Cuộc sống làm dâu của Thiên Phi khổ trăm bề, và cái khổ ấy càng lúc càng nhiều hơn. Đến khi Ngọc Thúy 3 tuổi, Thiên Phi vẫn chưa có tin vui trở lại . Điều này càng khiến cho bà mẹ chồng quá quắt thêm nôn nóng, và miệng lưỡi bà ta càng lúc càng cay nghiệt , chê bai đủ thứ. Sáng hôm nay, Thiên Phi vẫn phải dậy sớm như bình thường. Nàng phải làm đủ việc buổi sáng như gánh nước, tưới rau buổi sáng. Những công việc ấy đã là những công việc thường ngày rồi , khiến cho nàng đã dần quen với cực khổ. Sau khi xong hết mọi chuyện, nàng còn phải vô nấu đồ ăn sáng cho gia đình chồng. Mồ hôi vất vả chưa khô, bước vào nấu bữa sáng , xong xuôi dọn lên mời mẹ chồng cùng gia đình vào . Bà mẹ chồng nhìn bàn cơm, xì một tiếng, bĩu môi nói.
- "ngày nào cũng ăn sáng đạm bạc như vậy, làm sao mà ta sống được chứ ? Ngươi không còn món nào khác để nấu hay sao ? Thật bất tài vô dụng"
Lời mắng nhiếc mỉa mai ấy khiến Thiên Phi cảm thấy uất ức . Có muốn nấu đồ ăn cho thật ngon thì cũng phải có nguyên liệu , muốn nấu một con gà thì cũng phải có gà chứ? Gà không có thì sao mà nấu gà, nguyên liệu không có thì sao có thể nấu ăn sang. Kiểu như không có tiền nhưng vẫn mua được nguyên liệu ấy hả? Làm gì có chuyện mọi thứ tự nhiên từ trên trời rơi xuống? Tất cả tiền bạc mẹ chồng giữ hết, nàng có muốn mua cũng đâu mua được đâu . Mà mẹ chồng đưa chỉ từng đó tiền, quy định sáng sớm chỉ được mua những thứ đó, nấu những thứ đó thì làm sao có thể nấu ra một cái gì đó vượt ngoài khả năng đây ? Tuy ngang ngược như vậy, nhưng nàng không cãi được, bởi nàng mở miệng ra là bà ta sẽ lu loa um xùm ngay. Thiên Phi im lặng nhẫn nhịn mọi chuyện . Trong bữa sáng ,Thiên Phi đút cơm cho con ăn, sau đó phải dọn dẹp tất cả rồi lại tiếp tục ra ngoài làm việc nhà . Công việc nhiều và bừa bộn đều một tay nàng quán xuyến . Mẹ chồng và chồng nàng ăn xong thì đi chơi, còn nàng lại phải ra ngoài chẻ củi . Lúc này có một người hàng xóm tới chơi , nhìn thấy Thiên Phi đang cặm cụi chẻ củi, bên cạnh là Ngọc Thúy đứng chơi . Đây là cảnh người mẹ vừa trông con vừa chẻ củi ấy đã khiến người hàng xóm cảm mến. Người hàng xóm ấy tấm tắc khen ngợi.
- " Thiên Phi cô nương thật là một đứa con dâu siêng năng hiếu thảo , làm tất cả mọi việc trong nhà, thật là hiếm có"
Khen chưa xong, bà mẹ chồng đã bĩu môi , cố ý nói to để cho Thiên Phi nghe thấy. Bà lắc đầu chê bai.
- " cái gì mà siêng năng chứ ? Đó là công việc phải làm. Nhớ ngày xưa ta làm dâu cũng thế thôi, có mở mồm than vãn như vậy bao giờ đâu?"
Người hàng xóm nghe vậy thoáng nhíu mày. Người đó có nói Thiên Phi than thở cái gì đâu? Mà chỉ khen Thiên Phi tảo tần siêng năng thôi . Tự nhiên bà mẹ chồng lại bịa ra chuyện than thở để mắng nhiếc Thiên Phi, chứ thực ra đứa con dâu ấy chưa từng than thở câu gì. Nhưng dường như chưa dừng lại ở đó, bà ta lại nói tiếp .
- "con dâu gả vô nhà này được chăm lo đầy đủ tử tế , không thiếu thứ gì . Được làm con dâu của ta là sướng nhất thiên hạ, có ai sướng bằng nó không? Ta cưng chiều nó đủ thứ , muốn gì được nấy, còn đòi hỏi cái gì nữa?"
Người hàng xóm nghe vậy lại nhíu mày lần nữa . Tại sao bà mẹ chồng này lại có thể nói được những câu hoang tưởng như vậy . Thiên Phi đã đòi hỏi cái gì đâu, mà Thiên Phi sướng chỗ nào chứ? Cái làng này ai nhìn vô cũng thấy Thiên Phi khổ đủ bề chứ có sướng gì, tại sao bà ta hoang tưởng nghĩ ra những chuyện hoang đường mà nói như vậy? Bà ta nói dối không chớp mắt , hay là bà ta thật sự đã bị hoang tưởng ? Người hàng xóm cảm thấy không hợp , liền đứng dậy cáo từ nói.
