10 năm trước , khi con gái bỏ ông đi , ông đã trở nên cô đơn lạc lõng ngay trong chín căn nhà này. Và suốt 10 năm qua, căn nhà này tự nhiên trở nên giá lạnh khác thường khiến ông không mấy khi muốn ở bên trong đó. Bây giờ ông dắt tay con gái về thì ngôi nhà dường như có ý thức mà trở nên ấm áp, hay tự tâm trạng của ông khiến cảm giác của ông đã khác đi. Hai cha con không nói câu nào, cùng bước vào nhà trong niềm vui hạnh phúc. Thiên Phi quan sát mọi thứ, nơi đâu cũng đem đến cho nàng những hoài niệm về quá khứ của những kỷ niệm đã trôi qua rất lâu. Bên trong nhà, mọi thứ đều như cũ, nhưng mọi vật có vẻ hơi bừa bộn, riêng chỉ có bàn thờ của mẫu thân là được chăm sóc rất kỹ. Thiên Phi dìu cha mình ngồi vào ghế, nàng vỗ về nhẹ bàn tay của ông mà nói.

- " cha ngồi đây nghỉ ngơi đi nhé, để con đi nấu nước pha trà cho cha"

Vũ gia chủ gật đầu, cũng vỗ về bàn tay Thiên Phi mà dịu dàng đáp.

- " được rồi , nhưng trước tiên, con hãy thắp cho mẹ con một nén nhang đi đã"

Thiên Phi cung kính cúi đầu, đó cũng là ý định của nàng. Sau khi nàng thắp nhang thì mới đi nấu nước, rồi bắt đầu quét dọn nhà cửa. Vũ gia chủ ngồi đó, bên bình trà nóng mà con gái mới pha. Đã lâu rồi ông mới thư thái ngồi uống trà như vậy, cuộc sống đã bắt đầu trở lại bình thường. Ông nhớ lại, khi ông mất đi vợ, ông cảm giác như chết nửa con người. Sau ba năm đau khổ nhung nhớ hiền thê vắn số, thì đến lượt con gái bỏ nhà đi khiến ông lại càng đau đớn hơn , như chết đi phần còn lại. 10 năm qua, với ông tựa như là một giấc mộng , nhưng là một cơn ác mộng khủng khiếp. Ông thở dài, bây giờ có lẽ ông đã tỉnh mộng rồi , có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Ông cảm thấy như mình đang bắt đầu một cuộc đời mới, một niềm vui mới. Căn nhà này không còn một mình ông lạc lõng nữa, bởi con gái yêu của ông đã trở về.

Thiên Phi sau khi dọn dẹp sơ qua nhà cửa, bưng trà rót nước cho cha mình, nàng ngồi bên cạnh cha mà nói.

- "phụ thân, để mừng ngày chúng ta đoàn tụ, con gái muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ. Con định làm vài món ngon, mời vài người hàng xóm sang ăn cơm với gia đình mình cho vui. Phụ thân thấy thế nào?"

Ý định của thiên phi thật sự rất đơn giản . Nàng nghĩ rằng trong 10 năm qua, cha mình thẫn thờ như vậy, có lẽ cũng được rất nhiều người hàng xóm xung quanh giúp đỡ phần nào đó. Và suy nghĩ như vậy, nàng muốn nói lời cảm ơn. Vũ gia chủ nghe con gái nói vậy thì gật đầu, nhưng trong đôi mắt còn chút suy tư mà bảo.

- " chuyện này thì cũng nên làm thôi, nhưng mà vấn đề ta không có nhiều tiền . Con làm bàn tiệc nho nhỏ là được rồi"

Vũ gia chủ khuôn mặt thoáng buồn. Suốt 10 năm qua ông không còn tâm trí làm việc, thế nên số tiền ông kiếm được trong những năm qua cũng chỉ đủ cho ông duy trì sự sống và đi lang thang đây đó để hỏi thăm tung tích con gái mình. Bây giờ mà nói , ông chỉ có căn nhà và đứa con gái , trong túi chẳng có lấy một xu . Thiên Phi có thể hiểu rõ điều này, nàng mỉm cười dịu dàng.

- " cha cứ yên tâm, con đi làm việc cũng kiếm được chút tiền, đủ để cha con ta sống thoải mái một thời gian."



