Bạch Đạo Sư

Chương 410: Lời Cầu Xin.



Lời đề nghị thật quá sức bất ngờ, khiến cho bất cứ ai ở đó cũng choáng váng không tin được những điều trước mắt. Nguyệt Hằng đương nhiên rất là mừng rỡ, nàng đâu có mơ đến một vị trí cao quý đến như vậy . Với nàng mà nói , đây không khác gì một giấc mơ . Nhưng mà có một vấn đề quan trọng đối với nàng, đó là sinh mệnh của những đứa trẻ sau lưng nàng . Nguyệt Hằng ngước lại sau lưng nhìn những đứa trẻ ấy một lần nữa, cảm thấy hi vọng tràn trề cho một tương lai ổn định. Trưởng trấn là người đứng đầu trấn này, quyền uy và giàu có đều đầy đủ , có lẽ ông ấy sẽ nuôi dưỡng được những đứa trẻ tật nguyền này mà không gặp một chút vấn đề gì. Cảm nhận như vậy, lúc này Nguyệt Hằng bất chợt quỳ sụp xuống vái lạy một cái dứt khoát mà cầu xin.

- " bẩm trưởng trấn đại nhân, tiểu nữ chỉ là đứa con gái của một nông dân tầm thường ở làng này, được đại nhân ban ơn như vậy tiểu nữ vui mừng khôn xiết , nào dám đòi hỏi gì hơn. Chỉ là tiểu nữ có điều vướng mắc, đó là những đứa trẻ kia. Cầu mong trưởng trấn đại nhân đã thương thì thương cho trót , cầu xin ngài hãy ban ơn che chở cho những đứa trẻ trong kia, cho chúng được cơ hội để sống tiếp. Nếu được như vậy, tiểu nữ kiếp này dù có làm trâu làm ngựa để phục vụ đại nhân thì tiểu nữ cũng không một lời oán trách, cầu xin đại nhân ban ơn"

Đánh đổi tất cả để tìm cho bọn trẻ một con đường sống. Nguyệt Hằng không hề ra một chút điều kiện gì, những lời nói của nàng đều là những lời cầu xin thảm thiết tận đáy lòng . Nàng biết nàng không có tư cách để ra điều kiện gì ở đây cả, bởi nếu trưởng trấn hạ lệnh nàng phải về làm thiếp ông ta thì nàng phải tuân theo chứ không có quyền phản kháng . Quyền lực của ông ta là quyền của một vị chúa đất xứ này, là quyền hành tuyệt đối. Nguyệt Hằng trong lòng hi vọng lắm, nghĩ rằng đã tìm ra được một lối thoát cho những đứa trẻ kia . Thế nhưng nàng có lẽ đã hơi quá kỳ vọng , Nông Văn Rau sắc mặt không một chút động lòng. Im lặng trầm ngâm suy nghĩ, ông nhìn một lượt những đứa trẻ trong kia , rồi quay sang Nguyệt Hằng mà hỏi.

- " tiểu cô nương xinh đẹp, việc gì phải khổ như vậy chứ ? Cô nương với bọn chúng không họ hàng thân thích , tại sao lại cầu xin cho chúng làm gì?"

Câu hỏi này nghe sao quen thuộc quá . Lúc nãy cả tên hộ vệ lẫn tên quân y cũng đều hỏi nàng câu hỏi tương tự , và quyết định sau đó của bọn chúng đều giống nhau, đó là từ chối. Bây giờ đến người đàn ông này cũng hỏi câu hỏi ấy, không phải là cả trưởng trấn cũng khước từ nàng đấy chứ? Nguyệt Hằng lúc này cảm thấy lo lắng trong lòng, ngước đầu lên nhìn Nông Văn Rau và mong chờ rằng đại nhân vật trước mặt mình sẽ là cứu cánh cho những đứa trẻ kia . Nàng ứa hai hàng nước mắt mà nói .

- "bẩm đại nhân, tình nghĩa con người với nhau, tại sao người không thể bao dung che chở cho những mảnh đời bất hạnh được chứ? Làng của tiểu nữ là một ngôi làng nhỏ bình yên, gặp đại nạn phút chốc đã trở thành bãi tha ma . Bây giờ chỉ còn lại những người sống sót với nhau thì xem nhau như một gia đình là điều hiển nhiên, điều đó đâu có gì là lạ đâu? Tiểu nữ cầu xin ngài hãy ban ơn che chở cho chúng tiểu nhân , chúng tiểu nhân đều là con dân của ngài mong được ngày ban ơn xuống, xin trưởng trấn đại nhân thương xót"

