Cái gì cũng vậy, có được lần đầu rồi sẽ có được lần sau . Bình Tâm lần đầu mượn tiền A Tú , rồi lại mượn lần thứ hai, thứ ba , cứ như thế mà mượn dần . Hắn luôn lấy lý do là để xây nhà, mà căn nhà đó chính là căn nhà mà hắn hứa hẹn sẽ đưa mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng vào ở. A Tú tin lời hắn, cứ khi nào hắn nói cần tiền là A Tú lại vô trong lấy ra cho hắn . Thoáng chốc thời gian trôi qua cũng đã một năm và mùa xuân lại đến. Nguyệt Hằng bây giờ đã là thiếu nữ 15 tuổi , A Tú cũng đang mong ngóng kiếm cho con mình một mối gả vào cho xứng đáng , lại càng mong chờ việc được chuyển vào trong trấn ở , vậy nên cũng chưa từng chối từ việc cho Bình Tâm mượn tiền. Nhưng năm nay A Tú đã cảm thấy có nhiều sự khác biệt, nhiều chuyện khiến nàng cảm thấy suy tư . Trong những mùa xuân trước , không có cái Tết nào mà gia đình họ Nguyễn lại trở nên túng thiếu như vậy . Cái Tết vừa rồi gia đình chẳng còn bao nhiêu tiền nữa, số tiền còn lại phải chi tiêu dè dặt. Gia đình họ Nguyễn lúa thóc đầy kho, tiền tích góp nhiều, và sau khoảng một thời gian cho tên Bình Tâm mượn tiền xài để xây nhà thì chẳng còn gì nữa . Mà hắn mượn chứ hắn có trả bao giờ đâu? Lại lấy lý do xây nhà để rước mẹ con A Tú vào ở làm cho A Tú cũng khó mở miệng để đòi . Mùa xuân lại đến, một cái Tết nữa vừa qua , gia đình họ Nguyễn vẫn đang chứa chấp một cái tên ăn bám trong chính gia đình của mình. A Tú cơm bưng nước rót hầu hạ Bình Tâm chu đáo, mong đợi được một mái ấm gia đình trong trấn , nhưng liệu có thể có không? Khi mà thời gian dài như vậy hắn chưa một lần dẫn nàng vào trong căn nhà mới đó tham quan . Nhiều lần nàng đề nghị việc tới đó xem cho biết, hắn đều khước từ ngay lập tức, chưa một lần đồng ý làm cho A Tú dần dần sinh nghi. Nàng cũng không còn quá mù quáng nữa, mà trong tâm đã bắt đầu có nghi hoặc, cảm thấy có gì đó mờ ám.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, A Tú ở trong nhà nhìn ra bầu trời trong xanh ngoài kia. Nàng đang lo lắng suy nghĩ gì đó, rồi lặng lẽ đi vô phòng riêng của mình. A Tú tới nơi cất giấu tiền bạc, mở ngăn bí mật ra xem, thì số tiền bên trong chỉ còn lại những đồng bạc lẻ . Chỉ mới chưa đầy một năm trước trong này còn chứa rất nhiều vàng và bạc, mà bây giờ đã chẳng còn gì. Lượm từng đồng tiền cuối cùng còn lại để đi chợ , A Tú cảm thấy mình giống như một kẻ đã sa lầy vào một thứ gì đó khiến cho gia sản cạn kiệt mà không hiểu mơ hồ là tại sao. Những lời hứa còn đó, và thời gian chịu tang ba năm chỉ còn có một năm ngắn ngủi. Phải , chỉ một năm nữa là hắn sẽ đưa mẹ con nàng vào ở trong căn nhà trong trấn. Vậy mà lúc này gia đình hắn thế nào, cha mẹ hắn là ai , nhà cửa ra sao thì A Tú hoàn toàn không biết một chút gì. Càng đến những lúc khánh kiệt con người ta lại càng suy nghĩ đến những thứ thực tế hơn , ảo mộng tình yêu ban đầu bây giờ cũng không còn nồng cháy nữa . Ngoài việc hắn đưa A Tú lên đỉnh nhiều lần thì thực ra hắn còn chẳng làm được bất cứ điều gì cho gia đình này , chỉ là một tên ăn bám chính hiệu . A Tú lờ mờ hiểu được những điều này, nhưng lại sợ sự thật mà không dám tin tưởng . Nàng vón vén những đồng tiền cuối cùng vào tay, lủi thủi bước ra . Nàng nhìn Nguyệt Hằng vẫn còn đang làm việc sau nhà với bộ áo cũ. Cứ mỗi năm tết đến, nàng đều mua cho con gái một bộ đồ đẹp đắt tiền . Nhưng năm nay nàng không còn mua được nữa, bởi tất cả tiền bạc đều đưa cho tên Bình Tâm xây nhà cả rồi . Cảm thấy nghẹn ngào trong lòng mình, nàng đã tự hỏi "mình đã sai ở đâu rồi chăng?"
