Bạch Đạo Sư

Chương 357: Nước Mắt Vợ Con



Thời gian thấm thoát trôi, Nguyệt Hằng đã trở thành đứa bé gái 6 tuổi . Khoảng thời gian ấy , em chỉ ở trong nhà, không mấy khi đi ra ngoài chơi với người khác. Đứa trẻ ấy rất muốn ra ngoài khám phá, em rất muốn ra ngoài kia xem thế nào, mọi thứ ra làm sao, nhưng có vẻ ba mẹ em không muốn em ra ngoài đường giao lưu với hàng xóm . Em còn nhỏ , còn ngây thơ, có biết gì đâu? Em nào biết rằng ngoài kia người ta đang bàn tán xì xầm nói xấu em rất nhiều . Chuyện bọn họ đi nói xấu một cô bé chỉ mới 6 tuổi, nói xấu từ lúc em mới chào đời đến giờ thật sự rất tệ. Vừa sinh ra em đã bị người ta nghi ngờ là con của ma quỷ rồi, thật đáng thương. May mắn sao, cha của em là một người dưới đồng bằng có kiến thức hiểu biết . Ông ta cũng đã đi nhiều nơi , mở mang tầm mắt nhiều rồi nên mới biết rằng em mang điềm lành trên người. Chứ nếu ông ta cũng là một người cả đời trong hốc núi thì ông ta có thể cũng nghĩ em là con của ma quỷ mà đuổi cả mẹ con em ra đường . Cho nên mà nói, kiến thức rất quan trọng . Nguyễn Văn Thiên mặc kệ hàng xóm láng giềng nói xấu con mình, ông vẫn dành cho con gái mình tình yêu lớn nhất, và luôn hy vọng một ngày mai tươi sáng. Ông vẫn mơ ước mình có khả năng để đưa con về thành thị, đi theo một con đường nào đó có thể phát triển được tương lai của mình. Nguyễn Văn Thiên là Kinh tộc, ông đương nhiên muốn đưa con mình xuống Đại La . Nhưng Giao Chỉ lúc này đang thuộc quyền cai quản của Phương Bắc , người Kinh bị cai trị như súc vật , muốn ngóc đầu lên cũng khó. Hiểu như vậy, ông biết rằng nếu có thể đưa con mình sang phương Bắc , đi vào những tông môn nào đó thì tương lai sẽ tươi sáng hơn. Thế nhưng điều kiện của ông bây giờ dù có bán hết cả gia sản cũng không thể làm được điều ấy, cho nên tài năng của con ông phải bị mai một trong cái hốc núi này, đây là một trong những điều mà ông đau đớn. Không những vậy , ông không thể cho con mình ra ngoài chơi với bạn bè bởi người dân ở đây kỳ thị em. Họ kỳ thị không hẳn vì ghét bỏ gì , mà cảm thấy sợ hãi , bởi những lời nói vô cớ lâu ngày cũng sẽ khiến người ta tin là thật . Những lời bịa đặt truyền tai người này tới người kia , và khi tất cả đều nghe nhiều như vậy, họ sẽ xem đó là chân lý.

Vào một ngày đẹp trời, Nguyệt Hằng ở trong nhà nghe tiếng những đứa trẻ khác chơi đùa cười khúc khích ngoài kia . Em cảm thấy tò mò lắm, liền lén lút ra ngoài trốn sau hàng rào nhìn về hướng tiếng cười đó . Một đám trẻ trong làng đang chơi đùa vui vẻ, chúng chơi những trò chơi đậm chất trẻ thơ, những trò chơi của những đứa trẻ dân tộc vùng núi . Tiếng cười đùa , tiếng cãi nhau, tiếng náo nhiệt khiến cho Nguyệt Hằng rất thèm muốn . Em cũng muốn được vào đó chơi cùng bọn họ, muốn được chơi những trò chơi mà bọn họ đang chơi , muốn được vui đùa như những đứa trẻ thơ khác. Nhưng như vậy thì em đã cãi lời cha mẹ, bởi cha mẹ không cho em ra ngoài . Em không hiểu tại sao lại bị cấm cản, bởi cha mẹ em chưa bao giờ nói cho em biết rằng những chuyện bên ngoài ấy, những chuyện về những lời đồn của những người hàng xóm đồn về em. Nguyệt Hằng không biết, và cha mẹ cũng không muốn nói cho em biết . Họ nghĩ em còn quá bé, sợ sẽ làm tổn thương trái tim nhỏ bé của em . Cho nên lúc này em trốn sau hàng rào nhìn về phía những người bạn đồng trang lứa vui vẻ nô đùa . Em lấy hết can đảm, quên hết lời cha mẹ căn dặn mà bước ra. Em chạy ra ngoài , đến bên cạnh đám trẻ đang nô đùa đó, hít một hơi thật sâu mà nói .