Nguyệt Hằng lại vái lạy một cái nữa, nước mắt đã rớt rơi xuống nền nhà rồi. Nông Văn Rau lại trầm ngâm suy tính. Mặc dù ở cái xứ này ông ta là người giàu có và nắm quyền lực cao nhất, nhưng ông ta có đôi mắt nhìn ra ngoài thế giới, không phải là dạng ếch ngồi đáy giếng . Ông ta hiểu rất rõ bản thân mình bé nhỏ như thế nào so với những sinh mệnh ở bên ngoài kia. Một con ếch có thể là chí tôn của một cái giếng, nhưng khi rời khỏi miệng giếng nó thật sự quá mỏng manh. Nông Văn Rau là chúa tể vùng đất này, nhưng so với ngoài kia thì ông ta thật sự quá nhỏ nhoi . Để giữ vững quyền lực, ông ta luôn tập trung tâm trí xây dựng sức mạnh quân đội và quy tụ những cao thủ về phía mình . Ông ta nhìn những đứa trẻ tật nguyền kia, cảm nhận một gánh nặng không nhỏ. Không phải là ông ta không thể nuôi dưỡng được chúng, nhưng ông suy nghĩ rằng nếu dung dưỡng những đứa trẻ tật nguyền ấy thì với số tiền đó ông ta hoàn toàn có thể bồi dưỡng được một lớp nhân tài để phụng sự cho mình, tại sao lại phải phung phí tiền cho những thứ gánh nặng ấy? Tất nhiên, nếu cưới Nguyệt Hằng về làm vợ, ông ta sẽ chu cấp hàng tháng cho vợ mình một khoản tiền nào đó. Với số tiền ấy của ông, Nguyệt Hằng hoàn toàn có thể nuôi được những đứa trẻ kia, nhưng ông ta không muốn thế . Sau này Nguyệt Hằng sinh ra những đứa trẻ , và nếu Nguyệt Hằng chăm lo cho những đứa trẻ tật nguyền kia thì sẽ không dành toàn bộ thời gian cho những đứa con của mình . Ông ta không muốn vợ mình dính dáng đến những đứa trẻ ấy , ánh mắt nghiêm nghị nhìn Nguyệt Hằng mà hỏi.

- " vậy nếu như ta từ chối, cô nương sẽ thế nào?"

Khước từ rồi, đây tuy là câu hỏi nhưng rõ ràng là khước từ. Nguyệt Hằng ngước mắt lên , hai hàng nước mắt ướt đẫm, đôi mắt tuyệt vọng nhìn trưởng trấn đại nhân mà trả lời.



- " tiểu nữ nguyện ở lại đây chăm sóc cho những đứa em của mình, để chúng có thể sống tiếp . Đó là quyết định của tiểu nữ, mong đại nhân ban ơn"

Nguyệt Hằng đã quyết định từ đầu rồi, sẽ hy sinh thân mình để chăm sóc những đứa trẻ tật nguyền kia. Dù có thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không đổi ý. Nông Văn Rau thở dài , nhìn ánh mắt cương quyết của nữ tử kia ông ta cũng hiểu tình yêu thương bao la của một con người bé nhỏ . Ông đưa tay lên vuốt râu , lại ngắm nhìn mỹ nữ trước mặt, trong lòng suy nghĩ đến độ tin cậy của tài liệu mật ngày đó . Nếu như tài liệu mật ấy chỉ có 10% độ chính xác, ông cũng sẵn sàng chấp nhận những đứa trẻ này , nhưng Nông Văn Rau không phải là kẻ tự ảo tưởng bản thân mình . Nhớ hồi đi xứ Trung Hoa, ông hiểu rất rõ bản chất của bè lũ thống trị. Người Hán tự gọi họ là người Trung Hoa , nghĩa là trung tâm tinh hoa của vũ trụ . Đối với người Hán mà nói , chỉ có họ là con người thượng đẳng, còn những dân tộc khác đều là man di mọi rợ cả, vậy thì một cái tài liệu mật liệu có thể đến tay một người dân tộc thiểu số đi sứ sao Trung Hoa sao ? Cái thứ tài liệu mật ấy, ông đã từng nghĩ chỉ là một trò lừa của một người Hán muốn moi tiền một người khờ khạo đến từ vùng núi mà thôi . Tài độ tin cậy không nhiều, và gánh nặng của những đứa trẻ tật quyền kia thì tương đối phiền phức . Ông ta cảm thấy không đáng , thở dài lắc đầu nói .

