Bạch Đạo Sư

Chương 396: Chọn Và Bị Chọn.



A Tú đang khỏa thân hoàn toàn quỳ đó van lạy Bình Tâm đừng xúc phạm bài vị của chồng mình nữa, nhưng những sự van lạy cầu xin của nàng ta chỉ càng làm cho tên Bình Tâm thêm hứng thú, thêm sung sướng mà thôi . Hắn chụp lấy tóc A Tú kéo mạnh nàng đứng dậy, đồng thời đè nàng chống tay gục mặt trước bàn thờ , đè sát mặt nàng về hướng bài vị của Nguyễn Văn Thiên mà cười nhạt.

- " ngươi nhìn đi , nhìn cho kỹ đi , đây là người chồng quá cố của ngươi . Hắn chỉ mới chết hai năm thôi mà ngươi đã dẫn trai về nhà, đưa sạch tiền cho người đàn ông khác , ngươi còn có tư cách gì để nhìn mặt hắn đây ?"

Bình Tâm đánh trúng nỗi đau của A Tú, chính là cái nỗi đau mà hắn đã tạo ra trong cái nhà này, và bây giờ hắn đang hưởng thụ nỗi đau của người phụ nữ tội nghiệp. A Tú câm lặng không nói được lời nào, nước mắt dàn dụa rơi mà không thể nói cùng ai, nhắm mắt cam chịu. Mọi sự phản kháng của người phụ nữ này đã bị Bình Tâm triệt tiêu hết, không còn chút kháng cự . Bình Tâm để A Tú hướng vô bàn thờ chổng vòng ba ra , tư thế sẵn sàng giao hợp. Hắn phun một bãi nước miếng vào tay, dùng thứ đó bôi trơn suối nguồn đang khô cạn. A Tú lúc này không có một chút hứng thú nào, chỉ thấy nhục nhã và cái đắng , vì vậy mà suối nguồn của nàng đang khô cạn nước. Bình Tâm làm ẩm ướt suối nguồn, ngay sau đó lập tức đâm sâu dương trụ vào cội nguồn nhân loại của A Tú một cách thật thô bạo. A Tú nhắm mắt cắn răng chịu đựng đau đớn, không chỉ đau đớn thể xác mà cả đau đớn linh hồn. Con đường nhân sinh của nàng lúc này chỉ có cảm giác khô rát mà không hề có khoái cảm, là nhục nhã và đau đớn vô cùng. A Tú đau đớn , còn Bình Tâm lúc này mới thực sự là lúc hắn khoái nhất, hắn đê mê nhất . Hắn tóm tóc A Tú ghì chặt mặt nàng hướng về bài vị, bắt đầu nhấp ,vừa nhấp vừa nhìn thẳng vào bài vị chồng A Tú mà gầm gừ.

- " thằng nông dân ngu dốt kia, mày nhìn đi, hãy nhìn xem tao chơi vợ mày trước mặt mày đây này . Tao chơi vợ mày đấy, mày làm được gì tao? Một thằng đã chết như mày thì có thể làm được gì chứ? HA HA HA..."

