Bạch Đạo Sư

Chương 299: Trở Về Làng Tây



Cuối cùng thì sau một chuỗi 5 năm dài mòn mỏi, đau khổ trong kiếp sống làm dâu và làm một oan hồn vất vưởng, Thiên Phi cùng Ngọc Thúy đã bắt đầu được cảm nhận cái không khí bình yên. Hiện tại, trước mặt Thiên Phi là một người đàn ông trong bộ trang phục màu trắng, hắn nắm chặt bàn tay nàng như sợ mất đi nàng vậy. Người đàn ông ấy nhẹ nhàng bước đi, dắt nàng theo sau lưng tựa như một gia đình ba người đang bước đi . Cái cảm giác bình yên và tin tưởng này thật lạ lẫm, là một điều mà nàng chưa từng được cảm nhận trong cuộc đời của mình.

Thiên Phi muốn về thăm nhà , về thăm người cha của mình, cho nên Vạn Vân Phong đang dắt tay nàng trở về nơi ấy. Bước đi của hắn lặng lẽ đi trong bóng tối, băng qua ngọn núi mà đến lại làng Tây. Trong bóng đêm bao phủ ấy, một nam nhân tóc trắng lặng lẽ bước đi . Hắn qua một ngọn núi, băng qua cánh rừng và bước vào địa phận của một ngôi làng. Vừa rời khỏi ngọn núi, trước mặt hắn đã là một đồng lúa mênh mông bát ngát. Đây là những đồng lúa của người dân nơi đây, những người sống bằng nền văn minh lúa nước. Hắn bước đi trên những ruộng lúa , mon men theo những bờ đê mà ra con đường chính. Con đường này là trục đường nối từ làng Tây đến trấn Hắc Xà , có thể xem là con đường huyết mạch của làng. Tại con đường này, hắn dừng lại ,quay ra sau lưng nhìn mỹ nữ xinh đẹp cùng đứa bé gái ngây thơ ấy. Khoảng khắc đó, hắn trao cho nàng một nụ cười dịu dàng mà nói .

- "nơi này là địa phận của làng Tây rồi. Bước vài bước nữa là vào bên trong làng Tây, cũng là đã về ngôi làng của cô nương. Thiên Phi cô nương , có cảm thấy vui không?"

Hắn hỏi một câu hỏi thể hiện sự quan tâm của mình, và cũng như muốn nhìn thấy người phụ nữ trước mặt hắn được vui vẻ hạnh phúc. Thiên Phi nhìn hắn cúi đầu , sau đó nàng nhìn về hướng ngôi làng ấy . Đó là ngôi làng mà nàng đã sống trong thời thơ ấu, nàng vô thức nở một nụ cười tươi tràn ngập hạnh phúc, ánh mắt vui vẻ mà gật đầu.

- " đúng là đã trở về làng rồi, thật sự đã trở về rồi"

Lời nói thoảng thốt như vẫn chưa tin vào những gì trước mặt, tựa như mình vẫn đang ở trong một giấc mơ. Cuối cùng cũng đến đích, sau một quãng thời gian dài nàng lại được trở về làng, nơi mà nàng luôn muốn trở về. Thiên Phi hít một hơi thật sâu, nhắm nghiền đôi mắt, trong lòng hoài niệm về những gì đã qua, nhớ lại quá khứ xa xăm. Ngôi làng này , từng ngọn cây, từng cọng cỏ, từng cục đá bên đường, với nàng đều mang lại một cảm giác mong nhớ . Vạn Vân Phong nhìn nàng mà mỉm cười, hắn ngửa tay ra , đưa về phía Thiên Phi, nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng nói.

- "Thiên Phi cô nương, chúng ta vào làng thôi"

Lời nói dịu dàng đó cùng đôi mắt với ánh nhìn yêu thương. Thiên Phi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác như nàng không thể cưỡng lại. Nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay mình đặt lên tay hắn, một lần nữa bàn tay của nam nhân ấy lại ôm ấp bàn tay nàng trong hơi ấm nóng bỏng, hắn mỉm cười quay lưng dắt nàng đi. Cả hai bước vào, cảm tưởng như dắt nhau về lại con đường dẫn đến quá khứ xa xôi. Bước từng bước chân vô trong ngôi làng ấy , nơi của thời thơ ấu đầy những yêu thương. Tình yêu cho nơi chôn nhau cắt rốn, cho quê hương bát ngát xanh tươi. Họ bước đi nhẹ nhàng chậm rãi, như muốn cảm nhận lại thật kỹ hương vị xa xưa, những kỷ niệm cũ và những hơi thở thân thuộc của đất trời.