Đang lúc suy tư bỗng có tiếng ở ngoài nhà gọi vào.
- " Tú nhi, có đó không? Nàng ra đây ta nhờ chút "
A Tú nhanh chóng nhận ra đó là tiếng của tên Bình Tâm đang gọi nàng, nàng nhanh chóng bước ra nhìn hắn mà cúi đầu nói.
- " Tâm ca , thiếp đây . Chàng gọi thiếp có chuyện gì?"
Bình Tâm vỗ vào chỗ bên cạnh, A Tú nhẹ nhàng tới ngồi xuống chỗ đó, hai người ngồi sát bên nhau. Bình Tâm nhìn A Tú, nhe răng cười toe toét nói .
- "ta bây giờ đang kẹt tiền, nàng có tiền không đưa ta hai kim nguyên bảo để ta xây nhà. Sắp xong hết rồi, chỉ còn một chút nữa thôi"
A Tú giật mình, tính từ lần đầu tiên hắn xin ba nén vàng, bây giờ đòi tới hai kim nguyên bảo . Mà đâu chỉ có hai lần này, suốt quãng thời gian qua cứ mỗi lần tới xin một ít, xin hoài thì cái kho tiền của nàng bây giờ đã trống rỗng có còn gì nữa đâu . Nàng siết chặt những đồng tiền lẻ trong tay mình, siết chặt những đồng tiền cuối cùng mới vét trong hộp. Nàng nhìn hắn mà cau mày nói.
- " Tâm ca, chàng nên suy nghĩ lại một chút . Bao nhiêu ngày qua cứ mỗi lần chàng kẹt tiền thiếp đều đưa, nhưng bây giờ rốt cuộc là chàng cần bao nhiêu? Chàng nói rõ đi, chứ tiền bạc trong nhà đã không còn gì nữa rồi . Bây giờ chỉ còn lại có chút tiền để đi chợ, thực sự không còn tiền để cho chàng mượn nữa đâu"
Bình Tâm đang cười toe toét , nghe A Tú khước từ mình thì khựng người lại. Đây cũng là lần đầu tiên nàng khước từ hắn, hắn trợn mắt lên nói.
- " ta xây nhà cũng là để cho mẹ con nàng vào ở . Ta đã hi sinh vì mẹ con nàng quá nhiều, tại sao chỉ có một chút tiền mà cũng không thể đưa cho ta? Nàng như vậy thật sự quá ích kỷ rồi"
A Tú nhăn nhó, nàng không có tiền thực sự là đã hết tiền chứ không phải là không đưa cho hắn . Mới chỉ nói một câu mà hắn đã la làng như vậy, nàng cảm thấy thật sự rất không vui, nhìn hắn mà dịu dàng nói .
- "Tâm ca , thiếp nói thiếp hết tiền thì thực sự là hết tiền chứ hoàn toàn không phải là muốn từ chối chàng . Bây giờ đừng nói hai kim nguyên bảo, chứ một nén bạc thiếp cũng không có . Ngày giỗ của phu quân quá cố đã gần kề mà tiền lo đám giỗ năm nay còn không biết xoay đâu ra, lấy gì đưa hai kim nguyên bảo cho chàng xây nhà chứ? Chàng xem lại coi nhà có cần phải xây quá to đẹp hay không? Xây vừa phải là được rồi, mẹ con thiếp cũng không đòi hỏi nhà cao cửa rộng, chỉ cần chàng đón nhận là mẹ con thiếp vui rồi . Vậy nên chàng đừng có quá cầu kỳ nữa "
Bình Tâm nghe vậy thì trợn mắt, hắn làm gì có xây nhà gì? Mục đích thật sự là để moi tiền của A Tú, nay A Tú khước từ như vậy khiến hắn tức giận, hắn trợn mắt lên mà nói .