Vừa lăng mạ vừa dập bành bạch trong sung sướng, chơi vô cùng thô bạo. Mỗi phát dập của hắn làm nảy cơ thể A Tú , khiến bàn thờ của Nguyễn Văn Thiên cũng rung theo. A Tú cắn răng chua xót, nhục nhã vô cùng . Nàng chỉ muốn đập đầu vào tường mà chết cho xong, nhưng nàng chết rồi thì con gái nàng phải làm sao? Ai sẽ bảo vệ con gái nàng ? Cho nên đôi khi mà nói , con người ta đôi lúc có những giây phút sống không bằng chết . Lại nói về người đàn ông tội nghiệp Nguyễn Văn Thiên kia, số phận người đàn ông chết sớm thật cay đắng . Ngồi trên bàn thờ nhìn nó chơi vợ mình, con mình nó xem như nô lệ mà không thể làm được gì, có nỗi đau nào hơn? Cái thứ dục vọng của tên Bình Tâm không phải là tình yêu đôi lứa, là hạnh phúc gia đình, mà cái thứ dục vọng của hắn là bạo lực tình dục và chiếm đoạt phụ nữ . Hắn đã chiếm đoạt một người phụ nữ góa tội nghiệp, bạo lực và nhục mạ nàng ta, cướp sạch tiền tích góp nhà họ, và chỉ như vậy mới khiến hắn cảm thấy đê mê sung sướng . Đó là bản chất của hắn, của những thứ rác rưởi cặn bã trong thế giới loài người. Hắn liên tục nhấp hông dập thô bạo vào cội nguồn nhân loại của A Tú , mỗi lần dập đều một lần chửi bới một câu gì đó lăng mạ người đã khuất. Những âm thanh tục tĩu lăng mạ ấy lại càng khiến hắn hứng hơn, cảm thấy sung sướng khoái cảm hơn bình thường rất nhiều. Và đến lúc nào đó hắn chịu không nổi nữa, gồng mình lên bắn dòng sữa ông Thọ vào trong người vợ góa phụ tội nghiệp, đạt trạng thái cực khoái, lên đỉnh thiên thai. Và trong lúc đê mê sung sướng là những con người ta ít đề phòng nhất, dễ bị tấn công nhất. Bình Tâm lên đỉnh cực khoái một mình, đê mê hưởng thụ cảm giác chiếm đoạt và bạo lực của hắn . Bất ngờ "bốp..." một cái , một âm thanh lạ vang lên, Bình Tâm choáng váng ngã gục xuống đất . Thì ra Nguyệt Hằng đã cởi được trói và dùng một cái ghế gần đó đập mạnh vào đầu hắn từ sau khiến hắn té ngã xuống đất. A Tú ngơ ngác quay sang nhìn con gái mình, mà Nguyệt Hằng lúc này rất hoảng sợ . Dù gì cũng chỉ là mẹ goá con côi, hai người phụ nữ yếu đuối đang hoảng sợ. Nguyệt Hằng vội chụp lấy tay A Tú mà nói .

- " mẹ ơi , chúng ta chạy mau đi..."



Nguyệt Hằng rất là sợ hãi , mà A Tú bây giờ cũng sợ vô cùng . Nếu như họ có thể bình tĩnh mà cùng nhau đánh chết tên Bình Tâm kia thì cũng chẳng ai trách họ làm gì . Lên quan xử tội cũng không nỡ xử hai mẹ con goá này . Nhưng họ chỉ là những người phụ nữ yếu đuối đang rất là sợ hãi, lập tức cả A Tú và Nguyệt Hằng đều chạy đi . Bọn họ vơ vội quần áo dưới đất mà phóng thẳng ra ngoài tìm đường chạy trốn, hai cơ thể phụ nữ đang trần truồng vừa chạy vừa vội mặc đồ một cách hoảng hốt , từ trong nhà dắt nhau phóng ra ngoài chạy thẳng . Bọn họ chạy thật nhanh, không biết chạy đi đâu , chỉ biết chạy thôi. Lúc này không phải là nên chạy tới một nhà hàng xóm kêu cứu, hay là chạy tới nhà trưởng làng cầu xin để dân làng ra trừng trị tên Bình Tâm sao? Nhưng mà khi hoảng sợ rồi người ta chẳng biết gì nữa, hai mẹ con Nguyệt Hằng và A Tú cứ chạy như thế, chạy một mạch rời khỏi làng , chạy càng xa càng tốt không còn biết gì nữa rồi. Khi hai mẹ con chạy đủ xa, trốn vào một rừng cây nào đó trong rừng, mệt quá đứng lại thở. Bọn họ liền ôm nhau khóc rưng rức, khóc trong mồ hôi và nước mắt. Nguyệt Hằng gục vào người mẹ , mà A Tú cũng ôm chặt Nguyệt Hằng vào lòng như sợ mất đi đứa con gái này. Hai mẹ con khóc nức nở , A Tú vừa vuốt tóc con vừa nức nở nói.

- " con ơi , mẹ xin lỗi , tất cả là lỗi tại mẹ . Tại mẹ đã dẫn cái tên ấy vào nhà, tại mẹ đã nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của hắn, tại mẹ đã không sáng suốt bị hắn lừa, tại mẹ ngu dốt không nhìn ra chân tướng sự việc để cho gia đình ta lâm bảo hoàn cảnh như thế này... mẹ xin lỗi con ơi."

