Bạch Đạo Sư

Chương 359: Kế Hoạch Tương Lai.



Nguyễn Văn Thiên dẫn vợ con trở về nhà, cuộc sống lại tiếp tục như những ngày bình thường khác . Trong khoảng thời gian này, ông biết con mình bị người khác mắng chửi sẽ rất là buồn và tổn thương, thế nên ông cố giữ vẻ mặt lúc nào cũng cười nói để cho vợ con mình cảm thấy thoải mái . Nhưng bên ngoài cười nói là vậy, bản thân ông bên trong lòng cũng rất tâm tư về chuyện hôn sự của con gái mình. Nguyễn Văn Thiên biết rất rõ con gái mình là một báu vật hiếm có, thế nhưng để báu vật nằm trong sa mạc thì cũng chỉ bị cát vùi dập mà thôi. Núi rừng biên giới còn hoang dã, vì vậy ở cái xứ sở này thì làm sao người ta biết rằng nàng là báu vật được , cho nên bước chân của ông phải rời khỏi làng mà tính đến đường xa hơn . Khoảng thời gian này ông suy tính rất kỹ về chuyện cho tương lai. Ông nghĩ ra ba đường để tính kế . Ban đầu, ông sẽ gom góp một số tiền rồi đi xuống Đại La để thám thính tình hình. Xuống Đại La rồi, lúc này sẽ có ba cách lựa chọn . Cách thứ nhất là tìm đâu đó một người đàn ông trẻ tuổi và khỏe mạnh , nhà nghèo chưa có vợ con gì , rồi rủ rỉ hắn lên trên đây làm ăn chung với ông. Khi lên tới nơi rồi, sau đó sẽ tạo điều kiện cho đôi trẻ gặp nhau. Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, cho hắn ở rể và kế thừa nghiệp gia đình. Con đường thứ hai là ông sẽ tìm đâu đó ở Đại La một miếng đất rẻ và mua, rồi dẫn vợ con mình xuống đây lập nghiệp . Ở vùng rừng núi người ta quá mê tín dị đoan, sợ ma sợ quỷ trong rừng . Nhưng ở Đại La thì điều này ít hơn, người ta sẽ nhìn Nguyệt Hằng không phải với sự sợ hãi mà là nhìn nàng như bao người con gái bình thường khác . Dù gì ông cũng là Kinh tộc ,vợ ông là người dân tộc nhưng con gái ông đương nhiên sẽ theo cha là dân tộc Kinh . Việc ông trở về Đại La sinh sống cũng là điều bình thường , cuộc sống mới sẽ dễ dàng thôi , đây là cách thứ hai . Và còn một cách thứ ba nữa, nếu may mắn gặp một tông môn nào đó, ông sẽ làm quen và giới thiệu con gái mình. Biết đâu Nguyệt Hằng sẽ được nhận vào trong tông môn ấy và phát triển tương lai của mình . Suy nghĩ đến ba lựa chọn ấy, ông cảm thấy quyết tâm trong lòng phải thực hiện cho bằng được. Một tháng sau đó, ông tích cực làm việc đồng áng, tích cực chăm sóc ruộng nương , làm nhiều gấp đôi bình thường. Tất cả hoàn thành, khi ngô khoai đã bắt đầu lên cây tươi tốt, ông dư cho mình ra một khoảng thời gian trước mắt . Ông liền tới gặp vợ và con gái mình, mở lời dặn dò.

- " mẹ và con nghe ta nói đây. Ta phải đi xuống dưới Đại La có một chút việc, tầm một tháng nữa sẽ trở về . Thời gian này mẹ con ở nhà nhớ phải biết tự chăm sóc bản thân, nghe chưa"

Ông vừa nói ra, cả vợ và con ông đều ngạc nhiên. Bọn họ tròn xoe mắt nhìn nhau, mà người vợ không giấu khỏi sự bỡ ngỡ hỏi.

- " tại sao chuyện này chàng không bàn tính trước với thiếp? Rồi chàng đi xuống Đại La làm gì, mà đi tới những một tháng vậy?"

Nguyễn Văn Thiên bật cười để trấn an vợ mình . Thuở xưa, con người ta đi thường đi bộ, hoặc nếu giàu một chút thì đi ngựa, đương nhiên khoảng thời gian đi lại sẽ rất lâu. Một tháng ấy thì có lẽ hơn 10 ngày là chuyến hành trình đi đường rồi , 20 ngày còn lại là thời gian để ông khảo sát tình hình . Ông không muốn vợ con mình lo lắng, liền bật cười nói.