- "không thể như thế được, đàn bà ngu dốt thì biết cái gì? Ta đường đường là một hộ vệ bên cạnh trưởng trấn đại nhân, làm sao có thể làm nhà sơ sài? Người ta sẽ cười vào mặt ta, nói ta hà tiện, mất hết danh dự. Ta nhất định phải làm cho đàng hoàng, nàng không giúp ta thì thôi chứ đừng nói những chuyện sằng bậy như vậy"
A Tú nghe mắng thì giật cả mình, suốt cuộc đời làm vợ của nàng chưa một lần chồng nàng là Nguyễn Văn Thiên mắng nàng lấy một câu . Vậy mà hôm nay nàng bị cái tên không danh không phận này mắng như vậy khiến nàng cảm thấy choáng váng. Nàng ngập ngừng xòe tay ra , trong tay chỉ còn năm đồng tiền lẻ, nàng đưa về phía trước mà nói .
- "thiếp chỉ còn có năm đồng này thôi, dùng để đi chợ hôm nay, và gói ghém để cho vài bữa nữa làm một cái đám giỗ thứ hai cho phu quân quá cố. Thiếp thật sự không còn đồng nào đưa cho chàng nữa, mong chàng thông cảm"
A Tú ngập ngừng rón rén, tim đập nhanh trong sợ hãi, dù sao nàng cũng chỉ là một người phụ nữ yếu đuối . Bình Tâm vừa nhìn thấy 5 đồng tiền thì vươn tay chụp lấy , giật khỏi tay A Tú mà nói .
- "cái gì mà đám giỗ chứ ? Nàng bây giờ đã là người của ta, chỉ cần biết thờ phụng ta là đủ . Còn cái tên kia đã chết rồi, nàng còn vương vấn hắn làm gì ? Với lại nàng sớm muộn gì cũng sẽ theo ta vào trong trấn, ở trong nhà của ta. Vậy cái căn nhà này, ruộng nương ngoài kia bán quách đi chứ giữ lại làm gì nữa?"
A Tú nghe nói bán nhà bán đất thì giật mình . Nhà đất này đều là do một tay Nguyễn Văn Thiên gầy dựng, bây giờ kêu bán cũng là bán đi những di vật của người chồng đã khuất . Chỉ mới 2 năm thôi, Nguyễn Văn Thiên chỉ mới mất có hai năm thôi, mà sao lại có thể bán nhà bán đất như thế được? A Tú run rẩy nhìn Bình Tâm mà nói .
- "không được, nhà đất này là của phu quân quá cố để lại cho mẹ con thiếp . Chưa nói đến phần của Nguyệt Hằng, mà cho dù là phần của thiếp cũng không bán được . Tiền bạc trước giờ thiếp cho chàng mượn rất nhiều rồi, không cho mượn thêm nữa. Nếu chàng cảm thấy không ưng ý thiếp thì hãy trả lại cho thiếp, thiếp không cần căn nhà trong trấn của chàng nữa. Nếu chàng cảm thấy bao bọc được cho mẹ con thiếp thì thiếp rất cảm ơn, nhưng nếu cảm thấy không được thì chàng cứ về lại trấn của chàng, để mặc mẹ con thiếp. Những số tiền chàng mượn thiếp thì hãy trả lại đây cho thiếp, mẹ con kiếp sống với nhau cũng được rồi, không cần chàng phải quan tâm"
Lần đầu tiên trong ngần ấy thời gian A Tú phản kháng, lần đầu tiên A Tú muốn đuổi hắn ra khỏi nhà . Tên Bình Tâm nghe vậy thì giật mình , hắn tuy rằng đã moi hết tiền A Tú nhưng nhà đất vẫn còn, nào dễ gì hắn buông tha . Cái hắn muốn là muốn hết nhà hết đất, và muốn luôn cả đứa con gái của A Tú . Cơ hội chưa tới, chưa lấy được nhà đất sao hắn chịu bỏ qua? Hắn lập tức dịu giọng nói.
- " Được rồi , ta sai ta sai rồi , nàng đừng giận nữa , để từ từ ta tìm cách"
Nói xong lủi đi mất. A Tú ngồi lại một mình, bây giờ hai bàn tay trắng, năm đồng vừa rồi để chuẩn bị đi chợ cũng bị hắn lấy đi luôn. Lấy gì đi chợ, lát nữa mua cái gì mà ăn đây? Trong lòng A Tú đã bắt đầu nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng trong mối quan hệ của mình . Nàng hướng ánh mắt về phía xa xa, trong lòng tự hỏi "hay là mình lên trấn hỏi thăm một chuyến xem sao?"