Bạch Đạo Sư

Chương 412: Đi Xin Việc Làm.



Màn đêm buông xuống , nơi rừng núi vùng biên giới này thì ban đêm thực sự rất đáng sợ . Tiếng gió kết hợp tiếng động của muôn thú trong rừng hoàn toàn có thể len qua khe hở, vang động đến nơi người nằm ngủ . Nguyệt Hằng đã đóng cửa nẻo cẩn thận, bảo vệ cho những người bên trong được an toàn. Giả nếu ban đêm có một con hổ hay con gấu vào làng, thì với hoàn cảnh không có người đàn ông nào, chỉ còn phụ nữ và trẻ em như vậy thì thật là nguy hiểm . Nguyệt Hằng cùng những đứa trẻ chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi, mơ màng hi vọng tương lai tươi sáng hơn . Trong cơn mê của màn đêm tăm tối, bất cứ tiếng động nào cũng khiến cho những con người nhỏ bé trong căn nhà ấy hoảng sợ . Đêm hôm đấy Nguyệt Hằng nửa tỉnh nửa mơ, trong lòng quặn thắt nỗi lo âu và đau đớn vì những việc đã qua . Nàng quyết định ngày mai sẽ đến trấn xin việc, mơ màng trong đêm tối cô đơn. Sau đêm đen trời lại sáng, khi ánh bình minh chiếu rọi , một ngày mới bắt đầu. Nguyệt Hằng lên đường đi vào trong trấn, hy vọng tìm được cho mình một công việc tốt để nuôi sống những đứa trẻ tật nguyền kia.

Bước chân của thiếu nữ 15 tuổi đang đi những bước chân đầu tiên trên con đường đến trấn Nông Sơn. Nàng tuy chưa đi đến trấn lần nào, nhưng con đường từ làng đến trấn là con đường độc đạo, không có con đường nào khác. Nguyệt Hằng biết điều đó, rằng chỉ cần đi dọc con đường ấy là đến trấn Nông Sơn mà thôi. Nguyệt Hằng lấy hết can đảm, bước những bước chân nhỏ đầu tiên để rời làng đến một nơi xa lạ. Đó là một nơi đông đúc mà đây là lần đầu tiên trong đời nàng thử bước đến . Một nơi hoàn toàn khác với làng, đến nơi ấy tựa như một chân trời mới đang mở ra trước mắt, một thế giới lạ lẫm mà nàng buộc phải tới đó để mưu sinh. Ánh mặt trời buổi sáng dần lên cao chiếu rọi vạn vật trên thế gian, con đường đi của nguyệt Hằng được tắm mình trong ánh sáng mặt trời vĩ đại, nhưng đó không phải con đường tương lai của nàng. Bước trên con đường ngập tràn ánh sáng, nhưng con đường tương lai thì lại u tối vô cùng. Nguyệt Hằng ngước nhìn những ánh nắng kia, hi vọng rằng thứ ánh nắng ấy sẽ chiếu xuyên qua được màn đêm trong cuộc đời đau khổ của nàng . Bước chân của nàng cứ thế rồi cũng tới trấn Nông Sơn. Từ đằng xa, một khu dân cư rộng đông đúc hiện ra khiến Nguyệt Hằng ngỡ ngàng . Cả đời nàng chưa từng rời khỏi cái làng bé nhỏ ấy, nên thấy sự đông đúc trước mặt làm nàng bỡ ngỡ. Dẫu biết rằng trên trấn rất đông người, nhưng không nghĩ là nó đông đến thế . Nàng khựng lại , nhìn thật kỹ , cảm giác như những người bên trong ấy rất giàu có . Trong lòng thấp thỏm hy vọng, nàng nhắm mắt hít một hơi thật sâu lấy can đảm rồi bước nhanh về phía trấn , hy vọng có thể xin được một công việc nào đó trong cái trấn đông người này . Nàng đi nhanh hơn, bước tới vài bước thì đằng xa đã thấy hai người lính gác cổng đang nhìn chăm chú về phía nàng . Hai tên lính này chắn ngay cổng chính của trấn Nông Sơn , từ đằng xa thấy một thiếu nữ với mái tóc bạch kim đang bước tới thì vô cùng kinh ngạc, bọn họ nhìn nhau mà họ tự hỏi không biết ai mà xuất hiện ở trấn Nông Sơn này. Khi Nguyệt Hằng bước tới nơi, bọn họ đã vung hai lưỡi giáo chặn ngang cổng, nhìn về phía Nguyệt Hằng mà hỏi .

- "tiểu cô nương này là ai? Cô nương từ đâu đến đây , và đến trấn của chúng ta có chuyện gì ? Cô nương có mang theo giấy thông hành không?"

Nguyệt Hằng giật mình ngơ ngác không hiểu . Nàng chưa rời làng bao giờ , không hiểu cái giấy thông hành bọn họ nói là gì. Nàng vội cúi đầu thi lễ nói .