- " ta có một người bạn thân ở dưới Đại La , có hẹn ước một số chuyện . Trước đây chúng ta đã từng hỏi thăm qua về gia cảnh, và nói đùa với nhau nếu có dịp sẽ kết thông gia . Nay ta muốn tới Đại La tìm người bạn thân đấy, trước là để vui chơi, sau là xem xét tình hình. Nếu như gia cảnh phù hợp, ta nghĩ mình cũng sẽ thử thực hiện lời nói khi xưa xem sao"

Hai mẹ con nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn nhau , trong giây phút ngắn ngủi người vợ lúc này lại hỏi tiếp.

- " phải xuống tận Đại La xa xôi sao? Thiếp thật sự không muốn gả con mình đi xa đến thế"

Khuôn mặt người mẹ lo lắng, mà Nguyệt Hằng cũng lo lắng không kém . Nàng từ nhỏ đã sinh ra và lớn lên ở cái làng này, bây giờ tự nhiên bảo nàng đến một nơi xa xôi nào đó thì nàng quả thật rất không yên tâm. Nguyễn Văn Thiên lại bật cười, ôm ấp bàn tay của vợ mà dỗ dành.

- " ta chẳng qua chỉ là xuống đó đi chơi gặp người bạn cũ mà thôi, cũng chưa chắc là đã có hôn sự gì, nàng không cần phải lo lắng . Ta chỉ xuống một thời gian rồi lập tức trở về nhà với mẹ con nàng, không phải tới đó để quyết định điều gì to tát cả . Nếu như có một chuyện trọng đại , ta nhất định sẽ bàn tính với nàng rồi mới quyết định, nàng cứ yên tâm"

Trấn an vỗ về vợ mình một cách chân tình, người vợ nghe vậy thì cũng cảm thấy yên lòng, bà siết chặt tay chồng mà hỏi .

- " thật sự như vậy sao? Vậy chàng đi nhớ cẩn thận đường xá, phải trở về sớm với mẹ con thiếp đấy, có được không?"



Nguyễn Văn Thiên siết chặt tay vợ, gật đầu mỉm cười.

- " đương nhiên là ta sẽ sớm về với mẹ con nàng rồi, nàng đừng có lo lắng quá."

Người đàn ông này thật sự rất chu đáo và yêu thương vợ con mình . Ông không nói thẳng ra lý do của mình vì sợ rằng sinh ra nhiều lùm xùm . Dù gì thì thuyền theo lái, gái theo chồng . Nếu ông đã quyết định dời xuống Đại La ở thì vợ con ông cũng phải tuân theo mà thôi . Bây giờ tạm thời chưa nói ra , cứ đi khảo sát tình hình trước rồi tính tiếp. Người vợ cảm thấy không thể ngăn cản được chồng mình, mà cũng không có lý do gì ngăn cản, lúc này suy nghĩ một vài điều rồi hỏi.

- " phu quân, chàng đi rồi vậy ruộng nương để vậy, không có ai làm sao?"

Gia đình nhà này có đất đai rộng tương đối so với một gia đình bình thường khác. Nguyễn Văn Thiên không nỡ để vợ con vất vả ra đồng với mình, đều cho vợ con làm những công việc ở nhà. Ông một mình ra đồng cùng trâu làm việc, ruộng nương khoai sắn ngô bắp tới mùa thu hoạch đều đem về cho vợ con làm tại nhà, không nỡ để họ phải ra phơi nắng ngoài đồng . Người vợ không biết tình hình ngoài đồng thế nào thì hỏi thế. Nguyễn Văn Thiên mỉm cười mà nói.

- " nàng yên tâm , khoai sắn ngô bắp đều đã lên cây tươi tốt cả rồi, chỉ chờ ngày lớn . Ta đi một tháng trở về, cỏ mọc cũng không được bao nhiêu đâu . Lúc đó về rồi ta sẽ dọn cỏ sau cũng được, không ảnh hưởng nhiều đến năng suất, nàng đừng lo"

Người vợ nghe vậy thì yên tâm hơn, nhưng vẫn còn suy nghĩ gì đó ,ngập ngừng nói .

- "vậy... thiếp sẽ trông coi nương rẫy cho chàng, chàng cứ yên tâm đi xuống Đại La đi, rồi sớm về với mẹ con thiếp"

Việc vợ phụ chồng làm nương rẫy là chuyện khá bình thường ở thời phong kiến, mà thời đại nào cũng vậy thôi . Nhưng vì Nguyễn Văn Thiên là một người rất yêu vợ con, ông ta lắc đầu bảo.

