Bạch Đạo Sư

Chương 365: Sét Đánh Ngang Tai.



Ở tại một cái làng vùng biên giới, ngay tại đầu làng đang tụ tập một đám đông nhốn nháo. Một người đàn ông bị thương chảy máu đầu, một cái xác của một người đàn ông vô tội, và một tên bần cố nông vừa bị đánh chết. Trưởng làng lúc ấy cũng mò ra tới nơi, thấy như vậy thì trấn an mọi người.

- "bà con đừng lo, mọi người đừng có lo lắng gì hết . Tên này cha mẹ hắn mất rồi, chỉ còn có mình hắn, không ai quan tâm đến cái chết của hắn đâu, không việc gì phải sợ cả "

Lời trấn an của trưởng làng rất hợp lý, mà cái làng này chẳng ai ưa tên phá làng phá xóm, chửi cha mắng mẹ đó cả, cho nên họ yên tâm hơn. Mọi người bắt đầu quay về trọng tâm vấn đề, là những chuyện cần phải làm ngay mà không quan tâm đến cái tên rác rưởi. Người ta nói "luật vua thua lệ làng" , ở một cái làng hẻo lánh này thì lệ làng vẫn là trên hết . Người trưởng làng lúc này trấn an mọi người khiến dân làng yên tâm, thì một người vừa tham gia vào trận đánh mới quay sang hỏi .

- "vậy thưa trưởng làng, chúng ta giải quyết cái tên khốn kiếp này như thế nào đây?"

Cái xác tên bần cố nông đang nằm một đống dưới đất, chèm bẹp trông thật ngứa mắt. Trưởng làng lườm tên khốn bần cố nông kia một cái , là kẻ ăn trộm ăn cắp cắp của cả làng, gây ra bao điều phiền toái . Ông ta hất hàm nói.

- " cái thứ này đem vô rừng vứt cho muôn thú nó ăn đi , đừng để gần làng của chúng ta thêm hôi thối"

Một tiếng nói của trưởng làng, lập tức có 4 nam thanh niên khoẻ mạnh bước vào việc. Bọn họ vác xác tên bần cố nông, kéo nhau đi vô rừng sâu . Bọn họ đi băng xuyên rừng một đoạn, tới một cái vách núi, ném thẳng cái xác tên bần cố nông xuống dưới vực mà không một chút thương xót. Bọn họ mặc kệ hắn, mặc cho diều tha quạ mổ , chẳng một ai thương xót gì. Khác với tên bần cố nông ấy, những người trong làng lại vẫn đang rưng rưng nước mắt khóc thương cho người "địa chủ" tội nghiệp. Dân làng nhìn thấy cái xác của Nguyễn Văn Thiên mà đau xót vô cùng, ông trưởng làng cũng bước ra rưng rưng nước mắt mà nói.

- " người đàn ông này là một người đàn ông tốt , đã giúp đỡ rất nhiều người xung quanh. Ngay cả nhà ta cũng có lần đói kém mà vay của người này chút ngô khoai. Nay người ấy không may gặp nạn, chúng ta phải an táng cho tử tế."

Mọi người trong làng nghe trưởng làng nói như vậy đều cho là phải , nhất quán thực hiện theo ý muốn của trưởng làng. Đám đông người theo chỉ thị của trưởng làng , một người tới dìu Hồ Võ Địa đứng dậy, hai người khác làm cáng khiêng thi thể của Nguyễn Văn Thiên trở về nhà. Đoàn người bước đi, đều kéo nhau hướng về căn nhà của người đàn ông tội nghiệp Nguyễn Văn Thiên.

Bên trong căn nhà ấy, Nguyệt Hằng cùng mẹ không hề biết gì . Vốn dĩ họ bị người ta kỳ thị đồn thổi những lời không tốt , nên từ đó khi sinh ra trốn tránh đám đông, không muốn đến chỗ đông người. Bọn họ thường chỉ ở trong nhà, ít khi ra ngoài, vì vậy một sự kiện lớn diễn ra ngày đầu làng mà mẹ con họ không hề biết. Khi đám đông kéo tới nhà , mẹ con họ ngạc nhiên lắm, không biết chuyện gì xảy ra . Người trưởng làng bước vô trong nhà đầu tiên, Nguyệt Hằng núp sau nhà trốn, mà người mẹ đi ra cúi đầu hỏi.

- " thưa trưởng làng, có chuyện gì mà hôm nay trưởng làng kéo đông người tới nhà tôi vậy ? Mẹ con tôi chỉ có hai người ở nhà, phu quân hiện đã xuống dưới đồng bằng có việc . Nếu có chuyện gì , xin trưởng làng cứ nói với tôi"

Người phụ nữ tội nghiệp ấy không biết rằng chồng mình đã ra đi mãi mãi , bà không nghĩ rằng đám đông này tới là để đem thi thể ông trở về . Trưởng làng nhìn người phụ nữ ấy thì thương cảm, lại liếc vô trong nhà thấy đứa con gái đang núp bên trong thì cảm thấy thương xót lắm. Ông đưa tay lên gạt dòng lệ, ấp úng nói.

