Bạch Đạo Sư

Chương 381: Chén Rượu Bỏ Thuốc.



Đám giỗ của gia đình làm vào buổi trưa, và khi mọi người đã ăn uống no say, thắp nhang cho người quá cố, xong xuôi hết mọi chuyện, mọi người bắt đầu trở về nhà của mình. Gia đình họ Nguyễn lúc này chỉ còn có hai mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng mà thôi. A Tú và Nguyệt Hằng sau khi dọn dẹp xong, nghỉ ngơi buổi ban trưa. Nguyệt Hằng trở về phòng của mình, còn A Tú ở lại, trong lòng chất chứa ưu tư. Những câu nói của những người hàng xóm không phải là không có chút tác động nào, nhưng nỗi sợ sâu trong lòng của người góa phụ ấy đã khiến bà ta phớt lờ đi tất cả . Bà ta lúc này đang tự hỏi, không biết tên Bình Tâm kia đang ở đâu? Tâm trạng mông lung, A Tú từ trong nhà ngó ra ngoài trời , nhìn cái chòi mà tên Bình Tâm vẫn thường ở trong đó. Cái chòi được dựng lên cho hắn ở với danh nghĩa hộ vệ cho gia đình, và cho cả làng này . Hiện tại cái chòi ấy đang trống, kẻ ở trong chòi bây giờ không biết ở nơi nào, có còn trong trấn Nông Sơn hay không? A Tú ngẫm nghĩ về những lời khuyên của hàng xóm láng giềng, khuyên nàng ta cùng với trưởng làng lên trên trấn để bái kiến trưởng trấn đại nhân , mục đích tìm hiểu chân tướng của tên hộ vệ Bình Tâm. Điều này là việc nên làm, cần làm, và phải làm, thế nhưng lại bị A Tú cự tuyệt. A Tú chỉ vừa mới nghĩ tới đó đã vội lắc đầu gạt phắt ngay suy nghĩ ấy, nàng luôn tự nhủ hộ vệ kia là thật , tình yêu của hộ vệ cũng là thật, tất cả đều là thật, không việc gì phải kiểm chứng làm gì. Nhu cầu sinh lý của một người phụ nữ đang thiếu thốn tình cảm không phải đơn giản chỉ là tình cảm gái trai , mà thiếu thốn một người đàn ông bảo vệ che chở , một người đàn ông trụ cột trong gia đình . Những thiếu thốn ấy cùng với nỗi sợ trong quá khứ đã khiến người phụ nữ này sợ, và tìm tới người mang đến cho nàng ta cảm giác an toàn. Sự thật, người phụ nữ ấy đã tự lừa dối bản thân mình, tự lừa dối rằng tất cả những gì mình thấy là đúng, là thật, là chắc chắn không thể sai được . Nghĩ đến những điều đó, A Tú tự trấn an mình bằng những suy nghĩ mơ hồ không có thật. A Tú nở một nụ cười hài lòng , trong vô thức nàng ta bước ra ngoài , hướng tới cái chòi của tên Bình Tâm kia . A Tú thẫn thờ nhìn cái chòi canh gác này, trong lòng nhiều cảm xúc. Đã một năm trôi qua, cái chòi được dựng lên trên đất họ Nguyễn này đã giúp cho mẹ con nàng an tâm hơn rất nhiều, không sợ bị quấy phá bởi những thứ gì đó bên ngoài . Chồng nàng bị cướp giết, điều đó khiến nàng bị ám ảnh bởi những nỗi sợ nỗi sợ khủng khiếp không dám nói tên. A Tú cảm thấy rất biết ơn người hộ vệ đã bảo vệ gia đình nàng, trong lòng lại cảm thấy thiện cảm vô cùng nên đã mời hắn tới dự ngày giỗ đầu của chồng mình. Bình Tâm nói rằng có việc bận không tham dự được khiến cho nàng cảm thấy một chút thiếu vắng . A Tú bước lại gần , rồi đưa tay đặt nhẹ lên một cây cột của chòi , trong lòng mông lung. Trong một thoáng dạt dào cảm xúc, nàng tự hỏi rằng không biết vị hộ vệ ấy đã làm xong việc chưa, có an toàn hay không, có bình an trở về hay không? Những dòng cảm xúc vừa nhớ nhung vừa lo lắng đấy, cùng với khung cảnh yên tĩnh ban trưa khiến người ta cảm thấy buồn não nùng. A Tú đang mơ màng, bất chợt phát hiện từ ngoài xa có bóng dáng quen thuộc đang bước về. Nàng chú ý quan sát, thấy một người đàn ông bên hông đeo đao, tay cầm một bình rượu đang hướng về phía căn chòi của nàng mà bước tới . A Tú rất nhanh chóng nhận ra người đó là ai , trong lòng vui mừng. Người đó chính là vị hộ vệ đang bảo vệ làng , là một hộ vệ bên cạnh trưởng trấn Nông Văn rau , được ông ta phái tới để bảo vệ gia đình nhà họ Nguyễn, bảo vệ cái làng hẻo lánh này. Hắn không phải ai xa lạ, chính là Bình Tâm. Trong lòng người góa phụ trẻ xinh đẹp vui mừng khi gặp lại người ấy, người mà nàng cho rằng cao quý, không biết rằng hắn chỉ là rác thải , là cặn bã của xã hội mà thôi.

