Bạch Đạo Sư

Chương 394: Cướp Hoa Nguyên Cụm.



Bên trong căn nhà của Nguyễn Văn Thiên có ba người đang trừng mắt nhìn nhau . Hai mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng nhìn về phía tên Bình Tâm với ánh mắt vô cùng phẫn nộ, còn tên Bình Tâm thì nhìn họ với ánh mắt đê tiện và nở một nụ cười thách thức, hắn hất hàm nói.

- " biết được sự thật thì sao chứ ? Ngươi làm được gì ta? Cái này phải tự trách ngươi ngu thôi, còn có thể trách ai được nữa? Suốt một năm qua ta đã chơi ngươi banh chành ra rồi , ngươi đã là nữ nhân của ta. Nếu ngoan ngoãn nghe lời ta thì còn được ta bảo vệ che chở, còn không ngoan thì đừng hòng ta bảo vệ mẹ con ngươi "

Thật khả ố, một tiếng "bảo vệ che chở" của hắn nghe thật buồn nôn. Hắn thì có thể bảo vệ hay che chở gì ai? Chỉ là một tên ăn bám mà thôi . Nếu bây giờ có cướp tới đây hắn sẽ là tên bỏ chạy đầu tiên. A Tú và Nguyệt Hằng trừng mắt lên tức giận, phẫn nộ vô cùng. Bọn họ chỉ mặt hắn mà mắng.

- " tên khốn kiếp, nhà ngươi chỉ là thứ rác thải cặn bã, ta cần gì ngươi phải che chở ta? Ta cần gì ngươi phải bảo vệ ? Không có ngươi thì mẹ con ta vẫn sống tốt, ngươi mau cút khỏi căn nhà này cho ta. CÚT NGAY..."

Xua đuổi thẳng mặt, không một chút nể nang . Ừ thì giờ này còn nể nang gì nữa? Nguyệt Hằng và A Tú mặt đều đỏ như gấc cả rồi, nhìn tên Bình Tâm mà xua đuổi thẳng . Thế nhưng cái tên kia mặt dày vẫn chưa muốn rời đi, hắn cười nhạt một cái mà vẫy tay nói.

- " đi hả? Ừ thì đi , nhưng các ngươi phải vô nhà dọn cơm ra cho ta ăn trước cái đã . Lão tử đang đói bụng, không có sức mà đi đâu , mau mau dọn cơm ra đây cho lão tử"

Mặt dày không ai bằng, thái độ trịnh thượng và vô cùng mất dạy ấy đã khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải điên tiết cả lên. Hai mẹ con A Tú và Nguyệt Hằng không kiềm chế nổi nữa , cùng nhau lao tới mà gào lên.

- " cơm nước cái thằng cha nhà ngươi , cút khỏi nhà của ta ngay..."

Con giun xéo lắm phải quằn , cả hai mẹ con nổi tiếng hiền lành trong cái làng này mà cũng đã dùng đến bạo lực rồi . Họ lao vào tính đánh đuổi hắn, thế nhưng trong lúc tức giận họ không biết rằng mình đang đối đầu với một kẻ vô liêm sĩ và khốn nạn . Nếu một người bình thường thì người ta đã đi ra lâu rồi, nhưng tên Bình Tâm này là tên khốn nạn nhất trong những tên khốn nạn nhất . Hắn đã có mưu kế riêng của hắn, ăn không được thì đạp đổ, dù đã moi hết tiền bạc tích góp của nhà họ Nguyễn nhưng vẫn còn nhà đất chưa lấy được. Hắn không cam tâm, bởi giá trị nhà đất còn rất lớn. Tuy vậy, hắn cũng hiểu là không còn có thể lấy được gì nữa, đành chấp nhận dừng cuộc chơi. Cơ mà trước khi đi hắn phải làm quả cuối, chiếm đoạt thứ mà hắn đã thèm muốn từ lâu. Khi hai mẹ con lao tới định xua đuổi hắn, thì hắn nhanh chóng rút ra một cây dao ngắn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi chụp lấy Nguyệt Hằng kéo lại ôm sát người mình và kề dao vào cổ Nguyệt Hằng. A Tú hoảng hốt khựng người lại, không dám bước tới nữa. Hắn trừng mắt nhìn A Tú mà hất hàm.

