Bạch Đạo Sư

Chương 413: Gặp Lại Quân Y.



Trấn Nông Sơn sáng hôm nay có một cơn náo động nhỏ, mọi người đang xì xầm bàn tán bởi sự xuất hiện của một con người kỳ lạ ở trấn Nông Sơn. Mới sáng sớm, một mỹ nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim và đôi mắt lam đang bước đi trên đường . Mọi người bị thu hút bởi vẻ đẹp ấy , nhan sắc mà làm bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng xao xuyến. Những tiếng xì xào bàn tán, mọi chú ý đều hướng về con người lạ mặt.

- " tiểu cô nương ấy là ai , sao xinh đẹp đến lạ kỳ? Ta chưa từng thấy vị cô nương ấy ở trấn này bao giờ , không lẽ là người lạ?"

- " đúng vậy, có lẽ vị cô nương ấy từ nơi khác tới. Ta nhìn đôi mắt và màu tóc kia thấy thật sự đặc biệt, thật sự quá kỳ lạ, thật sự quá hiếm có"

- " phải đó , thật quá đặc biệt. Không biết cô nương ấy tới đây làm gì nhỉ ? Chắc không phải là tới để vui chơi tham quan đâu ha"

Những người trong trấn bàn tán xì xầm với nhau , cho rằng vị cô nương này đến từ một nơi nào đó xa lắm, nào có biết nàng ta là người trong làng trực thuộc trấn này. Nguyệt Hằng là người ở làng trực thuộc trấn Nông Sơn, tức là người của vùng rừng núi biên giới, không phải người xa lạ. Chỉ vì đây là lần đầu nàng đến trấn, cho nên người dân không biết đến sự tồn tại của nàng. Nguyệt Hằng không quan tâm đến những gì người ta nói, nàng chỉ chăm chú đến căn nhà to lớn kia, hy vọng kiếm cho mình được một công việc tốt . Khi nàng tới căn nhà đó, nàng nhìn lên bảng hiệu mới giật mình nhận ra một điều. Trên bảng hiệu ghi dòng chữ "y quán Khánh Hậu" , một cái tên rất quen. Nàng nhìn cái tên này thì sực nhớ ra chuyện tên trưởng quân y hôm qua vừa mới giới thiệu với mình, vậy ra y quán này là của hắn? Cái này thật tình cờ, không phải là ngẫu nhiên đến mức đó chứ? Nàng ngơ ngác đứng sững người một chút , sau đó nhìn vào bên trong quan sát. Y quán khang trang để đủ đồ nghề , và tên Khánh Hậu đang ngồi ở bàn trong đó . Dáng ngồi bệ vệ , trên bàn là một bình trà bốc khói, bên cạnh có một hầu nữ đang phục vụ, trông thật là sang trọng biết hưởng thụ . Nguyệt Hằng ngập ngừng rón rén , chưa dám bước vào, chỉ đứng ngoài nhìn vô. Tên Khánh Hậu liếc mắt nhìn ra , hắn đã phát hiện ra nàng từ lâu rồi, nhưng giả vờ như không thấy . Hắn ra vẻ không để ý tới nàng, nhưng trong lòng mừng rỡ lắm. Nguyên lai khi từ làng trở về trấn, hắn vẫn không cam lòng để vụt mất mỹ nữ xinh đẹp này, suốt đoạn đường đều suy nghĩ cách ứng phó tình huống khó khăn. Hắn trầm ngâm suy nghĩ , đoán ra rằng Nguyệt Hằng muốn nuôi sống bọn trẻ nàng phải đi kiếm tiền . Mà thân gái đâu thể làm quá nhiều việc nặng nhọc được, việc thích hợp cho phụ nữ có lẽ chỉ là đi làm trong trấn, làm hầu gái cho người ta . Nghĩ như vậy, hắn đã đút lót hai tên lính, nhờ hai tên ấy hướng dẫn Nguyệt Hằng tới y quán của mình . Hắn nghĩ rằng sẽ vài ngày thôi, Nguyệt Hằng sẽ vào trấn kiếm việc làm, nhưng không ngờ Nguyệt Hằng lại đi sớm như vậy. Khánh Hậu đang rất mừng rỡ trong lòng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ vẻ mình thờ ơ để thuận tiện ngã giá . Hắn cầm cây quạt phe phẩy trước mặt, bên cạnh bình trà đang còn bốc khói, thái độ thờ ơ với thời cuộc. Hầu nữ bên cạnh trông cũng tương đối xinh đẹp, có vẻ như phục vụ chu đáo lắm. Hầu nữ ấy nhìn ra ngoài, vừa thấy có người đứng trước cửa y quán liền vui vẻ bước ra nói.