- " thưa phu nhân, tôi và mọi người đến đây không phải có chuyện gì làm phiền đến phu nhân, mà đến đây để thông báo cho gia đình một chuyện vô cùng đau lòng, xin phu nhân hãy bình tĩnh"



Một chuyện vô cùng đau lòng sao? Nghe qua cũng biết là tin dữ. người vợ giật mình, cảm giác có chuyện gì đó rất không lành mà lo lắng run rẩy. Bà hít một hơi thật sâu trấn tĩnh rồi gật đầu một cái. Trưởng làng lúc này cũng ráng bình tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi nhìn người phụ nữ tội nghiệp mà trình bày.

- " chuyện là ông nhà cùng người hàng xóm đi xuống đồng bằng, đi ra khỏi làng được một đoạn thì không may gặp bọn cướp. Bọn chúng đã ra tay cướp sạch của ông ấy , người tên Hồ Võ Địa kia thì may mắn còn sống, nhưng chồng của phu nhân đã không còn trên đời nữa, xin phu nhân hãy nén đau thương"

"ĐOÀNG ..." trời không có sét nhưng người phụ nữ nghe tiếng sấm tự trong đầu mình. Lời nói của ông ta tựa như sét đánh ngang tai, khiến người phụ nữ choáng váng mà không biết những gì ông đang nói là thật hay hư. Bà ngơ ngác nhìn ông mà lắp bắp, có vẻ như muốn nói lắm nhưng không thể điều khiển được cơ thể và không nói được lời nào . Trưởng làng nói xong thì bước sang một bên, quay ra sau ra hiệu. Nhận thấy hiệu lệnh của trưởng làng, lập tức trong đám đông có một người thanh niên dìu Hồ Võ Địa bước ra. Hồ Võ Địa nhìn bà chủ nhà với đôi mắt đau thương, trên đầu còn be bét máu khiến người phụ nữ nhìn thấy thì giật mình. Người phụ nữ tội nghiệp nhanh chóng nhận ra đây là người hàng xóm mà chồng mình đã rủ rê đi cùng. Bà nhìn cái đầu be bét máu đó cũng hiểu chuyện gì xảy ra . Đôi chân run run , bàn tay run rẩy đưa lên ngực, nơi trái tim đang sợ hãi . Bà nhìn người đàn ông ấy, miệng chưa nói được câu gì , người hàng xóm đã cúi đầu trước người phụ nữ. Ông ta đôi mắt đẫm lệ, nức nở nghẹn ngào mà nói.

- " thưa phu nhân , xin lỗi vì đã không bảo vệ được Thiên huynh. Chúng ta vừa rời làng được một đoạn thì gặp cướp, Thiên huynh không may mắn đã bị chúng giết rồi , còn ta may mắn sống sót trở về đây . Ta chỉ là phận người bé nhỏ, không thể làm gì được để cứu mạng huynh ấy, mong phu nhân thứ lỗi"

Người đàn ông cũng rất đau khổ, dù bản thân không có lỗi nhưng vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, vừa nói vừa cúi đầu tạ tội. Người phụ nữ nghe vậy lại càng hoảng hốt hơn . Không phải là chỉ đi xuống Đại La thôi sao? Tại sao bây giờ lại thành ra thế này ? Khuôn mặt người phụ nữ ấy tái đi , miệng run rẩy không nói được lời nào. Đó chỉ là mới bắt đầu, trưởng làng lại quay sang nhìn đám đông mà gật đầu ra lệnh . Ở bên ngoài , hai người khiêng một cái cáng bước vô trong, trên cáng là xác người đàn ông tội nghiệp bê bết máu. Người vợ giật mình, vội chạy lại nhìn vô xác người đàn ông ấy. Bà nhận ra ngay đó chính là chồng mình, người chồng đáng thương của mình bị một thứ gì đó đâm vào cổ bê bết máu. Ông đã không còn thở nữa, chỉ còn là một cái xác không hồn . Bà nhìn vô cái xác ấy, không muốn tin đây là sự thật . Trong thoáng chốc, mọi thứ đổ tới quá đột ngột khiến cho con người ta bị sốc , bà hét lên một tiếng .

- " Á... KHÔNG THỂ NÀO... CÁC NGƯỜI LỪA TA..."

Người phụ nữ gào lên bằng tất cả sức lực của mình, choáng váng trước nỗi đau quá lớn và quá bất ngờ ấy mà ngã ra bất tỉnh. Mọi người giật mình chạy tới ôm lấy bà, hoảng hốt kêu lên.

- " Nguyễn phu nhân, xin hãy bình tĩnh, xin hãy tỉnh lại đi...Nguyễn phu nhân..."