- "các ngươi ngon đuổi ta nữa đi, nhào vô đây"

A Tú đứng yên chết lặng, vẻ mặt đang tức giận chuyển sang hoảng hốt nhìn con gái mình đang bị tên khốn nạn khống chế. Nguyệt Hằng chỉ mới là cô bé 15 tuổi, lần đầu tiên trong đời bị một tên đàn ông ôm chặt ghì dao vào cổ thì vô cùng sợ hãi , nàng run rẩy nói.

- " mẹ ơi... cứu con với... mẹ ơi..."



A Tú nghe tiếng con gái gọi thì lại càng đau xót , vô cùng hoảng hốt , vội đưa tay tới trước mà nói .

- "ngươi...ngươi... đừng làm gì bậy bạ, ta la làng lên bây giờ. Ta mà la lên người dân trong làng kéo tới sẽ đánh chết ngươi, ngươi có tin không...?"

Kêu làng nước đến cứu ư? Bình Tâm dường như đã quá quen với những chuyện như thế này, làm cho hắn vô thức cười nhạt. Đối diện với hắn chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, hắn không hề sợ sự đe dọa ấy, lại kề sát lưỡi dao vô cổ Nguyệt Hằng . Lưỡi dao ấn vào da thịt Nguyệt Hằng, tưởng chừng như muốn cắt đứt lớp da mỏng manh trắng nõn ấy khiến A Tú giật nảy mình. Bình Tâm nhìn sắc mặt A Tú hoảng hốt thì lại cười đểu, liếm mép một cái mà nói.

- "ngươi cứ kêu đi , kêu to lên cho cả làng tới đây đánh ta . Nhưng khi mà cả làng tới kịp thì sợ rằng con gái ngươi đã không còn hơi thở nữa ,ngươi nghĩ xem ngươi có thể cứu con gái ngươi không?"

Vừa nói vừa lắc nhẹ lưỡi dao, những cái lắc tay ấy càng khiến cho A Tú hoảng hốt, A Tú giật mình vội vàng hạ giọng van xin .

- "được rồi , được rồi, ta chịu thua. Ngươi muốn gì thì từ từ nói đi, ta sẽ đáp ứng cho ngươi. Xin đừng làm tổn thương con gái ta , ta cầu xin ngươi ..."

Nguyệt Hằng là giọt máu của Nguyễn Văn Thiên để lại, trong giờ phút này với A Tú không chỉ là tình cảm mẫu tử mà còn là trách nhiệm với người chồng quá cố. Nàng không thể để con gái mình tổn thương một chút gì , khi mà thời gian qua nàng đã làm quá nhiều chuyện tội lỗi với người chồng quá cố của mình . Nếu bây giờ mà còn không bảo vệ được Nguyệt Hằng, bảo vệ huyết mạch của người chồng quá cố thì còn mặt mũi đâu để sống trên đời nữa? Khuôn mặt A Tú tái đi, xuống nước van xin hắn, mà Nguyệt Hằng bị lưỡi dao kề bên cổ khiến nàng sợ hãi, mặt tái xanh không còn giọt máu. Bình Tâm nhếch mép cười đểu, hất hàm một cái.