- " vị cô nương này , tới đây khám chữa bệnh à? Xin mời vào, để chúng tôi có thể phục vụ tốt nhất"

Nha Hoàn kia là nhân viên trong y quán, tưởng rằng Nguyệt Hằng tới đây khám chữa bệnh nên ra ngoài chào mời đôn đã. Nguyệt Hằng đang có chút ngại ngùng, liền nhã nhặn cúi đầu nói.

- " cô nương hiểu lầm rồi . Ta tới đây không phải khám chữa bệnh, ta tới đây là để xin việc làm. Ta nghe nói trong căn nhà này thiếu người làm công, và ông chủ đang tuyển người làm, có phải không?"

Thì ra không phải là khách hàng sao? Nhân viên nhận thấy Nguyệt Hằng không tới khám chữa bệnh mà tới xin việc làm thì bĩu môi một cái , trở mặt ngay lập tức. Cô ta bĩu môi, xua tay đuổi thẳng.

- " xì... tưởng gì , hóa ra là tới đây đi xin xỏ à? Ở nơi đây không cần người làm việc nhé , ngươi mau đi chỗ khác đi, đừng làm phiền y quán chúng ta kinh doanh"



Bất lịch sự xua đuổi thẳng mặt không một chút nể nang gì , xem ra nha hoàn này cũng rất là hách dịch, có lẽ giống như chủ của ả ta . Nguyệt Hằng nhận ra mình đã tới sai chỗ thì vẫn lịch sự cúi đầu một cái, sau đó quay lưng lẳng lặng bước đi . Ở bên trong y quán, tên Khánh Hậu kia đang muốn làm cao làm giá một chút, thấy Nguyệt Hằng quay lưng bước đi thì giật mình. Hắn vội bật đứng dậy, vội vàng chạy ra kêu lớn .

- " tiểu cô nương kia, từ từ đã... xin đừng đi vội..."

Nguyệt Hằng bước được vài bước chân, nghe tiếng gọi thì dừng lại, quay lại nhìn. Nàng thấy tên Khánh Hậu đang chạy ra, vẻ mặt chuyển sang niềm nở lắm . Chỉ vừa mới nãy còn đang mặt lạnh như tiền, phút chốc từ lạnh nhạt đã chuyển sang trạng thái hoàn toàn đối lập, khiến người xem cũng phải ngại thay phần hắn. Tên quân y lại gần Nguyệt Hằng, toe toét cười nói .

- " ha ha..tiểu cô nương đang kiếm việc làm phải không? Thật may, ta đang cần một hầu gái phụ việc trong y quán, không biết cô nương có hứng thú với công việc này?"

Vẻ mặt cười toe toét đưa ra lời đề nghị của tên này thật quá sức bất ngờ , khiến cho hầu gái của hắn cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chưa bao giờ cô ta nhìn thấy ông chủ của mình niềm nở với một người tầm thường đến như vậy . Khánh Hậu là một tên "thượng đội, hạ đạp" , hắn chỉ niềm nở với những người quyền quý mà thôi, vậy thì tại sao..? Hầu gái thì ngơ ngác, còn Nguyệt Hằng thì không có nhiều thay đổi, nàng nghe hắn nói vậy thì cúi đầu nói.

- " vâng, thưa đại nhân . Tiểu nữ đang đi kiếm việc làm, không biết đại nhân cần tiểu nữ làm việc gì ạ?"

Tên Quân y lúc này thay đổi chiến thuật, hắn không ra vẻ lạnh nhạt nữa, mà niềm nở vô cùng. Hắn lại ngắm nhìn nhan sắc Nguyệt Hằng, yêu thích thiếu nữ xinh đẹp , quyết định đánh nhanh rút gọn . Hắn vẫy tay một cái rồi nói .

- " được rồi , chuyện công việc vào trong nhà hãy nói, đừng đứng ở ngoài đấy nữa"

Nói xong lập tức đi vô bên trong, hướng về bàn làm việc của mình. Nguyệt Hằng bẽn lẽn đi theo sau hắn, bước vào trong y quán. Đối với nàng mà nói, thì bây giờ quan trọng nhất vẫn là kiếm việc làm. Còn hầu nữ đứng bên cạnh, cô ta vẫn còn đang ngơ ngác, lần đầu tiên trong đời ấy tên quân y này niềm nở với một người tới xin việc như vậy, không phải là đang có mưu đồ gì đấy chứ? Hầu gái bắt đầu có những suy nghĩ kỳ lạ, là bản năng mách bảo cô ta rằng có đối thủ đến cạnh tranh ân sủng của mình. Tâm trạng không vui, vẫn phải đi theo vô trong. Nguyệt Hằng vừa vào trong nhà thì tên quân y đã nhanh chóng lấy ghế ra mời . Hắn rất niềm nở mời khách ngồi xuống bàn, Nguyệt Hằng cũng theo đó ngồi xuống. Khi hai bên đối diện, Nguyệt Hằng chưa kịp nói gì thì hắn đã chặn lời nói trước.