Những ngôi nhà hàng xóm thân quen, những đồng lúa rất quen thuộc ấy . Nàng biết rằng đồng lúa này là của ai , thủa ruộng kia là của người nào . Nàng biết rằng căn nhà đó là của ai, căn nhà kia là của người nào, và biết rất rõ nhiều thứ khác nữa. Cứ tưởng chừng là đã đi xa một thời gian dài ghê gớm lắm , nhưng thực ra thì cũng chỉ mới đó mà thôi. Mọi thứ không thay đổi nhiều , bởi thời gian thực ra cũng không trôi qua quá lâu. Chỉ là việc bị kẹt lại ở chân núi ấy khiến cảm nhận về thời gian của nàng trở nên dài hơn . Thiên Phi thoáng nở một nụ cười hạnh phúc, sau bao chuỗi ngày cực khổ, nàng thực sự đã được giải thoát rồi.

Mãi hoài niệm về quá khứ , lại không để ý rằng nàng đã đi sâu vô trong làng . Trời bây giờ vẫn chưa sáng, mọi thứ đều vẫn rất mơ hồ . Nàng nhìn phía đỉnh ngọn núi hướng đông, thấy tia sáng bình minh rọi lên thì lại mỉm cười. Phải rồi , con đường này là con đường mà thời thơ ấu mẹ nàng vẫn dắt tay nàng đi . Nàng lúc ấy vẫn bước sau mẹ mà ngắm nhìn vào cái đỉnh núi phía xa, cái đỉnh núi mà đã để lại trong ký ức của nàng rất sâu đậm với nhiều mơ mộng. Lần này nàng cũng được dắt đi , nhưng trên tay nàng là con gái của nàng, và người dắt nàng đi không còn là mẹ nữa, mà đó là một nam nhân tóc trắng với bộ y phục màu trắng. Nàng lén nhìn người ấy, rồi lại mỉm cười. Một người mà dù nàng không biết là ai nhưng trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy rất là tin tưởng, không một chút nghi ngờ gì cả.



Thiên Phi đang chìm đắm trong những dòng cảm xúc , bất chợt lúc này Vân Phong quay sang nhìn nàng mà hỏi.

- " trời sắp sáng rồi , cô nương có muốn ăn uống gì không ? Nếu muốn ăn gì cứ nói, để ta mua về cúng cho hai mẹ con cô nương nhé "

Thiên Phi nghe vậy thì khẽ mỉm cười, nàng lúc nãy không để ý rằng mình đã hấp thu một lượng lớn sinh khí của người đàn ông ấy, và hai mẹ con của nàng giờ vẫn đang no. Cảm thấy không cần phải hưởng hương hoa quả gì nữa, nàng nhìn người đàn ông ấy mà nở một nụ cười dịu dàng.

- " ân công đừng lo lắng, nếu người đói thì cứ ăn đi. Hai mẹ con ta không đói, lúc nãy chúng ta đã được ân công cho ăn no rồi"

Vân Phong nhẹ gật đầu . Hắn biết chứ, hắn biết là hai mẹ con họ đang no, nhưng hắn vẫn quay sang hỏi là để thể hiện lòng quan tâm của mình với mẹ con họ. Vạn Vân Phong cũng có những dòng suy nghĩ riêng của hắn. Hắn đặt chân tới võ giới này vào một ngày mùa xuân, và từ lúc đặt chân đến đây hắn đã làm được rất nhiều chuyện , nhưng cũng chỉ vỏn vẹn trong một thời gian ngắn. Từ lúc hắn tới võ giới đến bây giờ chỉ 2 tháng, vẫn đang còn trong mùa xuân, vì thế cây cối xung quanh vẫn đang đâm chồi nảy lộc vô cùng rực rỡ và mạnh mẽ. Khung cảnh mùa xuân ở làng quê này cũng không khác nhiều với mùa xuân ở Giao Chỉ bao nhiêu. Hắn thoáng thở dài một tiếng khiến cho thiên phi cảm thấy tò mò , nàng quay sang nhìn hắn mà hỏi.