- " thôi được rồi , Huyền lão phu nhân . Ta phải về đây"
Nói xong quay lưng đi mất. Bà mẹ chồng nghe một từ "Huyền lão phu nhân" thì cảm thấy rất không hài lòng , nhăn nhó khó chịu . Bà cho rằng mình còn trẻ , phải gọi là Huyền phu nhân, còn Thiên Phi gọi là Huyền thiếu phu nhân mới đúng. Bây giờ cưới Thiên Phi về làm dâu, tự nhiên mình thành lão rồi sao? Bà lại ấm ức, không chịu được liền ra ngoài trút giận với Thiên Phi. Thiên Phi đang chẻ củi vất vả , công việc chưa xong bà đã ra tìm cớ sinh sự. Mụ ngó dọc ngó xuôi, không thấy được điểm nào để chê bai, bà mới nhìn lại về cách ăn mặc của con dâu mà lớn tiếng mắng .
- "ngươi đó, vào nhà này ta sắm sửa đủ thứ, có thiếu gì đâu ? Tại sao ngươi cứ ăn mặc xuề xòa như một con ở thế này, khiến người ta nhìn vô hiểu lầm ta bạc đãi ngươi ? Hay là ngươi cố tình như vậy để vu vấy tiếng xấu cho ta?"
Thiên Phi khựng người lại , cảm thấy ức chế. Nàng ăn mặc xuề xề như con ở bởi vì nàng chẳng có đồ đẹp mà mặc, bao nhiêu tiền bạc của nàng bị mẹ chồng lấy hết rồi . Nàng quanh năm suốt tháng lo toàn bộ công việc trong nhà, làm gì có khả năng mua cho mình một bộ đồ đẹp đâu . Lại nói chuyện cả ngày làm những công việc trong nhà như vậy đã hết thời gian, có đi ra ngoài đâu mà mặc đồ đẹp. Nàng vẫn im lặng, tiếp tục chẻ củi . Bà mẹ chồng lúc này lại múa mỏ.
- " nói ngươi ,cái mặt ngươi vênh váo ra như vậy thật là mặt dày. Thứ con dâu gì đâu không ý không tứ. Ngươi gả vào nhà ta đến nay đã được 4 năm rồi . Những ngày sinh thần của ta, ngươi thậm chí còn chả biết mua quà tặng ta lấy một lần. Lòng hiếu thảo của ngươi để đâu?"
Thiên Phi lại thoáng khựng người lại, kìm nén tức giận. Toàn bộ tiền bạc của nàng bị mẹ chồng giữ hết, mỗi lần đi chợ mẹ chồng chỉ đưa cho đúng số tiền ấy, phải đi mua căn từng chút một, bị tính từng li từng tí. Nàng làm gì có đồng nào trong người mà mua quà tặng mẹ chứ? những chuyện nói ra nghe thật ngứa tai . Trong cuộc sống này, đôi khi chúng ta nghe được những câu nói của những kẻ không ra gì, mà từng câu từng chữ nói ra đều cảm thấy ngu dốt vô cùng. Nó ngu dốt đến mức độ người nghe bị sốc mà không biết phải trả lời thế nào, thôi thì im cho xong. Thiên Phi vẫn im lặng, tiếp tục chẻ củi . Bà mẹ chồng này vẫn chưa thỏa mãn. Lời quát mắng của bà ta càng lúc càng cay nghiệt, càng lúc càng to . Bà chỉ vô mặt Thiên Phi mà quát.
- " ngươi là cái thứ mặt dày, nói ngươi không nghe được câu nào hay sao? Cái thứ đàn bà con gái gì mà không ai thèm cưới . 23 tuổi mới có nhà ta thương xót mà rước dùm cho . Gia đình ngươi không biết ơn nhà ta, còn tỏ thái độ mất dạy gì thế này?"
Thiên Phi lại khựng người lại lần nữa, trong lòng phẩn nộ. Thì ra bao lâu nay bà cho rằng Thiên Phi là kẻ ế không ai thèm cưới, cho nên việc cưới Thiên Phi về là một việc xem là ban ơn cho nhà họ Vũ sao? Nàng siết chặt nắm tay mình lại, trong tâm trí đã bắt đầu hình thành ý niệm phản kháng. Thế nhưng khi liếc sang bên cạnh, nhìn thấy Ngọc Thúy đang ôm sát mình , nàng lại nghĩ đến việc gia đình yên ấm , nghĩ đến đứa trẻ này vẫn cần được có một gia đình, và nàng lại nhẫn nhịn. Cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng, bà mẹ chồng có lẽ sẽ không ngừng lại cho đến khi có thứ gì đó khiến bà ta phải ngừng lại. Được nước chửi hoài , trong cơn say máu , bà tiếp tục chửi mắng. Bà ta gầm lên.