- " cô nương tới đây sớm như vậy chắc cũng chưa ăn uống gì , để ta mời cô một chút đồ ăn nhé"

Nói xong không để ai phản ứng gì , quay sang bên hầu gái mà quát.



- " ngươi còn đứng đó làm gì? Mau vô lấy điểm tâm sáng ra mời khách , mau lên..."

Hầu gái thoáng chốc há hốc mồm ngạc nhiên, sao lại có sự niềm nở kỳ lạ như vậy ? Rõ ràng chỉ là người đến xin việc, không phải là đại nhân vật nào ghé thăm, lại có phản ứng như vậy sao? Tuy có ngạc nhiên, nhưng mệnh lệnh được đưa ra không thể cãi lời , hầu nữ chạy vô làm điểm tâm sáng đem ra . Khi món ăn được đặt trước mặt, Nguyệt Hằng nhận ra đây là một món ăn ngon của người giàu có, cảm giác thèm muốn. Trưởng quân y đưa bàn tay tới , ra hiệu mời chào mà nói .

- " tiểu cô nương , chắc cũng đói bụng rồi. Xin cứ tự nhiên dùng, ăn đi đừng ngại"

Trước tấm thịnh tình ấy, liệu có thể từ chối sao? Hoàn cảnh của Nguyệt Hằng bây giờ là tương đối thê thảm, ăn không đủ no, thấy dọn điểm tâm ngon ra thì đương nhiên là thèm. Nàng không có lý do từ chối, liền cúi đầu thi lễ.

- " vậy tiểu nữ không từ chối , tiểu nữ xin phép..."

Một cái cúi đầu lịch sự, nàng ngẩng đầu lên và nhẹ nhàng rón rén đưa tay lấy một miếng bánh điểm tâm đưa vào miệng cắn, hương vị giòn tan trong miệng cảm thấy thật thơm ngon làm sao. Nàng đưa từng miếng bánh vào miệng thưởng thức, ăn một cách nhẹ nhàng, yểu điệu thục nữ. Tên Khánh Hậu ngồi đối diện, nhìn Nguyệt Hằng đưa từng miếng vào miệng, với đôi môi đỏ xinh mũm mĩm cử động thì hắn cảm thấy rất là hứng thú . Mỹ nữ đang thưởng thức diễn tâm của hắn , và rồi mỹ nữ sẽ trở thành món điểm tâm của hắn mà thôi . Hắn nghĩ đến lúc sẽ thưởng thức được mỹ nữ trước mặt, trong lòng vô cùng hứng thú, vô thức đưa lưỡi liếm nhẹ môi một cái, vẻ mặt thèm muốn hiện rõ ràng. Còn hầu gái bên cạnh thì cảm thấy rất không vui, trong lòng ghen tị . Cô ta đi theo hắn được một thời gian, mặc cho hắn quyết định cuộc đời mình. Cô là hầu gái trọn đời của hắn, là nữ nhân của hắn, nhưng chưa từng được hắn ưu ái như thế, chưa từng được hắn nồng nhiệt như thế . Nữ tử trước mặt là ai chứ? Chỉ là một kẻ đến xin việc, chẳng phải tiểu thư quyền quý gì, vậy tại sao lại bất bình đẳng đến như vậy? Nguyệt Hằng thì đang trong cơn đói , lại được thưởng thức đồ ăn ngon nên không còn để ý những chuyện xung quanh nữa, nào biết có hai người đang chằm chằm nhìn mình với hai dòng suy nghĩ khác nhau. Nguyệt Hằng ăn xong những miếng cuối cùng , nâng nhẹ cốc nước uống , sau đó cúi đầu trước mặt người chủ nhà mà thi lễ.

- " đa tạ đại nhân đã mời , tiểu nữ vô cùng cảm kích"

Khánh Hậu có kế hoạch của riêng mình, và tất cả đều theo đúng kế hoạch của hắn. Hắn thấy Nguyệt Hằng thi lễ như vậy thì xua tay , miệng cười nhạt nói .

- " không có gì to tát cả, cô nương đừng quá ngại ngùng. Hãy uống cốc nước đi, rồi chúng ta sẽ bàn vào công việc chính"

Nguyệt Hằng cầm cốc nước trên tay, nhẹ nhàng nâng lên uống cạn. Khánh Hậu chăm chú ngắm nhìn, cảm thấy yêu thích. Hắn đối xử với nàng rất là nồng hậu và dịu dàng, mục đích để lấy lòng mỹ nữ trước mặt rồi sau đó từ từ tính tiếp. Nguyệt Hằng không biết quá nhiều những mưu đồ thâm hiểm , không biết đến cuộc sống là gian trá . Nàng nhận ân điển của hắn, cảm động trong lòng. Nàng uống xong cốc nước, hai tay nhẹ nhàng đặt xuống, cử chỉ đều rất mềm mại. " Yểu điệu thục nữ , quân tử hảo cầu" . Cơ mà tên quân y này chẳng phải quân tử gì đâu.