- "ta là người đứng đầu trấn này, xây dựng sức mạnh để bảo vệ trấn là trách nhiệm của ta . Ta sẽ không dùng tài nguyên của mình để nuôi dưỡng những gánh nặng tật nguyền đâu, tiểu cô nương đừng cầu xin nữa "

Khước từ rõ ràng, sự lạnh lùng của người đứng đầu trấn này khiến Nguyệt Hằng ngơ ngác . Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng. Nguyệt Hằng ngước đầu nhìn lên, đôi mắt còn đang đẫm lệ , ánh mắt long lanh cầu xin như thể còn muốn níu kéo chút hy vọng cuối cùng. Nông Văn Rau nhìn đôi mắt xinh đẹp ấy , không một chút động lòng . Ông ta trước mắt thì đang còn phải chống chọi với lũ cướp Lương Sơn Đồng, còn xa hơn là phải lo đề phòng bàn tay sắt của người Hán vươn tới . Người bình thường thì chỉ thấy ông ta quyền uy , oai phong lẫm liệt, nào biết cái quyền uy ấy đầy những mối lo. Nông Văn Rau khi ngồi lên cái ghế trưởng trấn rồi mới thấy giặc thù bủa vây khắp nơi, phải gồng mình ra ứng phó. Nông Văn Rau đã có quyết định cho riêng mình, ông ta không muốn phung phí một chút tài nguyên nào vào những chuyện mà ông cho ta cho là vô bổ . Ông ta nghiêm mặt nhìn Nguyệt Hằng mà khẳng định .

- "ta là người đứng đầu xứ này, nắm giữ sinh mạng của những con dân ở vùng đất biên cương . Để có thể ngồi yên vị ở vị trí cao nhất , bảo vệ được con dân của mình , ta phải cương quyết trong mọi tình huống. Ta phải có tâm thế vững vàng, không thể để mình có lòng dạ mềm yếu của đàn bà mà làm hỏng đại sự được. Ta tới đây cho quân y băng bó và chữa trị vết thương cho những người còn sống là đã tròn chức trách của người đứng đầu, không cần thiết phải làm thêm bất cứ điều gì nữa . Sinh mệnh của ai thì người đấy phải tự lo cuộc sống cho mình, không thể ăn bám vào người khác được, cô nương hiểu điều này chứ?"

Khuôn mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt cương quyết của Nông Văn rau nhìn thẳng vào Nguyệt Hằng , hy vọng cuối cùng của Nguyệt Hằng cũng đã tan biến . Nàng biết mình không thể cầu xin được người này giúp đỡ cho những đứa trẻ kia được rồi, hy vọng đã bị dập tắt. Nguyệt Hằng rơi vào tuyệt vọng, ngay cả trưởng trấn mà còn từ chối thì còn có thể trông cậy được ai nữa đây ? Không còn hy vọng gì nữa , Nguyệt Hằng hướng đôi mắt đẫm lệ của mình nhìn vào đứa trẻ bên cạnh . Nó đang mặt tái mét sợ hãi, cảm nhận như mình sắp bị bỏ rơi , phải sống cuộc đời lăn lóc ở xứ này . Nàng lại nhìn vô đứa trẻ ba tuổi ngồi trong góc nhà, vẫn ngơ ngác nhìn ra không hiểu chuyện, trông thật đáng thương làm sao . Trái tim Nguyệt Hằng nghẹn lại , nàng siết chặt nắm tay, hướng đôi mắt cương quyết của mình nhìn thẳng về phía trưởng trấn Nông Văn Rau mà nói.

- " thưa trưởng trấn đại nhân, tiểu nữ quyết tâm không bỏ rơi những đứa em của mình . Tiểu nữ sẽ ở lại đây chăm sóc chúng , cho chúng một cuộc sống tốt hơn . Tiểu nữ sẽ không đi đâu cả, mong đại nhân thành toàn cho tiểu nữ"

Dứt lời, liền vái lạy một cái dứt khoát, không một chút lay động. Nông Văn Rau tròn xoe mắt ngạc nhiên ,ông không thể tin rằng một thiếu nữ con nông dân tầm thường mà có thể từ chối làm vợ bé của ông , điều này vô cùng không hợp lý . Ông đâu biết rằng người con gái trước mặt ông là một người có linh hồn vĩ đại, tình yêu thương bao la . Ông sẽ không bao giờ hiểu được cái thứ tình cảm mà ông gọi là "lòng dạ mềm yếu của đàn bà" lại là chữ "nhân" trong đạo giáo. Con người mà bỏ chữ "người" đi thì chỉ là con vật . Nhân loại mà bỏ chữ "nhân" đi thì chỉ còn là "loại" . Trong năm đạo tính "nhân, lễ, nghĩa, trí , tín" , thì chữ "nhân" là đức tính đứng đầu.