Bình Tâm từ đằng xa đã thấy A Tú đang đứng ngay cái chòi nhìn về phía hắn, khiến hắn trong lòng vui mừng lắm. Bình Tâm lấy cớ bận để trốn tránh tham gia bữa cơm gia đình này, đây cũng là một phần trong ý định của hắn. Hắn đã đoán biết trước được một số tình huống và đang lên kế hoạch để chiếm đoạt người phụ nữ tội nghiệp ngây thơ kia . Hắn vừa bước lại gần đã thấy A Tú chào đón hắn với một nụ cười trên môi . Nhìn nụ cười ấy, Bình Tâm biết rằng người phụ nữ đang mong chờ, hắn liền tỏ ra vô cùng lịch lãm mà nói .

- "Nguyễn phu nhân , sao phu nhân lại đứng ở đây, giữa trời nắng thế này ? Mau vào trong đi rồi nói chuyện"

Rất lịch lãm, vừa nói vừa mở cửa rồi mời lịch sự. A Tú theo lời mời bước vào trong, hắn mới theo sau, lịch lãm kéo ghế cho người đẹp. Khi A Tú ngồi vào ghế , Bình Tâm lúc này lại dịu dàng hỏi thăm.

- " Nguyễn phu nhân, mọi việc vẫn tốt đẹp chứ? Ngày giỗ đầu có gì đó rắc rối hay không?"

A Tú mỉm cười trước hành động quan tâm của hắn, nàng vui vẻ lắc đầu nói.

- " không, chẳng có chuyện gì xảy ra cả, mọi việc đều rất tốt đẹp"

A Tú với nụ cười dịu dàng trên môi, vui vẻ trả lời, không hề nói đến chuyện dân làng nghi ngờ cái tên hộ vệ này, bởi vì thực ra trong đầu nàng cũng không còn nghĩ tới điều đó nữa . Bình Tâm đặt bình rượu của mình lên bàn và ngồi xuống ghế, hắn thở dài nói .

- " chà... công việc thật sự rất vất vả . Ta theo trưởng trấn đi truy lùng bọn phản tặc ở phía tây, mãi đến giờ mới về, còn chưa kịp ăn uống gì. Đi dọc đường chỉ kịp mua được bình rượu này rồi về thẳng đây, thật vất vả"

Vươn vai một cái đầy mệt mỏi, trưng ra khuôn mặt uể oải của mình, lời nói của Bình Tâm đều dẫn dắt đối tượng vào bẫy. A Tú không hề hay biết gì , vừa nghe hắn nói làm việc vất vả mà chưa kịp ăn uống thì ồ lên một tiếng , vội vã nói .

- "nếu hộ vệ đại nhân chưa kịp ăn uống gì, thì trong nhà vẫn còn ít đồ ăn . Để dân phụ vào lấy ra mời đại nhân thưởng thức, đại nhân thấy sao?"

Mọi việc đều đúng như ý Bình Tâm muốn, hắn biết người ấy sẽ nói thế liền vui vẻ mà gật đầu.

- " được , vậy thì phiền phu nhân vất vả một chút rồi"

Đoạn nở một nụ cười vui vẻ. A Tú không hề thấy vất vả gì , trong lòng vui vẻ chạy vô nhà mang những đồ ăn bên trong nhà mời hắn. Khi A Tú chạy vào trong, Bình Tâm nhìn theo bóng dáng ấy mà nở một nụ cười dâm đãng, ánh nhìn thèm muốn. Hắn liền quay lại bàn rót hai chén rượu, một chén dành cho A Tú và một chén cho mình. Đồng thời, hắn lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ, rắc một chút thuốc vừa đủ liều lượng vào trong chén rượu của A Tú , đưa tay khuấy đều thuốc tan vào trong rượu. Hắn vừa khuấy vừa cười, một nụ cười dâm đãng với ánh mắt vô cùng tham lam. Thứ thuốc mà hắn cho vào chén rượu ấy chính là thuốc kích dục mà hắn mua trong trấn, và hôm nay hắn quyết tâm sẽ chiếm đoạt được người phụ nữ này. A Tú nào đâu hay biết gì , nàng vào trong nhà lấy những món ăn ngon rồi bưng ra mời Bình Tâm thưởng thức. Thức ăn dọn ra bàn, một bữa cơm có thịt có trứng ,những món ăn ngon được bày lên thịnh soạn. Bình Tâm nhìn qua một lượt những cái đĩa thức ăn này, rõ ràng đây là phần đã để sẵn cho hắn, không phải là những thứ còn thừa lại sau bữa tiệc. Xem ra người phụ nữ này đã suy nghĩ đến hắn rất nhiều, với một kẻ lão luyện trong nghề lừa tình thì đương nhiên phải hiểu tâm lý phụ nữ, biết rằng hắn đã có một vị trí rất quan trọng trong lòng người góa phụ ấy. Kế hoạch của hắn càng lúc càng thuận lợi, hôm nay là lúc đoạt được thứ hắn mong muốn. A Tú sau khi đặt những món ăn ngon lên bàn , nàng tươi cười nói.