Đối với Thiên Phi mà nói, ở trên trấn Hắc Xà nàng chỉ xếp hạng trung bình khá về thu nhập. Tuy thời gian làm việc chỉ chưa tới một năm, nhưng cũng có một chút vốn để dành. Bây giờ về làng quê sinh sống thì mọi thứ nó sẽ nhẹ nhàng hơn, số tiền ấy cũng xem là dư dả. Vũ gia chủ nghe vậy thì có một chút thắc mắc, mà ông ngập ngừng không dám hỏi. Thắc mắc đó chính là về chuyện 10 năm qua Thiên Phi đã đi đâu và làm gì? Ông cứ sợ Thiên Phi bị ai đó lừa bắt đi phải sống cuộc đời tủi nhục và đau khổ, nên tâm trạng ông suốt 10 năm lo lắng. Và bây giờ, gặp lại thấy con gái mình có vẻ hoạt bát vui vẻ nên ông cũng có can đảm hơn mà hỏi.

- " Phi nhi, suốt 10 năm qua, rốt cuộc con đã đi đâu và làm gì? Trong khoảng thời gian đó con đã sống như thế nào, có ai bắt nạt con không?"

Ông hỏi với đôi mắt trầm tư đầy lo lắng của một người cha dành cho con gái mình. Thiên Phi trước câu hỏi đó, nàng thoáng suy nghĩ đôi chút. Suốt 10 năm qua đúng là nàng chịu không ít cơ cực, thế nhưng chuyện đó là điều cần thiết để theo học nghề y. Còn việc bị bắt nạt thì đúng là nàng mới bị bọn Cổ bắt nạt, nhưng mà cũng đã thoát khỏi kiếp nạn ấy rồi. Nàng suy nghĩ, cảm thấy không cần phải nói ra để cho cha mình thêm lo lắng. Nàng mỉm cười dịu dàng với ông mà trả lời .

- "thưa cha, mười năm qua con đi làm việc trên trấn , cuộc sống cũng là rất tốt . Không có gì cơ cực cả, cũng chẳng ai bắt nạt con. Bây giờ con trở về làng rồi , trở về nhà với cha rồi. Cha đừng lo lắng nữa, hãy yên tâm sống cuộc sống vui vẻ của mình nhé"

Nói xong lại siết chặt bàn tay của ông, khẽ hôn nhẹ lên bàn tay ấy. Vũ gia chủ nhìn khuôn mặt với nụ cười tươi của con gái mình, cùng với cái xiết tay rất chặt ấy thì trong lòng cũng tin tưởng. Ông thở phào nhẹ nhõm, có lẽ con gái mình vẫn bình an không gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm. Ông nhẹ giật đầu.

- " Được rồi , nếu mọi chuyện đều đã qua thì hãy cho nó qua đi. Chúng ta sẽ làm chuyện hiện tại và hướng về tương lai. Vậy bây giờ con cứ đi làm việc cần làm của mình đi"

Thiên Phi nghe vậy thì mỉm cười, nàng lại cúi đầu một cái nữa. Nàng vô trong nhà lấy một ít tiền, ôm một cái giỏ nhỏ , bắt đầu đi chợ chiều. Chợ buổi chiều chắc cũng không có gì nhiều, nhưng nàng thật sự muốn mua gì đó nấu cho cha mình ăn. Nàng cũng muốn ghé thăm hàng xóm láng giềng, nàng muốn cảm ơn những người xung quanh và mời họ tới dịu buổi tiệc ngày mai ở nhà của nàng.

Vì đã vào chiều tối, không còn bao nhiêu thứ để mua, Thiên Phi nhanh chóng trở về nhà nấu nướng. Vũ gia chủ ở trong nhà, ngồi bên bàn uống trà mà nhìn ra phía sau bếp. Ông ngắm nhìn bóng hình đứa con gái của mình đang nấu nướng, trong thoáng chốc tưởng như đấy là vợ của mình từ thuở đôi lứa yêu nhau. Ông thoáng nở nụ cười hạnh phúc. Ông thắp một nén nhang cắm lên bàn thờ của vợ mình, đôi mắt ứa lệ mà tâm sự.