- "Được , vậy thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta, đừng chống cự"

Bình tâm biết hắn đã bị lộ, chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi căn nhà này, không còn có thể moi được tiền nữa . Bây giờ cho dù ép mẹ con nhà này ký giấy bán đất, nhưng rồi lên quan kiện thì hắn sẽ bị xử tử hình. Không ăn được nữa rồi, nhưng có một thứ mà hắn vẫn chưa chịu buông bỏ, đó chính là đứa con gái của A Tú, là nàng Nguyệt Hằng xinh đẹp . Chưa ăn được Nguyệt Hằng, hắn chưa cam tâm. Trong ý định ban đầu của hắn là lấy sạch tất cả tài sản kể cả nhà đất khiến hai mẹ con trắng tay , lúc đó không có chốn dung thân phải quỳ xuống cầu xin hắn cho một chỗ để sống. Khi đã vào đường cùng thì muốn gì mà chẳng được, và hắn sẽ chiếm đoạt luôn cả mẹ và con. Sau khi hưởng thụ chán chê cả A Tú và Nguyệt Hằng , chơi chán rồi hắn sẽ vứt bỏ cả hai người họ, hoặc bán vào kỹ viện nào đó chẳng hạn. Âm mưu thì nhiều, nhưng thực hiện được bao nhiêu? Hắn tiếc nuối bởi vẫn còn nhiều điều hắn chưa thực hiện được. Bây giờ A Tú đã sợ hãi quỳ đó , hắn quyết định thực hiện mưu đồ của mình. Bình Tâm nhanh chóng khống chế trói Nguyệt Hằng lại, sau đó tiến tới trói luôn A Tú vào chân bàn thờ. A Tú bị trói hai tay, lúc này rên rỉ hỏi.

- " nhà ngươi đã lấy sạch tiền tích góp của nhà ta, bao nhiêu vàng bạc cũng đều đã đưa cho ngươi hết, ngươi còn định làm gì mẹ con ta nữa?"

Tên Bình Tâm cười nhạt, không trả lời câu hỏi ấy mà vẫn tiếp tục công việc của mình. Sau khi trói A Tú vào góc bàn thờ xong, liền bước về hướng Nguyệt Hằng. Nguyệt Hằng đã bị trói lại nằm yên một chỗ không thể bỏ chạy, Bình Tâm khi bước đến bên cạnh Nguyệt Hằng thì lúc này quay sang nhìn A Tú mà cười nhạt.

- " lão tử moi được hết tiền của nhà ngươi, nhưng đất đai nhà cửa vẫn chưa lấy được . Thôi thì đành bỏ qua, nhưng ngươi thử nghĩ xem đứa con gái của ngươi xinh đẹp thế này mà chưa cho lão tử chơi thử thì lão tử có cam tâm không?"

A Tú giật mình, mà Nguyệt Hằng cũng vô cùng hoảng sợ, không lẽ hắn lại muốn chơi Nguyệt Hằng? A Tú run rẩy nhìn hắn nói.



- " không được, ngươi không được làm thế . Suốt một năm qua ngươi chơi ta chưa chán à? Sao con gái của ta ngươi còn không buông tha? Nếu ngươi làm như vậy thì sẽ bị trời đánh chết, sẽ bị quả báo"

A Tú lấy ông trời ra để dọa hắn, bởi nàng chẳng biết phải làm gì nữa rồi. Bình Tâm trước sự đe dọa ấy không một chút thay đổi, hắn bước tới chụp lấy Nguyệt Hằng, ôm Nguyệt Hằng vào trong người, nhìn A Tú với ánh mắt khiêu khích mà cười đểu.

- " ông trời đánh ta sao? Ta bị quả báo sao? Trước giờ ta đã lừa biết bao nhiêu góa phụ, chưa một lần bị quả báo, chưa một lần bị ông trời đánh . Nếu như quả thật trên đời này có quả báo , nếu như quả thật trên đời này có ông trời , thì ta đã bị đánh chết từ lâu rồi chứ không còn có thể bước vào đây được nữa, ha ha ha..."