- "tiểu nữ là Nguyễn Nguyệt Hằng, người của làng ở dưới chân núi Lương . Ngôi làng của tiểu nữ mới bị bọn cướp tràn xuống cướp phá, bây giờ không còn gì cả. Tiểu nữ đang định vào trấn để tìm việc làm, không mang theo thứ gì bên người. Không biết hai vị hỏi giấy thông hành là giấy gì vậy, có thể nói rõ hơn không? Tiểu nữ hiện giờ không có gì cả, mong hai vị bỏ qua cho"

Nguyệt Hằng lại cúi đầu cái nữa , cung kính khẩn cầu . Hai tên lính kia nghe vậy thì ồ lên một tiếng, một tên hướng Nguyệt Hằng mà nói.

- " thì ra là tiểu cô nương trong lời đồn à? Vậy thì không cần giấy thông hành đâu"

Tên lính còn lại tiếp lời .

- "đúng vậy, giấy thông hành chỉ dành cho những người bên ngoài trấn, là những người ở đồng Bằng chẳng hạn . Còn nếu cô nương ở làng trực thuộc trấn này thì không cần phải giấy tờ gì cả , cũng là con dân của trưởng trấn đại nhân, cứ tự nhiên vào trong đi"

Vậy là được tự do vào trong ư? Nguyệt Hằng trong lòng mừng rỡ, vội vàng cúi đầu một cái. Nguyệt Hằng cảm thấy hai người lính này thật quá thân thiện và đáng tin cậy , nàng ngập ngừng một chút rồi lại hỏi .

- "vậy... đa tạ hai vị quan nhân đã bỏ qua. Tiểu nữ vào trấn này để kiếm việc làm, không biết hai vị quan nhân có thể chỉ bảo cho tiểu nữ làm sao để kiếm được công việc không ạ? Tiểu nữ lần đầu đi xin việc nên còn nhiều bỡ ngỡ , nếu được hai vị quan nhân chỉ bảo cho thì tiểu nữ vô cùng biết ơn, xin chân thành cảm tạ hai vị trước"

Nguyệt Hằng vô cùng cung kính và lễ nghĩa, khiến cho người khác nhìn thấy rất thiện cảm . Hai người đứng nhìn nhau gật đầu , hướng ánh mắt về phía mỹ nữ xinh đẹp trước mặt thay nhau nói .

- " vị cô nương này không cần quá đa lễ đâu, nếu giúp được thì chúng ta sẽ giúp"



- " phải đó , phải đó . Chuyện cũng nhỏ thôi mà, cô nương đang đi xin việc làm phải không? Bọn ta biết có chỗ đang tuyển việc người đấy, cô nương có muốn làm công việc hầu gái không?"

Nguyệt Hằng mừng rỡ ngước lên, nhìn hai tên lính gác mà ánh mắt vui tươi .

- " thật sao ? Có chỗ đang cần người làm à? Xin hai vị hãy chỉ cho tiểu nữ , tiểu nữ đội ơn vô cùng"

Trước sự chân thành của người con gái ấy , khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt long lanh lam nguyệt nhìn bọn họ khiến hai tên lính xao xuyến trong lòng. Bọn chúng khều nhau như ra hiệu vấn đề gì đó, đoạn hướng tay chỉ vô bên trong trấn , về phía một căn nhà to lớn mà nói.

- " cô nương có nhìn thấy căn nhà to lớn đấy không?"

Nguyệt Hằng nhìn theo hướng chỉ của tên lính, nhanh chóng nhận ra căn nhà to đằng xa. Nàng cung kính cúi đầu .

- "vâng, tiểu nữ có nhìn thấy . Vậy đó là căn nhà đang cần tìm người làm sao?"

Nguyệt Hằng vừa xinh vừa lễ nghĩa đầy đủ, tên lính thấy nàng nhanh nhạy như vậy thì gật đầu .

- " đúng vậy, đó là một căn nhà của phú hộ giàu có đất này . Ông ta đang kiếm một người về để làm việc nhà , một cô gái như tiểu cô nương vậy . Cô nương cứ tới đó xin việc, bảo là chúng ta giới thiệu, nhất định sẽ có công việc tốt cho cô nương làm"

Xem ra hai tên lính này có quen biết với phú hộ kia, cho nên tiếng nói mới có giá trị như vậy. Nguyệt Hằng mừng rỡ vô cùng, nàng vừa mới tới nơi đã có người chỉ cho công việc , thuận lợi quá rồi. Nàng lễ phép cung kính cúi đầu thật thấp mà cảm ơn .

- " đa tạ hai vị quan nhân đã giúp đỡ, ơn này tiểu nữ không quên . Vậy tiểu nữ sẽ tới đó xin việc, bây giờ xin được cáo lui"

Lịch sự như vậy, ai mà không thích chứ? Hai tên lính thấy mỹ nữ lịch sự và dễ thương thì cảm thấy rất hài lòng, gật đầu nhẹ một cái .