- "các bạn ơi , cho mình chơi với, mình cũng muốn chơi với các bạn"

Những lời nói ấy là những lời mà Nguyệt Hằng đã phải dùng hết can đảm của mình để nói ra . Thế nhưng đáp lại lời nói đấy là những gì? Đám trẻ đang chơi nô đùa vui vẻ, nghe tiếng xin xỏ chơi cùng thì quay lại nhìn . Bọn chúng tròn xoe mắt khi thấy trước mặt chúng là đứa bé gái với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh long lanh tựa ánh trăng huyền ảo . Bọn chúng trong một khắc ngơ ngác im lặng, rồi đồng loạt la lên.

- " á... chạy mau tụi mày ơi... đứa con gái của quỷ tới rồi , chạy mau đi..."

Tất cả những đứa trẻ đấy ào ào chạy mất, thoáng chốc không gian chỉ còn lại mình Nguyệt Hằng đứng đó ngơ ngác không hiểu vì sao. Em chỉ muốn được chơi cùng với bọn họ, muốn được hưởng một tuổi thơ như bất cứ đứa trẻ nào, vậy mà tại sao những đứa trẻ ấy lại bỏ chạy hết? Em có làm gì đâu cơ chứ? Tại sao bọn họ còn nói em là con của quỷ? Em ngơ ngác ngạc nhiên không hiểu, nhưng sao cảm thấy trong lòng buồn đến thế. Em lủi thủi trở về nhà, tìm đến người mẹ của mình, mong được nhận từ mẹ một sự an ủi . Em bước vào trong nhà, thấy mẹ đang làm việc, em òa khóc .

- "hu hu hu... mẹ ơi ...huhuhu..."

Tiếng khóc của đứa trẻ 6 tuổi trong nỗi buồn của mình muốn được mẹ dỗ dành. Mẹ em chạy tới ôm lấy em, dịu dàng hỏi .

- "con gái yêu, có chuyện gì vậy ? Tại sao con lại khóc?"

Em nước mắt nức nở , tay bé nhỏ chỉ ra ngoài kia, nơi mà từng có một đám trẻ đang nô đùa ở đấy . Em nấc trong tiếng nấc nghẹn ngào.

- " hu hu hu... con thấy các bạn đang chơi ngoài kia vui lắm, con cũng chỉ muốn ra chơi cùng các bạn , nhưng các bạn không ai chịu chơi với con . Con vừa ra tới nơi thì các bạn bỏ chạy hết , lại còn mắng con là đứa con của quỷ . Như vậy là sao mẹ ơi... hu hu hu... "

Tiếng khóc nức nở của em, một đứa trẻ 6 tuổi ngây thơ chưa biết gì về những chuyện của nhân sinh nơi trần thế . Người mẹ nghe vậy thì nghẹn lòng. Bà ôm con vào lòng không nói được lời nào, nước mắt bà ứa ra . Bà không hiểu tại sao đứa con mình lại khác người đến như vậy . Nếu Như Nguyệt Hằng cũng có một mái tóc đen như bao người khác thì mọi chuyện đã không đến nỗi tàn tệ . Nếu như Nguyệt Hằng có hình dáng bình thường như những đứa trẻ khác thì những người hàng xóm lắm chuyện kia cũng không bàn tán xì xầm. Bọn họ nói rằng em là con của quỷ, rồi nói rằng mẹ ngoại tình với quỷ để sinh ra em. Điều này không chỉ bôi xấu một người phụ nữ, một người mẹ, mà còn bôi xấu một đứa trẻ chỉ vừa mới chào đời, tước đoạt đi tuổi thơ của một đứa trẻ . Miệng đời gian ác, đôi khi người ta chỉ nói cho thỏa cái mồm người ta . Dù rằng chuyện nói xấu ấy chẳng đem lại lợi ích gì cho họ, nhưng họ cứ thích nói như vậy, và vô tình đã hủy hoại đi tuổi thơ của một đứa trẻ . Bà dỗ con đừng khóc, nhưng nước mắt bà tuôn ra, rớt xuống người đứa bé. Người mẹ ôm con vào lòng dỗ dành.

