Bạch Đạo Sư

Chương 415: Nguyệt Hằng Bị Bắt Nạt.



Buổi sáng làm việc đầu tiên của Nguyệt Hằng tương đối ổn định, bắt đầu quen với những công việc thường ngày. Nàng đã dần quen với những công việc trong y quán, là những công việc dọn dẹp của một hầu nữ hay làm. Buổi sáng làm việc kết thúc, đến buổi cơm trưa, nàng cùng hầu nữ ăn cơm ở đấy xong rồi nghỉ ngơi một chút . Trong giai đoạn nghỉ ngơi ấy, Nguyễn Nguyệt Hằng nằm dựa người vào một góc nhà làm một giấc ngủ ban trưa ngắn ngủi . Hầu nữ kia cũng chuẩn bị nghỉ ngơi thì lại có lệnh của chủ y quán gọi vào trong phòng nên lặng lẽ vào bên trong . Người phụ nữ xinh đẹp có lẽ biết việc mình phải làm là gì, thế nên vừa vào trong phòng riêng thì đã đóng cửa lại, chốt cửa cẩn thận. Khánh Hậu thấy hầu nữ vào thì tươi cười , vẻ mặt hứng tình nói.

- " nè nha hoàn, ta bất chợt có hứng, ngươi lại đây chiều ta chút coi"

Hứng tình và muốn hưởng thụ, nha hoàn chính là đối tượng chính của những ông chủ như thế này. Hầu gái không hề phản đối, cúi đầu một cái rồi bước lại gần. Cuộc sống nha hoàn thời phong kiến cũng gần như là nô lệ, nếu không phải vì lâm vào hoàn cảnh bắt buộc thì không ai muốn phải trở thành nô lệ cho người ta. Hầu gái này vốn dĩ đã hầu hạ tên Khánh Hậu được một thời gian, bây giờ hắn muốn hứng thú làm chuyện tình ái thì đương nhiên một nha hoàn như cô ta không thể từ chối . Chỉ là lúc này có chút dỗi hờn, cô ta hậm hực mà nói.

- " chủ nhân, ngài có hứng thì ra kêu nha hoàn mới kia vào mà chiều chuộng ngài, kêu tì nữ làm gì? Chủ nhân không phải đã chán nô tỳ rồi sao?"

Khánh Hậu bật cười, hắn đương nhiên rất muốn chiếm đoạt Nguyệt Hằng, điều đó quá rõ ràng. Nhưng mà thời cơ chưa tới, phải nhẫn nhịn một chút, bây giờ cứ chơi tạm nha hoàn này đã. Hắn bước tới nắm tay nha hoàn, cười dâm đãng mà nói.

- " ngươi nói gì vậy, ta làm sao chán ngươi được ? Ta đã bỏ một số tiền lớn để mua ngươi về thì làm sao mà bỏ rơi ngươi được chứ? Ngươi ngoan ngoãn đi"

Thì ra cũng chỉ là tiếc tiền mà hưởng thụ. Nha hoàn nũng nịu "hứ " một tiếng , mà Khánh Hậu cũng không tốn thời gian dỗ dành, trực tiếp vào việc. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp, cởi từng món đồ trên người hầu nữ ấy, phút chốc đã không còn gì . Hai cơ thể không mảnh vải ôm lấy nhau, kết nối giao hoan. Khánh Hậu đè nha hoàn vào sát tường theo thế đứng, đồng thời từ sau đẩy về phía trước. Ngay từ chỗ bức tường mà hai người đang giao hoan ấy có một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài kia, nơi mà Nguyệt Hằng đang nằm ngủ. Khánh Hậu vừa ôm lấy nha hoàn dập từ phía sau, vừa hướng ánh mắt nhìn ra chỗ Nguyệt Hằng đang nghỉ ngơi, mường tượng mình đang được chơi mỹ nữ tóc bạch kim xinh đẹp. Còn nha hoàn kia bị đè úp mặt vào tường, cũng nhìn qua khe hở về hướng của nhân viên mới. Cô ta cứ nghĩ mình đang được sủng ái , hướng ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Hằng mà cao ngạo, thầm nghĩ trong đầu " tiện nhân kia dù gì cũng mới tới làm, sao so sánh được với ta đã theo chủ nhân nhiều năm . Ở đây ta mới là nữ nhân được chủ nhân sủng ái chứ không phải là một đứa mới tới như ngươi". Trong suy nghĩ ấy, hầu nữ cảm thấy đắc thắng, cơ thể hưởng thụ người đàn ông ôm chơi từ phía sau mà nở một nụ cười mãn nguyện . Hai người họ chơi như vậy, đến lúc sung sướng rồi thì rùng người lên đạt đến trạng thái phê pha. Khánh Hậu sau khi thỏa mãn, hắn buông người phụ nữ ấy ra bước tới bên bàn rót trà uống, mà người phụ nữ ấy cũng lẳng lặng lau dọn tàn cuộc mà mặc đồ vào . Hắn bây giờ không có chút hứng thú gì với mỹ nhân đó, chỉ mơ màng tới Nguyệt Hằng đang nằm ngoài kia . Thấy nữ nhân đang mặc đồ vào thì lại cảm thấy ngứa mắt , hừ lên một tiếng . Nữ nhân kia không biết rằng mình chỉ là kẻ thay thế, vẫn cho rằng mình đang sủng ái thì từ từ mặc đồ vào và tới bên cạnh hắn ngồi xuống. Khánh Hậu nhìn nữ nhân đó đến ngồi bên cạnh mình, cảm thấy không vui mà nói.