- " công tử , người đang có ưu phiền gì à?"

Vạn Vân Phong giữ trên môi một nụ cười mỉm, hắn lắc đầu.

- " không, ta chẳng có tâm sự gì đâu. Chỉ là ta muốn đi ăn sáng, không biết gần đây có tiệm ăn sáng nào không ? Ta là người lạ không biết được, vậy mong cô nương chỉ giúp"

Thiên Phi nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ, nàng tuy đã ăn no nhưng người đàn ông kia vì nàng mà vất vả cả đêm, cũng đến lúc phải cho cái gì đó vào bụng . Nàng cảm thấy mình lúc này có giá trị với người đàn ông ấy, liền gật đầu mà nói.

- " quán ăn à? Ở làng Tây có một quán ăn rất ngon, để ta dẫn ân công tới đó"



Nói xong thì khen ngợi quán ấy, chủ động lại nắm lấy tay vân phong mà dắt đi. Vân Phong khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng thích thú . Suốt đoạn đường dài hắn đã dắt tay Thiên Phi đi, và bây giờ Thiên Phi lại chủ động dắt tay hắn, điều này khiến hắn vô cùng vui vẻ. Cũng may là trời còn đang sáng chưa có nhiều người qua lại, chứ nếu không người ta thấy có một cái tên nào đó đang đi một mình mà tay cứ hướng về phía trước như vậy, người ta lại bảo bị khùng thì khổ.

Rất nhanh chóng , bọn họ đã đến được cái quán mà Thiên Phi khen tấm tắc ấy . Đây là một quán bán đồ ăn sáng, món ăn trông ngon và rất là đầy đủ. Vạn Vân Phong thấy rằng mình là người khách đầu tiên , vì cái quán vẫn còn chưa mở cửa . Hắn bước lại chỗ ông chủ đang nấu nướng mà hỏi.

- " chào ông chủ, vẫn chưa mở cửa tiệm à ?"

Người chủ đang làm việc, thấy khách tới thì vui vẻ, niềm nở mời chào.

- "mở chứ, mở ngay đây. Công tử ngồi vào bàn đi , ta lập tức làm đồ ăn ra ngay"

Vị khách đầu tiên tức là vị khách mở hàng, đây là một vị khách vô cùng quan trọng . Quan niệm của người buôn bán, nếu vị khách mở hàng là người nhẹ vía thì sẽ giúp ngày hôm đấy ăn nên làm ra, buôn may bán đắt . Vì vậy những vị khách đầu tiên luôn rất được ưu tiên , các quán bán hàng đều cố gắng làm cho người khách đầu tiên ấy vui vẻ hết mức có thể, mong muốn được may mắn trong ngày. Vân Phong cũng hiểu điều đó , hắn cũng muốn đem lại sự vui vẻ may mắn cho chủ quán. Người khách lúc này rút một nén bạc ra, đưa tới mà nói.

- " ông chủ, ta không ăn ở đây, nhưng bán cho ta hai suất mang đi. Nén bạc này không cần phải thối lại."

Ông chủ tròn xoe mắt nhìn nén bạc ấy, mua hai suất ăn sáng mà đưa hẳn một nén bạc ư? Vị khách này quả nhiên là hào phóng, điều này cũng có nghĩa là ông ta mới sáng sớm đã gặp may, tin tưởng vào một ngày làm ăn thuận lợi. Ông ta vui vẻ lắm, nhận lấy miếng bạc mà cười nói .

- "hai suất mang về phải không ? Được , ta sẽ lập tức làm ngay, công tử hãy ngồi đó chờ đợi một chút."

Thiên Phi cảm thấy ngạc nhiên, nàng không hiểu tại sao lại mua hai suất mang về , không ngồi đây ăn được sao? Nàng không hiểu , bởi thực ra Vạn Vân Phong có mưu đồ của riêng mình.