Nguyệt Hằng nghe vậy thì lại càng khóc nức nở, càng ôm chặt mẹ mình hơn . Bây giờ nàng chỉ có mỗi mẹ mình là người thân chứ có còn ai đâu , làm sao mà nỡ trách mẹ được nữa chứ? Nàng biết mẹ mình cũng đau khổ lắm rồi , hối hận lắm rồi, có trách mẹ cũng có được cái gì đâu? Nàng không biết phải nói gì , vẫn cứ gục đầu vào người mẹ khóc nức nở. A Tú trong lòng đau xót, ánh mắt nhìn về hướng ngôi làng phía xa kia, chua xót vô cùng . Nàng tự hỏi "tại sao mình lại bị hắn lừa, tại sao mình lại nghe lời ngon ngọt của hắn , bị hắn dụ dỗ? Tại sao mình lại chọn hắn làm người đàn ông kế tiếp của cuộc đời mình ? Không phải ban đầu mình dự định ở vậy cả đời thờ chồng hay sao? Tại sao lại chọn một cái tên đàn ông khốn nạn ấy để trao thân gửi phận cho hắn?" . A Tú không hiểu và cũng không thể hiểu, không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Câu hỏi "tại sao lúc đấy mình lại chọn người đàn ông ấy" không phải là câu hỏi của một mình A Tú, mà có rất nhiều người phụ nữ trên thế gian này cũng đã từng tự hỏi câu hỏi ấy mà không biết câu trả lời thế nào, không biết tại sao . A Tú không hề có lỗi , không hề ngu dốt , chỉ đơn giản là vì nàng đã không thể lựa chọn cuộc đời mình . Nàng không hề chọn sai lầm, mà thực ra là nàng bị kẻ khác chọn.

Trong cuốn sách kinh tế học có nói đến một vấn đề gọi là "kỹ năng chọn khách hàng của nhà phát hành". Lấy một ví dụ về kỹ năng này , có một cặp đôi đang yêu nhau và đi chơi . Họ không có nhu cầu mua bất cứ thứ gì, nhưng lại muốn đi chơi vào trong siêu thị cho biết . Ở trong siêu thị vừa sạch sẽ vừa mát mẻ, cảm giác rất thoải mái. Bọn họ đi đến một gian hàng kia , thấy những sản phẩm của gian hàng đó bày trí rất là đẹp mắt, và trong lúc cao hứng cả hai người họ đều chọn mua một món hàng trong gian hàng đấy mà hoàn toàn không có chút nhu cầu nào sử dụng . Nhiều năm sau, bọn họ lục lại đồ cũ thấy món hàng năm nào mua mà chẳng biết tại sao mình lại mua, và mình mua để làm gì? Vấn đề ở đây là gì? Kỹ năng chọn khách hàng của nhà sản xuất, nghĩa là họ sẽ tạo ra một môi trường thật đẹp, thật thoải mái. Họ sẽ bài trí hàng hóa của mình thật bắt mắt để khiến cho cặp đôi kia hoàn toàn không có nhu cầu lại cảm thấy thích thú mà mua . Nhìn bên ngoài thì rõ ràng cặp đôi chọn mua món hàng ấy, nhưng thực tế sâu bên trong thì chính nhà phát hành mới là người đưa cặp đôi vào bẫy, biến một người không phải khách hàng trở thành khách hàng và mua món hàng của mình dù họ không có nhu cầu sử dụng, đó chính là kỹ năng chọn khách hàng.

Ví dụ này rất phù hợp cho những người phụ nữ . Trong cuộc sống này, chúng ta thấy có rất nhiều người phụ nữ sau khi cưới chồng rồi lại cảm thấy hối hận . Khi người ta hỏi "ngày đó tại sao chị lại chọn người đàn ông đó?" , thì những người phụ nữ này không biết lý do tại sao, cũng chẳng hiểu mình tại sao lại chọn như vậy. Đây là câu hỏi thường thấy nhất, bởi vì thực ra họ không chọn người đàn ông đó , mà là bị người đàn ông đó chọn. Bề ngoài nhìn vào thì cứ nghĩ người phụ nữ ấy đã chọn người đàn ông kia, và có rất nhiều lý do được đặt ra lúc ấy như "cưới nhau rồi mình sẽ thay đổi anh ấy" , hoặc " anh ấy cưới mình rồi anh ấy sẽ có trách nhiệm, sẽ thay đổi các thói hư tật xấu" . Cơ mà làm gì có chuyện đấy, làm gì có ai có thể thay đổi được người khác? Bọn họ ngây thơ như vậy, để rồi sau này khi lấy một người chồng tệ hại , bọn họ lại cảm thấy hối hận về quyết định của mình . Thực ra bọn họ cũng không hề chọn lựa, mà chính họ mới là người bị người đàn ông kia chọn . Chọn hay là bị chọn, đó là cả một vấn đề lớn mà không dễ dàng gì nhìn thấy.