- " đã tới giờ làm việc chiều , ngươi ra kêu gọi nha hoàn mới đến ngoài kia làm việc đi"

Hắn muốn ngồi một mình để mường tượng, cho nên đuổi nữ nhân vừa ân ái với mình một cách phũ phàng. Người phụ nữ ấy phụng phịu bĩu môi, cảm thấy bạc bẽo. " Vừa mới chơi người ta xong, không cho người ta chút ân điển gì à? Sao đuổi nhanh quá vậy?" . Suy nghĩ sâu lắng, cảm thấy giận dỗi liền đứng dậy bước đi ra ngoài . Khánh Hậu nhìn theo nha hoàn ấy , cũng bĩu môi một cái lẩm bẩm .

- " lúc chơi thì sướng thật, nhưng sau khi chơi xong thì nhìn con ả đấy không khác gì một đống bầy nhầy, chỉ muốn đạp cho nó một phát văng ra ngoài cửa . Thứ ta cần thật sự chính là mỹ nhân đang nằm ngoài kia, đó mới là chân ái"

Hắn vừa lẩm bẩm xong, nâng ly trà lên uống cạn một cái đầy sảng khoái . Hắn đặt ly trà xuống bàn một cách dứt khoát, mơ màng chờ đến ngày mỹ nữ tóc bạch kim sa lưới tình của hắn, lúc đó hắn sẽ hưởng thụ thật say mê. Ở bên ngoài, Nguyệt Hằng đang nằm ngủ một giấc ngủ ngắn buổi ban trưa, bỗng giật mình tỉnh giấc bởi sự đánh thức của một người khác . Nha hoàn tới bên Nguyệt Hằng, thấy nàng còn đang nằm ngủ, ả cúi người đánh mạnh vào vai nàng một cái mà quát .

- " DẬY... dậy đi... ngươi làm thuê cái kiểu gì mà ngủ say như chết thế này? Đã đến giờ làm việc rồi , còn không biết dậy sao?"

Có cần phải mạnh bạo như vậy không? Nói nhẹ nhàng cũng được mà. Nguyệt Hằng lồm cồm ngước đầu dậy, thấy nha hoàn đánh thức mình thô bạo khiến nàng mơ hồ. Đến giờ làm việc rồi, nàng hiểu chuyện không một chút phản đối, Nguyệt Hằng vươn vai để chuẩn bị một buổi chiều làm việc cho trọn ngày công . Nguyệt Hằng đứng dậy, nhanh chóng bước vào làm việc, làm những công việc mà buổi sáng đã được nha hoàn kia chỉ cho . Nha hoàn lúc này đi theo Nguyệt Hằng , không phải là để chỉ bảo nữa mà có ý đồ khác. Cô ta mới được tên Khánh Hậu sủng ái xong, cho rằng mình uy quyền hơn , liền bắt đầu hằn học gây sự. Hầu nữ bắt bẻ người mới, chỉ bảo một cách nhăn nhó khó chịu.



- " ngươi làm như vậy mà cũng được sao? Ngươi không có trách nhiệm à ? Ngươi nhìn đi, lau chùi nhà cửa thì phải cẩn thận. Chỗ này còn dơ , chỗ này còn bẩn này"

Sự hằn học khó chịu khiến cho người nghe cảm thấy bối rối. Nguyệt Hằng đều làm theo chỉ bảo, nàng lau đi lau lại những chỗ mà nha hoàn kia làm khó mình . Buổi chiều làm việc khác hẳn buổi sáng, tự nhiên nha hoàn trở nên khó tính gắt gỏng bất ngờ . Công việc lau chùi đã xong , đến lượt xắp xếp bàn ghế. Nguyệt Hằng vẫn tay nhẹ nhàng làm việc, bất chợt nha hoàn đến bên cạnh quát .

- " người thật là ngu dốt, không có mắt nhìn à? Tại sao cái ghế này lại để đây? Ngươi phải để bên kia mới đúng chứ"

Tay chỉ vào ghế, mắt trợn ngược, cái này rõ ràng là đáng muốn sinh sự. Nguyệt Hằng thì không có ý muốn cãi nhau, nhưng mà chuyện cái ghế này có chút gì đó kỳ lạ, nàng quay sang nha hoàn mà hỏi .