- "Được rồi , cô nương đi mau đi, không cần phải quá để tâm đâu"



Với một nụ cười trên môi, hai tên lính phẩy nhẹ tay mình ra hiệu cho mỹ nữ. Nguyệt Hằng lại cúi đầu cái nữa, sau đó lẳng lặng đi vào trong trấn , hướng căn nhà to lớn ấy mà tới . Khi nàng bước đi, bóng dáng mỹ miều của mỹ nữ thướt tha với mái tóc bạch kim bồng bềnh phía sau làm cho hai tên lính nhìn theo có chút ngỡ ngàng . Một tên động lòng, lẩm bẩm một mình.

- " đẹp quá . Mỹ nữ này đúng là đẹp quá, làm vợ ta thì hay biết mấy"

Mơ mộng một thứ hết sức đàn ông, hắn vừa lẩm bẩm tới đây thì tên đứng bên cạnh đã khều một cái.

- " làm gì có cái chuyện làm vợ của ngươi chứ ? Ngươi có biết mỹ nữ đó đang phải gánh theo một gánh nặng to lớn, chăm nuôi những đứa trẻ tật nguyền hay không? Ngươi có biết rằng mỹ nữ đó đã được người nhiều người tai to mặt lớn trong trấn này ngõ lời hay không? Ngươi nghĩ liệu đến phiên ngươi à?"

Tên lính nghe vậy thì xìu mặt không nói, mà tên những kia thì lại nói tiếp . Hắn thở dài một cái mà trầm ngâm.

- " ta nghe cái tin đồn về cái làng bị tiêu diệt ấy, không ngờ tin đồn đó lại là thật. Không ngờ là vùng bất biên giới này của chúng ta thực sự sở hữu một mỹ nữ đẹp như vậy. Thật đáng tiếc nàng ta lại quá cố chấp mà ôm theo đám trẻ tật nguyền, nếu không thì việc trở thành phu nhân của một người nào đó chức cao quyền trọng là một điều đương nhiên, thật đáng tiếc."

Vẻ mặt tiếc nuối, cả hai đều thở dài nhìn theo bóng dáng mỹ nữ kia . Lúc này một tên lính sực nhớ ra điều gì đó, quay sang tên lính kia mà hỏi .

- " vậy cái tên quân y Khánh Hậu ấy tính làm gì ? Ngày hôm qua vừa về tới nơi đã cho chúng ta mỗi người một nén bạc, dặn dò rằng nếu cô nương này tới thì lập tức giới thiệu vô nhà của hắn, không lẽ hắn có mưu đồ gì ?"

Lời nói của tên lính rõ ràng là có vấn đề. Nếu phải nói về chuyện này, thì phải quay về hôm trước . Khi tên trưởng quân y vừa về tới trấn đã suy nghĩ đến điều gì đó. Hắn biết hai tên lính gác cổng này sẽ trực ca sáng mai, liền đút lót mũi tên một nén bạc, căn dặn cẩn thận. Hắn dặn dò hai tên lính rằng nếu như gặp một vị cô nương nào đó tóc bạch kim và đôi mắt lam nguyệt thì hãy chặn cô nương ấy lại. Nếu cô nương ấy đang tìm việc làm thì giới thiệu tới nhà của hắn, nói hắn đang tìm người làm việc nhà. Tên lính ấy bây giờ suy nghĩ lại, cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu, ngập ngừng nói tiếp.

- " việc nhờ vả thì đơn giản, nhưng tiền đưa thì hắn cho hẳn một nén bạc cho một việc đơn giản. Ta cảm thấy việc này với hắn cũng là điều không hề tầm thường, rõ ràng là có mưu đồ"

Suy luận hợp lý, cảm thấy mình thật thông minh, nhưng tên lính bên cạnh nghe vậy thì xua tay cười nhạt .

- " mưu đồ ư? Thì rõ ràng là có mưu đồ rồi đấy. Ai nhìn vào cũng hiểu là hắn có mưu đồ. Nhưng hắn có chức vị quan trọng, nhà cửa giàu có, nên hắn có mưu đồ cũng là điều bình thường. Chứ hai chúng ta thấp cổ bé họng, có dám mưu đồ cũng chẳng có điều kiện để mà mưu đồ đâu, thôi kệ người ta đi. Mỹ nữ xinh đẹp kia sẽ không bao giờ tới tay chúng ta, ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa."

Không ai đánh thuế giấc mơ, nhưng cũng đừng có mơ mộng hão huyền quá. Hai tên lính lại thở dài một cái, không nhìn theo bóng dáng mỹ nữ nữa mà ngước đầu nhìn ra bên ngoài trấn , tiếp tục công việc canh gác của mình . Ai cũng có công việc của người ấy, và phải chịu trách nhiệm về công việc của mình. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, đơn giản như thế thôi.