Bạch Đạo Sư

Chương 281: Bổn Cũ Soạn Lại.



Ở bên này đường , ông chủ quán nhìn sang bên kia mà cảm thấy khó chịu, lúc này liền hướng về vị khách mà hỏi.

- "công tử à , ngài thật là lương thiện, động lòng trắc ẩn rồi sao?"

Vạn Vân Phong không quay lại nhìn ông chủ , ánh mắt hắn vẫn hướng về hai mẹ con ấy , hắn nở một nụ cười như hắn vẫn thế mà gật đầu.

- " ông chủ à, ông không nhìn kỹ thử xem. Cho dù trong cảnh bần hàn nhất, thì tình yêu vĩ đại nhất trên đời này vẫn là tình yêu của một người mẹ, ông không thấy như vậy sao ?"

Hắn vừa nói xong, ông chủ quán cơm khựng người lại, cũng nhìn sang bên kia. Hai mẹ con đang ngồi một xó, hạnh phúc trong hoàn cảnh bần hàn. Lúc này, đứa trẻ ăn xong cái bánh bao rồi nhưng vẫn còn thèm lắm. Đứa trẻ 25 tuổi ấy lại quay sang mẹ nó mà nói.

- " mẹ ơi, bánh bao ngon quá. Con muốn ăn nữa, mẹ đi lấy thêm đi"

Đứa trẻ 25 tuổi ấy ngô nghê , không hiểu chuyện. Dường như nó không nhận thức được mọi chuyện xung quanh, không nhận thức được rằng hai mẹ con nó chỉ là hai người ăn xin, vốn không có nhiều khả năng để thỏa mãn cơn đói của nó. Nó không biết, và thực sự nó chỉ như một đứa trẻ 4 hoặc 5 tuổi gì đó mà thôi. Người mẹ trước đòi hỏi của con mình, dù bụng bà đói cồn cào nhưng bà không hề tức giận, lại nở một nụ cười dịu hiền. Bà nhìn con mình với ánh mắt yêu thương, nhẹ gật đầu.

- " được rồi, con ngồi đây đi , để mẹ đi kiếm thêm cho con"

Nói xong, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nó, và hôn lên trán nó một cái dỗ dành. Bà đứng dậy , lại mon men đi sang bên kia đường, nhắm thẳng hướng quán ăn mà tới. Bước chân rón rén ấy, ông chủ quán nhìn thấy thì bất chợt nổi giận , chỉ mặt về phía bà ta mà mắng.

- " cái con mụ kia, xin được một lần rồi tính xin hoài à? Có tin ta..."

Ông vừa nói đến đây, chưa kịp nói xong, vị khách trẻ kia đã đưa tay ra hiệu ngừng lại. Hắn nhìn ông mà nở một nụ cười hòa nhã.

- "được rồi ,ông chủ cứ bình tĩnh , để bà ta sang đây . Không sao hết, ta không cảm thấy phiền đâu "

Ông chủ quay sang vị khách trẻ , nói một câu "nhưng mà..." . Thế nhưng khi ông mở miệng chưa kịp nói thì vị khách lại ra hiệu cho ông ngưng lại. Người đàn bà ấy thấy yên ổn, liền chạy sang tới nơi, đứng trước vị khách trẻ mà cúi đầu nói.

- " vị công tử tôn quý này , xin hãy cho ta thêm một cái bánh bao nữa có được không? Hài tử của ta vẫn còn đang đói, ta muốn cho nó được ăn thêm một chút nữa"

Nói xong cúi đầu thật thấp. Ông chủ quán trợn mắt tức giận , bước lên định mắng cho một trận thì Vân Phong lại đưa tay ngăn lại. Hắn nở một nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng cầm bốn cái bánh bao còn lại trong đĩa , đưa hết cho bà ta mà nói.

- " được rồi, bà muốn con bà được ăn no chứ gì? Con bà còn đang đói, và ta biết bà cũng vậy . Thôi thì bốn cái bánh bao này đủ cho cả hai mẹ con bà được no, bà lấy cả đi"

Bốn cái bánh bao, cho hết luôn ư? Chủ quán tròn xoe mắt, mà người đàn bà kia thì mừng rỡ. Bà ta hai tay đón lấy , cúi đầu lia lịa.

- " xin cảm ơn công tử, mẹ con ta đội ơn công tử . Xin chúc công tử những điều tốt đẹp nhất"

Nói xong vui mừng ôm mấy cái bánh bao mà chạy về phía con mình . Đứa trẻ thấy mẹ nó quay trở về, trên tay ôm tới bốn cái bánh bao thì mừng rỡ vô cùng. Nó vỗ tay cười toe toét như đứa trẻ mà nói.