- " cô nương à, cái ghế này không phải mới lúc sáng cô nương bảo rằng để vị trí này sao? Tại sao bây giờ cô nương lại nói để vị trí kia? Ta chỉ làm đúng theo lời cô nương chỉ bảo thôi mà"

Muốn sinh sự thì bất cứ cái lý do gì cũng có thể vịn vào được cả. Nha hoàn dường như chỉ chờ đợi Nguyệt Hằng phản ứng, liền lập tức trừng mắt quát.

- " ta dạy bảo ngươi thì ngươi cứ nghe đi, còn cãi lại làm gì ? Nhà ngươi không muốn làm việc nữa phải không ?"

Nguyệt Hằng tròn xoe mắt ngạc nhiên trước cái sự vô lý của người trước mặt, rõ ràng là vô cùng ngang ngược, sao lại như thế được chứ ? Khi đôi mắt tròn xoe ấy nhìn người phụ nữ ngang ngược kia mà ngạc nhiên, thì nha hoàn lại quát lên.

- " Á à... Con nha đầu này thật láo toét . Ta chỉ bảo không nghe, còn trợn mắt lên hù dọa ta à? Cái thứ mất dạy, không thể dung tha..."

" BỐP.." nha hoàn vừa quát xong, lập tức vung tay tát Nguyệt Hằng cái bốp khiến Nguyệt Hằng choáng váng. Nguyệt Hằng không hề trừng mắt nhìn ai , nàng chỉ tròn xoe mắt ngạc nhiên mà thôi. Sự thật là thế, không ngờ lại bị người ta vu oan giá họa là trừng mắt dọa người, rồi tát thẳng mặt như vậy khiến nàng đã ngơ ngác càng ngơ ngác hơn . Đây chính là sự trải nghiệm cuộc đời, trải nghiệm về những chuyện trong cuộc sống nhân sinh nơi trần thế, nơi mà con người ta bắt nạt nhau để làm niềm vui . Nha hoàn kia tát được Nguyệt Hằng một cái thì khoái chí vô cùng, dương dương tự đắc vì đã trừng phạt xong một kẻ không biết điều. Lúc này bên trong phòng riêng , Khánh Hậu nghe tiếng ầm ỉ liền chạy ra. Hắn vừa kịp nhìn thấy Nguyệt Hằng bị tát một bên má, làm hắn thoáng sững sờ. Nha hoàn thấy chủ ra , ả nghĩ rằng mình mới ân ái với chủ sẽ được chủ bênh vực, nên vẫn còn tự tin làm chủ tình hình. Khánh Hậu bước lại gần , còn chưa kịp hỏi gì thì nha hoàn đã mở lời tố cáo trước.

- " bẩm chủ nhân, nữ tử này làm ăn cẩu thả bê tha, dù đã được tỳ nữ chỉ bảo tận tình nhưng vẫn lười nhác không chịu làm việc. Nô tỳ chỉ mới nói mấy câu mà ả nha đầu này đã trừng mắt đe dọa nô tỳ, thật không thể nào chấp nhận được , mong chủ nhân soi xét."

Đổi trắng thay đen như lật bàn tay vậy. Nguyệt Hằng há hốc mồm lên ngạc nhiên , không tin được những gì mình mới nghe thấy . Rõ ràng nàng vừa mới bị bắt nạt, vừa mới bị đánh , sao quay ngược lại tố cáo nàng gây sự chứ? Nguyệt Hằng chưa trải đời nhiều, mới bước chân ra đi làm không hiểu cuộc sống nhân sinh nơi trần thế . Chuyện người ăn thịt người là điều xảy ra bình thường, vu oan giá họa để tranh giành ân sủng là điều mà nữ nhân kia đang làm. Truyện người cũ bắt nạt người mới là điều mà nó quá bình thường trong cái xã hội của nhân loại. Ganh ghét và đố kỵ dường như là bản chất của con người rồi. Nguyệt Hằng bị vu oan trắng trợn, cứng đơ người không mở miệng giải thích được gì , ngơ ngác quay sang nhìn người vừa tố cáo mình . Nha hoàn ấy đang nhìn Nguyệt Hằng với vẻ mặt dương dương tự đắc , rồi quay sang nhìn chủ y quán thì lại trưng bộ mặt vô cùng tội nghiệp , cứ như mình thật sự vừa bị ức hiếp vậy. Con người này lật mặt rất nhanh, thay đổi thái độ như trở bàn tay, trong khoảnh khắc một cái chớp mắt đã hoàn toàn thay đổi. Sự trơ tráo đó khiến cho một cô gái mới 15 tuổi như Nguyệt Hằng còn chưa trải đời đã thật sự mở mang tầm mắt, thật sự choáng váng .