- " con ơi nín đi, đừng khóc nữa . Không chơi thì thôi, về nhà chơi với mẹ, có gì đâu"



Người mẹ vừa dỗ dành con mình, nhưng nước mắt bà lại rơi. Người đời vu cáo cho bà lăng loàn ngoại tình với quỷ đã là một chuyện, lại còn vu cáo cho con bà là đứa con của quỷ, thật sự quá tàn nhẫn rồi . Cũng may mắn sao chồng bà là một người có hiểu biết, không phải loại đàn ông rác rưởi mà quay sang lăng mạ bà, rồi hỏi rằng "đứa con này con của ai?" . Người đàn ông làm chồng bà là một người đàn ông quan tâm đến vợ, những lần nghe hàng xóm dị nghị như vậy ông đều ôm ấp vợ con mà dỗ dành , điều này khiến cho bà được an ủi rất nhiều. Tuy là được an ủi nhiều, nhưng những lời nói của hàng xóm không khác gì những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim của một người mẹ, và là một người vợ, thật đau đớn biết bao nhiêu . Người ta nói miệng lưỡi con người còn độc hơn miệng rắn, những lời nói còn độc hơn nọc độc của loài rắn ,quả không sai chút nào . Nước mắt của người mẹ chảy xuống hòa cùng nước mắt của người đứa con ngây thơ sáu tuổi kia, khiến cho khung cảnh ảm đạm, một cảm giác buồn khó tả . Trong lúc ấy , người chồng đi làm về nghe tiếng khóc của vợ con liền vội chạy vô , vẻ mặt hốt hoảng mà hỏi.

- " hai mẹ con sao vậy? Có chuyện gì xảy ra mà khóc như thế?"

Người vợ thấy chồng về thì vội gạt nước mắt , lắc đầu nói .

- "không có chuyện gì cả đâu ,chàng đừng có lo"

Người vợ sợ chồng lo lắng nên trấn an chồng, còn Nguyệt Hằng vẫn còn khóc. Em lúc này quay sang nhìn cha, lại càng nức nở mà khóc to.

- "cha ơi, tại sao những đứa trẻ khác lại mắng con là đứa con của quỷ? Tại sao những đứa trẻ khác không chơi cùng với con? Con đã làm gì sai hả cha ơi... hu hu hu..."

Người cha cảm thấy trái tim mình như nghẹn lại. Tiếng khóc của đứa trẻ ấy nấc lên từng hồi, càng khiến ông xót xa. Người cha nhanh chóng đã hiểu mọi chuyện, lại gần dịu dàng nói với con.

- " con yêu ơi, bọn trẻ không chơi với con vì chúng ghen tị đó"

Nguyệt Hằng đang nức nở , nghe vậy thì nhìn cha mà ngạc nhiên hỏi.

- " con không hiểu, ghen tị là ghen tị vì cái gì vậy hả cha?"

Khuôn mặt ngơ ngác ấy còn đang ướt đẫm nước mắt. Người đàn ông vuốt nhẹ mái tóc của con mình, mỉm cười dịu dàng nói .

- "bọn họ ghen tị vì nhà ta giàu nhất làng này, bọn họ ghen tị với con vì con sở hữu mái tóc bạch kim đẹp long lanh, bọn họ ghen tị với con vì con sở hữu đôi mắt lung linh như vầng trăng vậy . Bọn họ vì quá ghen tị với sắc đẹp của con mới nói về con bằng những lời khó nghe như vậy, bởi vì ghen tị cả đó con"

Ông vừa nói vừa ôm con vào lòng , mà Nguyệt Hằng ngơ ngác không hiểu gì cả. Nguyễn Văn Thiên đã phạm một sai lầm, những lời nói đó của ông sẽ gieo vào đầu con mình những suy nghĩ tiêu cực về mối quan hệ xung quanh, sẽ khiến cho con mình trở nên ngạo mạn hoặc và trở nên sa ngã đi theo con đường tà đạo, coi khinh những người xung quanh . Nhưng may mắn làm sao, con của ông không phải là một đứa trẻ tầm thường. Nguyệt Hằng sở hữu một linh hồn cao quý thuần khiết , cho dù những lời của cha mình đã hướng em đi sai con đường chính đạo, cho dù sau này những gì xấu xa nhất đổ ập lên cuộc đời của em, thì linh hồn cao quý thần khiết của em, trái tim trong sáng của em sẽ không bao giờ bị hắc hóa . Em sẽ không bao giờ trở thành người xấu ,dù rằng bây giờ còn thơ bé không hiểu biết , nhưng dần dần em sẽ chọn cho mình con đường chính đạo, nghe theo trái tim trong sáng bao dung của chính mình. Nguyễn Văn Thiên đã sai khi nhồi nhét vào đầu con mình những từ ngữ không tốt đẹp, nhưng phải thông cảm cho ông ta bởi giờ phút này ông ta cũng chả biết phải nói gì khác bây giờ . Ông ta không biết phải nói một cái gì đó, hay làm gì đó cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp, bởi năng lực của ông ta chỉ là một người tầm thường. Ông ta không phải là một bậc Hiền Triết để có thể nghĩ ra được một kế sách tốt , hay một lời nói nào đó vẹn toàn.