Một tràng cười dâm đãng và khốn nạn , thể hiện bản tính rác rưởi mà vốn dĩ nó đã thế. Hắn vừa nói vừa cười lên một tiếng, vung tay vào cổ áo Nguyệt Hằng giật mạnh một cái "xoạc..." , chiếc áo của Nguyệt Hằng bị xé toạc ra khỏi cơ thể để lộ bộ ngực trắng nõn của thiếu nữ 15 tuổi , cơ thể trinh nữ ngọc ngà hiện ra trước mặt hắn. "Á...." Nguyệt Hằng rên lên một tiếng , giãy dụa không ngừng, khóc la.

- " không được... ngươi không được làm thế... mẹ ơi cứu con với, hu hu hu..."

Nước mắt Nguyệt Hằng ứa ra , cơ thể trinh nguyên của một thiếu nữ là để dành cho lấy chồng, cho người chồng của mình chứ không phải để cho một tên đàn ông khốn nạn vui đùa . Thủa phong kiến, người con gái mất trinh xem như đã không còn giá trị gì nữa . Người con gái ấy sẽ chẳng có người đàn ông nào thèm cưới, sẽ bị coi là nỗi ô nhục của gia tộc . Vì vậy mà nói, trinh tiết của thiếu nữ thời phong kiến còn quý hơn sinh mạng của họ. A Tú đương nhiên hiểu điều này , nàng hoảng hốt vô cùng vội quỳ xuống cầu xin.

- " Bình Tâm , ta xin ngươi , ta cầu xin ngươi. Ngươi chơi ta là đã đủ rồi, xin hãy tha cho con gái ta . Nó còn trẻ, còn chưa kịp xuất giá . Ngươi hãy cho nó một con đường sống để nó còn có cơ hội để cưới chồng, ta van lạy ngươi "

A Tú vừa khóc nức nở vừa cầu xin, nước mắt dàn dụa, mong hắn rũ lòng thương. Thế nhưng tên Bình Tâm nhìn vào cảnh này không hề động lòng mà ngược lại càng khoái chí . Hắn nhìn người góa phụ bị trói hai tay vào ngay chân bàn thờ đang cố gắng quỳ lạy mình, hắn lại cười nhạt. ( Truyện Bạch Đạo Sư được viết và đăng trên vietnovel. com , nền tảng đọc truyện miễn phí . Cảm ơn các bạn đã dành thời gian quan tâm , xin cảm ơn rất nhiều)

- " người đã trao thân cho ta rồi thì con gái cũng gả cho ta luôn đi cho trọn. Lão tử đã hái hoa là hái nguyên cụm , sao có thể để thoát được một bông hoa xinh đẹp thế này. Hãy để lão tử chơi con gái ngươi , xong rồi xem như là làm rể của ngươi cũng được. Nếu như ngươi không chấp nhận lão tử là chồng ngươi nữa, thì hãy để lão tử làm con rể của ngươi , như thế có phải vẹn toàn không ? Ha ha ha..."

Tiếng cười dâm đãng, vừa dứt điệu cười thì lập tức vung tay kéo mạnh một cái, lôi toạc quần của Nguyệt Hằng ra ngoài. Cái quần bị giật thô bạo rời khỏi cơ thể, lộ phần thân dưới trắng nõn nà với cặp đùi tựa như ngà như ngọc. Nguyệt Hằng hoảng hốt khép chân lại , la toáng lên trong hoảng loạn.

- "không... không được... ngươi không được làm thế... đồ khốn nạn, buông ta ra..."

Vẻ mặt hoảng hốt tái xanh, chân khép chặt lại , kinh hãi vùng vẫy, nhưng nào có thể thoát được đôi bàn tay rắn chắc của tên Bình Tâm kia . Mọi chuyện đều đang diễn ra trong nhà của nhà họ Nguyễn, trước mặt bàn thờ Nguyễn Văn Thiên. Không biết người đàn ông quá cố ấy có nhìn thấy, có đau xót cho gia cảnh nhà mình hay không?