- " thứ con gái gì mà không đẻ được con trai . Thứ đàn bà gì mà không thể hoàn thành trách nhiệm sinh nở nối dõi tông đường . Ngươi đã già, chắc là đã tịt ,không còn đẻ được nữa rồi chứ gì? Ngươi chính là gánh nặng của họ Huyền nhà ta. Thứ rác rưởi, họ Vũ nhà ngươi cũng rác rưởi như thế mới đẻ ra thứ rác rưởi như ngươi đó "
Thật khốn nạn, bây giờ lại lôi cả gia tộc họ Vũ ra để chửi ư? Thiên Phi trợn trừng mắt , bật dậy ngước lên nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng khiến bà ta giật mình lùi lại. Thâm tâm của những kẻ hay bắt nạt là những kẻ nhát gan. Bà ta nhìn Thiên Phi, run rẩy lắp bắp .
- "ngươi ...ngươi ...tính tạo phản phải không?"
Thiên Phi hít một hơi thật sâu trấn tĩnh , nàng nhẹ giọng mà trả lời .
- " trượng mẫu, người đừng có quá đáng quá . Con từ lúc gả cho nhà họ Huyền, thức khuya dậy sớm làm bao nhiêu việc, có than vãn gì đâu? Cơ mà... tiền của hồi môn của con người cũng đã giữ hết rồi, vẫn chưa thấy trả cho con. Bây giờ suốt ngày chê bai con đã là một chuyện, nay lại chửi cả họ dòng họ nhà con là rác rưởi . Con nhịn thì cũng có mức độ, người đừng ép con quá"
Lời nói phản kháng, vẫn cố gắng dịu dàng nhẹ nhàng nhất có thể . Nhưng sự phản kháng ấy khiến mẹ chồng tức giận, bà gào lên thảm thiết.
- " ối trời ơi... con dâu nó chửi tôi nè, bớ làn xóm ơi... con dâu nó chửi tôi này... Mọi người ra đây mà xem ..."
Tiếng gào của bà vang khắp làng, nhưng hàng xóm dường như chả ai tin tiếng gào ấy . Làm gì có chuyện Thiên Phi chửi mẹ chồng chứ ? Thế nhưng có một người tin, lúc này người chồng ở đâu đó chạy về, nghe tiếng gào của mẹ mà bước tới hỏi.
- " tiện nhân, ngươi làm gì vậy ? Có phải hôm nay ngươi ăn phải gan hùm mật gấu không, sao mà dám chửi mẹ ta?"
Khuôn mặt hùng hổ của Huyền Bình khiến Ngọc Thúy run rẩy, em nép sát ôm chân mẹ mình. Thiên Phi nhìn xuống, nàng vuốt nhẹ mái tóc của con mình dỗ dành. Tuy không muốn con mình phải hoảng sợ, nhưng nàng không nhịn nổi nữa . Nàng quay sang nhìn Huyền Bình mà nói.
- " ta chưa từng chửi mẹ của ngươi, ngươi đừng hòng hùa theo mẹ ngươi ăn nói hàm hồ ,vu oan cho ta . Vũ Thiên Phi này không nhịn nữa đâu"
Thiên Phi bất ngờ lúc này đã xưng mình họ Vũ , điều này là một sự nổi loạn. Thời phong kiến, gái gả theo chồng là người nhà họ chồng . Thiên Phi giờ là người họ Huyền rồi , xưng mình họ Vũ xem ra là một điều không hợp với thời đại. Huyền Bình trợn trừng mắt, lần đầu tiên thấy vợ của mình phản kháng, mà bà mẹ lúc này nghe vậy thì lại gào to.
- " á ...thứ đàn bà lăng loàn trắc nết , dám xưng hô ta ngươi với chồng của mình ư? Cái loại lăng loàn như vậy nên bỏ rọ heo thả trôi sông mới xứng đáng tội lỗi này"
Tiếng gào thét nghe kinh khủng lắm. Cái gì mà lăng loàn chứ? Rất giỏi ngậm máu phun người. Thiên Phi trợn trừng mắt nhìn bà ta khiến bà ta lại một lần nữa giật mình lùi lại . Huyền Bình nhìn thấy vậy, nó bước lên tát vợ một cái bốp đau điếng. Hắn có lẽ cũng chỉ đánh được vợ chứ chẳng đánh được ai bao giờ. Những kẻ nhu nhược yếu đuối ra đường chẳng dám làm gì ai, nhưng rất giỏi về đánh vợ đánh con mình, và Huyền Bình có lẽ là một tên điển hình như vậy. Nó vung tay tát Thiên Phi một cái, trừng mắt chỉ mặt Thiên Phi mà nói .
- "ngươi là thứ gái già bị ế, không ai thèm rước, cho nên nhà ta ban ơn rước ngươi về để người không chết già trong gia đình đó. Thế mà ngươi không biết ơn, hôm nay lại dám mở mồm hỗn láo với mẹ con ta sao?"
Cuối cùng cũng đụng đến bạo lực rồi. Ha ha ha... thật nực cười.