Tiếng kêu của những người hàng xóm ấy không có tác dụng, người phụ nữ đó đã ngất xỉu không còn biết gì nữa. Bên trong nhà, đứa con gái bị kỳ thị phải trốn trong góc, lúc này cũng hoảng hốt quên hết mọi sợ hãi mà chạy ra gào lên.

- " mẹ ơi... mẹ làm sao thế ...mẹ ơi..."

Nguyệt Hằng chạy ra , nàng nhìn thấy tất cả mọi chuyện. Nàng nhìn thấy cha mình nằm bất động máu me bê bết, nhìn thấy mẹ mình cũng nằm bất động . Quá sợ hãi, nàng hét lên một tiếng thất thanh.

- " Á...không... cha ơi... mẹ ơi..."

Nguyệt Hằng cũng sụp đổ, nàng ngã xuống tại chỗ, đôi chân không còn đứng vững được nữa. Thoáng chốc gia đình này đang hạnh phúc thì tan nát, dường như không còn sinh khí . Gia đình ba người đang yên ấm, thoáng chốc trở thành hoang tàn . Người chồng thì chết, người mẹ ngất xỉu, mà đứa con gái gục ngã xuống đất khóc nức nở, nhất thời không đứng dậy được . Mọi người vội vã bế hai mẹ con vô trong nhà, đặt họ lên trên giường, chăm sóc cho họ . Mọi người bây giờ không còn sợ hãi Nguyệt Hằng nữa, không còn xa lánh nữa, mà chỉ thương cảm cho một người con gái nhỏ tuổi phải mồ côi cha. Mọi người xót thương người đàn ông tội nghiệp, thương cảm cho một gia đình hiền lành, đau đớn cho mẹ goá con côi. Những người hàng xóm thấy gia đình tang gia bối rối thì lẳng lặng đi làm việc, thay gia đình làm hậu sự cho người địa chủ nông dân. Dưới sự chỉ đạo của trưởng làng, mọi người mang thi thể của Nguyễn Văn Thiên ra tắm rửa cẩn thận, lấy bộ đồ đẹp nhất trong nhà ra mặc cho ông , rồi mua một cổ quan để chuẩn bị tiến hành tang lễ . Người vợ vẫn nằm đó bất tỉnh , mà đứa con gái ôm mẹ khóc hu hu . Bất cứ ai nhìn thấy cũng mủi lòng, ai nấy cũng đau xót vô cùng. Người dân thương xót cho một gia đình đầm ấm, thoáng chốc bị xé tan hoang. Gia đình này lâm vào cảnh bi thương là do ai? Chính là do cái đám cướp trên núi Lương gây ra . Đại họa là do cái tên bần cố nông chỉ điểm đấu tố , và lũ cướp trên núi ấy đóng vai quan xét xử. Bọn cướp trước giờ không tấn công làng này chỉ đơn giản là vì chúng chê cái làng này quá nghèo, không đáng để cho chúng cướp . Ấy vậy mà tên bần cố nông này lại chỉ điểm thế nào khiến cho chúng "hạ cố" xuống chặn đường Nguyễn Văn Thiên, cướp và giết đi một người chồng ,một người cha, và một người đàn ông mẫu mực của cái làng ấy . Chúng gọi đây là trừng trị cường hào ác bá, là thay trời hành đạo ư? Nhân tài là nguyên khí quốc gia, cũng là nguyên khí của làng, của trấn, của thành. Nguyễn Văn Thiên chăm chỉ làm ăn, tạo ra nhiều của cải vật chất, làm giàu cho mình cũng là làm giàu cho xã hội, giúp cho cái làng hưng thịnh hơn . Việc đấu tố tiêu diệt những người giàu có cũng chính là làm cho xã hội trở nên suy tàn . Người ta có câu "đừng tự hào mình nghèo mà học giỏi, hãy tự hỏi tại sao mình giỏi mà vẫn nghèo". Những người giàu thường là những người giỏi. Tất nhiên là vẫn có một số trường hợp đặc biệt , nhưng số đó là số ít . Đại đa số những người giàu là do họ tài giỏi , và khi tiêu diệt đi những người tài giỏi thì cũng là tiêu diệt đi sinh khí của một quốc gia. Những kẻ ngu dốt đã không thể tự làm tự ăn, không thể sống bằng bàn tay và sức lao động của mình. Bọn chúng đi ăn cướp của người khác, tựa như những con giòi hút máu mủ trên vật chủ , như những con ve chó bám chặt ăn thịt hút máu của con vật bị chúng bám lên . Lũ cướp này như lũ ve chó ấy, đã thấp hèn còn tự dán cho mình cái mác "anh hùng trừ gián diệt ác". Nói chung quy lại , chúng đã gây biết bao nhiêu tội ác khiến cho nhân loại phải chịu nhiều tổn thất, cần phải sớm bị tiêu diệt.