- " hộ vệ đại nhân, xin mời thưởng thức. Trong nhà không có gì ngon, mong hộ vệ đại nhân dùng tạm "

Không có gì ngon sao? Chỉ là nói khiêm nhường mà thôi. Những món ngon bày ra trước mắt, Bình Tâm nhìn vô những món ăn thơm ngon mà cảm thấy rất hài lòng . Hắn ngồi xuống hướng về A Tú mà nói.

- " Nguyễn phu nhân, biết rằng phu nhân đã ăn cơm rồi, nhưng thôi vẫn ngồi xuống uống với ta chén rượu cho vui. Ta ăn một mình buồn lắm, mong phu nhân cùng dùng bữa"

Vừa nói vừa hướng tay mời mỹ nữ vào ghế . A Tú nhìn xuống bàn, thấy chén rượu đã rót sẵn , ai trong trường hợp này cũng hiểu là chén rượu rót sẵn cho nàng. A Tú ngập ngừng, nhẹ lắc đầu từ chối.

- " hộ vệ đại nhân, ta không có uống rượu, xin đại nhân lượng thứ "

Phụ nữ uống rượu là điều ít xảy ra thời phong kiến, nơi mà gông cùm xiềng xích trói buộc họ rất chặt. Bình Tâm nghe vậy thì mỉm cười, không một chút nao núng, tựa như biết là người phụ nữ này sẽ từ chối vậy. Cơ mà không sao, từ chối thì ép mời, hắn đã cài A Tú vào thế rồi thì A Tú liệu có thể thoát được không? Bình Tâm mỉm cười nhẹ nhàng, hắn mời mọc nhiệt tình mà nói.

- " không ăn chén cơm thì uống chén rượu cũng được. Phu nhân đừng lo , rượu này nhẹ lắm, uống không say đâu. Ta chỉ mời phu nhân một chén, chỉ uống một chén với ta thôi , không cần phải uống chén thứ hai . Ta chỉ mời có một chén, không lẽ chỉ như vậy cũng không thể được sao?"

Cái sự nhiệt tình cùng với lời trách móc nhẹ nhàng khiến A Tú không thể từ chối được . Nàng đang khó xử, đành bấm bụng gật đầu, ngại ngùng đồng ý.

- "vậy... đại nhân ăn cơm đi, ta chỉ uống một chén thôi đấy nhé"

Con mồi đã đến trước cạm bẫy , chỉ còn một chút nữa thôi là sẽ sập bẫy rồi. Hắn rất hứng thú, nhìn A Tú xinh đẹp cùng chén rượu bỏ thuốc kích dục càng khiến tên Bình Tâm nắng cực, thứ trong quần hắn lại thức tỉnh mạnh mẽ. Dù như vậy, nhưng với kinh nghiệm và kỹ năng được rèn luyện qua năm tháng, hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản và nụ cười vui vẻ mà gật đầu.

- " được rồi, chỉ một chén thôi . Phu nhân, xin mời ngồi xuống "

A Tú yểu điệu thục nữ, nhẹ nhàng ngồi vào bàn . Trước mặt nàng là một chén rượu, và đối diện làng là một tên đàn ông to khỏe . Nàng không biết rằng tên đàn ông ấy là một tên khốn kiếp đang giăng bẫy để hại nàng . Trong lòng nàng vẫn đang quý trọng vị hộ vệ đại nhân cao quý kia . Khi nàng vừa ngồi xuống, cũng là lúc tên Bình Tâm mừng rỡ nở một nụ cười ẩn ý. Trong lòng hắn đã cảm thấy sung sướng, cơ thể rạo rực ham muốn chiếm đoạt, cái bẫy hắn giăng ra đã đến lúc thu hoạch . Người phụ nữ xinh đẹp trước mặt hắn , người phụ nữ mà suốt một năm hắn ròng rã theo đuổi, cũng đến lúc phải sập bẫy của hắn rồi . Càng nghĩ đến chuyện đó, hắn càng cảm thấy rạo rực đê mê. Bình Tâm siết chặt nắm tay lại, hít một hơi thật sâu . Hắn nâng chén rượu lên, đưa về phía người phụ nữ kia mà mời .

- "được rồi, Nguyễn phu nhân, xin mời cạn chén."