- " không cần đâu , nàng cứ ở nhà, không phải lo lắng gì cả. Ruộng nương nhà ta nhiều như vậy nàng chăm không hết , để ta về rồi chăm sóc ruộng nương sau. Nàng và con cứ yên tâm ở nhà lo chăm cho con trâu được khỏe mạnh, để trâu nghỉ ngơi một tháng, rồi ta về sẽ tính tiếp."

Người vợ mỉm cười hạnh phúc, xem ra người đàn ông này đều lo nghĩ rất chu đáo cho vợ con . Bà cảm thấy hạnh phúc vì mình đã cưới được người chồng như thế . Tuy rằng khi sinh nở ra Nguyệt Hằng, con của bà có những đặc tính kỳ lạ khiến cho làng xóm dị nghị xa lánh , nhưng vì có người chồng yêu thương vợ con mình mà cuộc sống của bà cũng không lâm vào hoàn cảnh bế tắc. Người đàn ông này là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con bà, bà nở một nụ cười hạnh phúc, nhìn chồng mà gật đầu .



- "vậy thiếp sẽ nghe theo lời chàng căn dặn, sẽ chăm sóc trâu no đủ. Không biết khi nào chàng mới bắt đầu khởi hành?"

Nguyễn Văn Thiên thấy vợ đã không còn tâm tư nữa , biết rằng đã thuyết phục được vợ mình thì trong lòng vui mừng . Ông ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói.

- "đi sớm thì sẽ về sớm , ta dự định ngày mai sẽ khởi hành, và sẽ cố gắng về sớm nhất có thể . Dự định là đi trong một tháng, nhưng có thể ta sẽ về sớm hơn, nàng đừng lo"

Lại một lần nữa trấn an vợ mình để cho vợ yên tâm, mà người vợ cũng cảm thấy ấm áp. Thế nhưng Nguyệt Hằng bên cạnh lại cảm thấy lo lắng. Nàng mới chỉ là đứa bé gái 13 tuổi, chưa bao giờ có cảm giác xa rời cha mình một thời gian dài như vậy . Trong lòng lo lắng lắm, nàng hướng về phía cha mình mà ngập ngừng nói.

- " cha ơi, cha không đi có được không?"

Ánh mắt của Nguyệt Hằng ánh lên vẻ lo lắng và sợ hãi , có cảm giác cứ như cha mình đi rồi sẽ đi mãi vậy, tự nhiên trong lòng nàng cảm thấy lo lắng vô cùng. Người cha quay sang nhìn con gái, ông nở một nụ cười dịu hiền . Ông không nói ra , nhưng thực sự chuyến đi xuống Đại La lần này là vì đứa con gái yêu quý của mình . Ông không thể không đi được, vì đây là lo cho chuyện tương lai cả đời của con gái yêu . Ông mỉm cười lắc đầu .

- "con ạ, ta phải đi chứ, bởi vì việc này là việc đã quyết, không thể không đi "

Nguyệt Hằng nghe vậy thì thu người lại, vẻ mặt lo lắng càng lo lắng hơn, ánh mắt thể hiện rõ sự sợ hãi . Người cha lúc này tiến tới gần , vuốt nhẹ mái tóc con gái yêu mà nói .

- "con yêu à , không có chuyện gì nguy hiểm đâu . Cha chỉ đi khoảng một tháng rồi trở về, chứ có phải đi luôn đâu mà con sợ . Một tháng nghe có vẻ dài, nhưng thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng cái cha sẽ trở về lại với con thôi mà"

Nguyệt Hằng ôm ấp bàn tay cha mình , vẻ mặt vẫn lo lắng, ánh mắt rất suy tư . Nàng chỉ là một đứa bé gái, hiểu biết gì đâu những chuyện cao xa . Ánh mắt long lanh ngây thơ nhìn cha mình mà nói .

- "con không hiểu lắm , nhưng cha nhớ đi sớm về sớm, mẹ và con sẽ đợi cha trở về."

Nguyễn Văn Thiên nhìn con gái yêu mà mỉm cười gật đầu , xem ra đã thuyết phục được cả hai mẹ con, vậy là chuyến đi Đại La này đã được quyết định. Ngày mai ông sẽ khởi hành xuống vùng đồng bằng để thực hiện kế hoạch của riêng mình.