- " hoan hô , mẹ về rồi . Nhiều bánh bao quá, con được ăn no rồi"



Thấy con mình mừng rỡ như vậy, người mẹ vui mừng gật đầu. Bà chạy lại, hạnh phúc đưa bánh bao cho con ,nở một nụ cười dịu hiền của người mẹ mà nói.

- " đây , con ăn đi"

Nói xong đưa cho nó hai cái. Đứa trẻ hai tay đón lấy hai cái bánh bao, đưa lên miệng cắn, mà người mẹ lúc này cũng yên tâm mà có thể ăn bánh bao rồi. Bà cũng cầm một cái bánh bao đưa lên miệng ăn, cảm nhận vị ngon bánh bao lan tỏa trong miệng. Khi người ta đói , thì dù là bánh bao nóng hay cơm nguội cũng sẽ trở nên ngon một cách lạ thường. Hai mẹ con đưa bánh bao lên miệng cắn, nhai nhóp nhép, nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc. Đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ nhoi, khoảng khắc bình yên trong cuộc sống gian khổ này.

Trên bàn của Vạn Vân Phong bây giờ chỉ còn lại bình trà, chủ quán liền nhìn sang vị khách mà hỏi.

- " công tử, công tử cho bọn họ hết đồ ăn của mình như vậy, người không thấy tiếc sao ?"

Vạn Vân Phong bật cười , tiện tay rót một chén trà mà nói.

- " bổn công tử nhiều tiền , có cho vài cái bánh bao thì cũng như muối bỏ biển mà thô, không quá quan trọng. Nhưng bổn công tử có thể nhìn thấy được thứ mà bổn công tử thích nhìn nhất, đó chính là tình yêu của một người mẹ"

Ông chủ quán nghe vậy thoáng khựng người, những lời này có vẻ kỳ lạ nhưng lại nghe rất có lý. Vạn Vân Phong uống cạn chén trà , nhìn ông chủ mà nở một nụ cười .

- " này ông chủ , trên thế gian này có rất nhiều các loại tình yêu khác nhau. Nhưng thứ tình yêu vĩ đại nhất, thứ tình yêu đứng trên tất cả, thứ tình yêu duy nhất được gọi là "thiên tình" , chỉ có thể là tình yêu của một người mẹ . Ông có đồng ý với ta về chuyện này không ?"

Ông chủ lại khựng người lần nữa. Người khách trước mặt ông nói toàn những lời kỳ lạ , nhưng những lời kỳ lạ ấy ông lại không phản bác được.

Ông chủ lại nhìn sang, thấy hai mẹ con đang ngồi đó , nhưng có vẻ không mấy thiện cảm với hai người này . Ông chủ nhăn nhó bảo.

- " công tử à, đừng để vẻ ngoài tội nghiệp của chúng đánh lừa . Chúng chẳng phải loại người tốt đẹp gì đâu"

Không phải loại người tốt đẹp gì ư? Vạn Vân Phong nghe vậy thì khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, ánh mắt vẫn nhìn hai mẹ con vui vẻ ăn bánh bao kia . Bọn họ vừa ăn vừa cười nói, nhìn vào cảm thấy thật bình yên hạnh phúc. Vạn Vân Phong lại nở nụ cười vui vẻ , hắn nhẹ nhàng hỏi.

- " Ồ... hai mẹ con kia chẳng tốt đẹp gì à? Vậy rốt cuộc chúng là là người như thế nào? Ông nói ta nghe xem "

Ông chủ quán nhìn vị khách lạ, khẽ thở dài một cái. Ông nhìn xung quanh một lượt, lúc này quán đã sắp dọn dẹp rồi, cũng không còn khách nữa. Ông ngồi xuống bên cạnh vị khách trẻ tuổi ấy mà nói.

- " cái gia đình ấy, trước kia ở làng này cũng là một gia nhà khá giả, lại còn may mắn cưới được một đứa con dâu đẹp người đẹp nết ở làng Tây về. Vậy mà..."

Nói tới đây thì ngập ngừng đôi chút, chưa kịp nói tiếp thì Vạn Vân Phong đã cảm thấy hứng thú lắm. Hắn quay phắt lại, nhìn ông chủ mà cắt lời.

- "ông chủ, cho hỏi . Đứa con dâu ở làng Tây ấy có phải tên là Thiên Phi không?"

Lời nói của Vạn Vân Phong vừa nói ra, ông chủ đã tròn xoe mắt ngạc nhiên. Ông thoáng ngập ngừng , nhìn vị khách trẻ mà hỏi.