- " hiền thê ơi ! Mười năm trước khi Phi nhi bỏ nhà đi , ta tưởng rằng ta đã không thể sống nổi được nữa . Ta lo lắng biết bao nhiêu , đau khổ biết bao nhiêu. Thời gian qua ta không ngừng đi kiếm, nhưng mọi thứ đều vô vọng. Cứ tưởng như hy vọng đã tắt thì con gái chúng ta đã trở về rồi, trở về bình an và khỏe mạnh. Ta mừng rỡ vô cùng, không cảm thấy có lỗi với nàng nữa, cũng bớt đi một phần áy náy. Cuộc sống của gia đình ta từ hôm nay sẽ khác đi , khác theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Cảm ơn nàng đã phù hộ cho hai cha con ta được bình yên thế này"

Nói xong vái lạy, trong lòng cảm thấy bình yên. Ở dưới bếp, Thiên Phi đã nấu nướng xong, dọn cơm lên. Nàng mỉm cười nhìn cha mà nói.

- "Phụ thân, tới ăn cơm đi cho nóng."



Vũ gia chủ nhìn mâm cơm ấy thì lại mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ cái hạnh phúc này là một điều quá đổi bình thường ở bất cứ gia đình nào, nhưng đối với ông thì lại là một niềm hạnh phúc quá lớn lao. Chỉ khi con người ta rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, thì họ mới thấy những thứ bình dị nhất lại là những thứ hạnh phúc nhất . Ông đã tuyệt vọng tìm kiếm con gái 10 năm rồi, bây giờ con gái yêu trở về và dọn cơm lên cho ông ăn . Nhìn mâm cơm và đứa con gái của mình, ông mới thực sự cảm giác được những giây phút bình dị này thực sự là những giây phút vô cùng hạnh phúc, là những giây phút quý giá của cuộc đời con người. Ông lại gần, ngồi xuống mâm cơm, không kìm chế được cảm xúc mà tự dưng rớt nước mắt.

- " Phi nhi! Vậy là con thực sự đã trở về rồi nhỉ? Vậy đây không phải ta đang nằm mơ, đúng không?"

Thiên Phi nghe vậy lại bật cười, tuy rằng trong trái tim nàng đã nghẹn ngào nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng. Nàng hiểu rằng nàng đã khiến cha nàng đau khổ biết bao nhiêu. Nàng cười, nụ cười dịu dàng ấy cùng với khóe nước mắt ứa ra, nàng dịu dàng cúi đầu.

- "vâng, thưa phụ thân. Tất cả đều là sự thật, không có gì là nằm mơ cả"

Nói xong liền bới chén cơm đặt trước mặt cha mình mà mỉm cười.

- "nếu phụ thân muốn nằm mơ, ăn cơm xong đi ngủ là sẽ mơ được. Đến lúc ấy, con tin là người sẽ mơ thấy những giấc mơ đẹp"

Vũ gia chủ hai tay bưng bát cơm đầy mà con gái xới cho, cảm nhận từng giây phút hạnh phúc của mình mà gật đầu. Ông nhẹ gạt nước mắt, thút thít.

- "nếu như đây là mơ, ta thật sự cũng không muốn tỉnh lại."

Thiên Phi nghe vậy lại bật cười, nàng lại gắp một miếng thịt ngon đặt lên bát của cha mà nói.

- "là thật, tất cả là thật, không phải là mơ. Phụ thân đừng huyễn hoặc mình nữa. Người ăn cơm đi cho nóng, để lâu cơm nguội mất ngon"

Vũ gia chủ gật đầu, ông lại sụt sùi nước mắt. Ông và một đũa cơm, sao hôm nay cơm ngon đến lạ thường. Từng hạt cơm lại trở nên dẻo thơm hơn bao giờ hết, mà miếng thịt cũng ngọt tựa như ai mới tẩm mật ong vậy. Vị ngọt này là vị ngọt hạnh phúc, hương thơm này là hương thơm hạnh phúc, là niềm vui hạnh phúc đoàn tụ gia đình. Trong một căn nhà nhỏ ở làng Tây, trong ngôi nhà của một gia đình họ Vũ, ánh đèn le lói giữa màn đêm của vùng nông thôn tĩnh lặng. Bên trong căn nhà ấy có hai cha con ngồi ăn cơm với nhau, trò chuyện vô cùng hạnh phúc. Những tiếng cười vui của hai cha con làm căn nhà ngập chìm trong cảm xúc dịu êm. Côn trùng trong đêm, hoa lá bên ngoài dường như cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy mà rung động. Dế kêu du dương như tấu lên bản nhạc chúc mừng, mà cỏ cây đung đưa như muốn chia sẻ niềm hạnh phúc ấy.