- "sao công tử lại biết được chuyện này? Ta nhìn công tử lạ lắm, chắc chắn là người bên ngoài ngoài làng tới, sao lại biết được con dâu của làng Đông?"

Vạn Vân Phong bật cười, hắn nhìn ông chú mà giải thích.

- "không giấu gì ông chủ . Ta là một người ở trấn Hắc Xà. Trước đây muội muội của ta có chịu ơn của Thiên Phi cô nương, nay muốn nhờ ta đi tìm tung tích của cô nương ấy để trả ơn. Thế nên ta mới tìm tới đây, không biết ông chủ có biết tin tức gì về cô nương ấy, xin hãy nói cho ta biết, ta nhất định hậu tạ."

Vừa nói xong , không để ông chủ kịp phản ứng đã rút ra một nén bạc, nhẹ nhàng dúi vào tay ông chủ mà nói tiếp .

- "đây chỉ là một chút quà gặp mặt, xin ông chủ hãy giúp đỡ"

Có câu "đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn". Ông chủ nhìn năm cái bánh bao vừa rồi , cũng chỉ đáng giá một đồng. Tính thêm bình trà đáng giá hai hào nữa là một đồng hai. Vậy mà người khách này đã dúi thẳng vào tay một nén bạc, như vậy quả thực người này rất hào phóng. Cầm nén bạc trong tay, tự nhiên trong lòng có thiện cảm dạt dào mà mỉm cười nói.

- " được, được . Muốn biết chuyện gì ta sẽ kể cho công tử nghe chuyện đó. Nhưng mà chuyện dài lắm, kể ra phải mất hơi chút thời gian, nên bây giờ để ta dọn dẹp quán đã rồi sau đó nói tiếp."

Vạn Vân Phong lại khẻ ồ lên một tiếng, khuôn mặt lộ rõ vẻ hứng thú. Hắn biết rằng ông chủ là thật lòng muốn dọn dẹp, nhưng hắn không có ý định chờ lâu như vậy. Hắn lại rút ra một nén bạc nữa , dúi tiếp vào tay ông chủ mà mỉm cười ý tứ.

- "ông chủ à, ông kêu vợ mình ra dọn dẹp thay không được sao?"

Lại một nén bạc nữa dúi vào tay mình, quả nhiên vị khách này thật là hào phóng . Ông chủ bật cười, không thể chối từ.

- "được chứ , được chứ . Ta sẽ vô bảo bà vợ mình ra dọn dẹp thay ngay bây giờ."

Quả nhiên bổn cũ soạn lại rất có hiệu quả, và việc làm nhiều rồi cũng có kinh nghiệm hơn. Mọi thứ đều như ý của Vân Phong muốn, ông chủ quán chạy vô nhà, nhìn thấy bà vợ còn đang làm việc phía sau. Ông lập tức lại gần, rút ra hai nén bạc đưa cho vợ mà khoe.

- "bà nó ơi , gặp phải khách xịn rồi. Người khách ngoài kia muốn tôi kể chuyện cho người ấy nghe, vậy mà đưa hẳn hai nén bạc thế này, bà nói có hào phóng hay không?"

Bà vợ nghe vậy, đôi mắt đang lờ đờ mệt mỏi thì chuyển sang vui mừng, sáng rực lên. Bà nhanh chóng đưa tay đón lấy hai nén bạc mà gật đầu lập tức.

- " được , được. Ông mau ra tiếp chuyện khách đi , để tôi dọn dẹp thay cho"

Nói xong vui vẻ làm hết mọi chuyện. Ông chủ quán liền chạy ra, ngồi bên cạnh vị khách ấy, vui vẻ nói .

- "được rồi ,xong rồi . Bây giờ ta sẽ kể cho công tử nghe những chuyện mà ta biết về cái nhà nhà ấy, về vị cô nương tên Thiên Phi kia."

Vạn Vân Phong cảm thấy vui vẻ, mọi chuyện có vẻ thuận lợi với hắn. Hắn lại rút ra một nén bạc nữa, mỉm cười ẩn ý.

- "nếu như ông chủ làm ta hài lòng, ta sẽ biếu ông chủ thêm một nén bạc nữa để ông uống nước"

Uống nước mà tới một nén bạc ư ? Ông chủ nhìn nén bạc ấy thì mắt sáng rỡ , lập tức gật đầu. Quả nhiên vị khách này sộp hơn những gì ông tưởng tượng . Ông liền bắt đầu kể lại toàn bộ chi tiết mọi việc một cách cẩn thận chu đáo, về những việc đã xảy ra ở cái làng Đông này.