Bạch Đạo Sư

Chương 431: Gặp Lại Hộ Vệ.



Trấn Nông Sơn vào buổi tối cũng tương đối nhộn nhịp, cũng tương đối đông vui. Ánh đèn được thắp lên dọc những con đường , những hàng quán ăn vào việc với những vị khách có hứng thú đi ăn đêm, tất cả tạo nên một khung cảnh quen thuộc với nền văn minh nhân loại. Đường phố đang bình thường như nó vẫn thế, lúc này bất chợt bị thu hút bởi hai con người nổi bật. Hai con người ấy, một con người thì rất nổi tiếng ở trấn này, một kẻ mà dường như ai cũng biết. Hắn là kẻ giàu nhất trấn, làm quân y cho trưởng trấn Nông Văn Rau , tên là Khánh Hậu. Bước chân của hắn oai phong bệ vệ, đi giữa đường của trấn Nông Sơn. Ở cái trấn này, Khánh Hậu không phải là người quyền cao nhất , nhưng giàu nhất và chức vị của hắn cũng không hề nhỏ . Đang đi bên cạnh hắn là một cô gái rất đặc biệt , một mỹ nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim ,làn da trắng nõn như ánh trăng non mới mọc , và đôi mắt long lanh tựa như lam nguyệt mọc cuối chân trời xa . Nàng bước đi trong ánh đèn đêm , dưới ánh đèn trông nàng còn mơ hồ mờ ảo hơn cả bình thường . Cái vẻ đẹp dưới ánh đèn ấy còn lung linh hơn cả vẻ đẹp dưới ánh mặt trời. Nguyệt Hằng bước đi bên cạnh Khánh Hậu , mà Khánh Hậu ưỡn ngực phe phẩy cây quạt trước mặt mình, bọn họ đi trong sự chú ý của những người xung quanh . Khánh Hậu thấy mọi người đang để ý tới mình liền đưa tay hích nhẹ. Nguyệt Hằng hiểu ý , rón rén ôm lấy tay hắn mà bước đi , trông như đôi tình nhân đang yêu vậy. Khánh Hậu lại ưỡn ngực tự hào, thể hiện bản quyền của mình khi sở hữu người phụ nữ bên cạnh khiến nhiều người trầm trồ, tiếng bàn tán bắt đầu phát ra.

- " nhìn kìa, đó không phải là tên đại phú hộ của trấn này đấy sao? Hôm nay lại tuyển được một mỹ nhân mới à? Tại sao hắn sướng thế chứ?"

- " phải đó, phải đó . Nhìn mỹ nhân kia đẹp lung linh như vậy, lại còn có nét đẹp độc đáo khác người. Ta e rằng cả cái trấn Nông Sơn này chỉ mình hắn sở hữu mỹ nữ đẹp lạ kỳ như vậy, thật là ghen tị quá đi"

- " không sai, thật sự đáng ghen tị. Hắn cưới nhiều vợ rồi , mà vẫn còn có thêm mỹ nữ đẹp như vậy nữa . Trong khi chúng ta muốn một người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng không có , thật là kẻ ăn không hết kẻ lần không ra"

- " còn phải nói sao? Người ta là đại phú hộ ở trấn này , lại làm trưởng quân y cho quân đội . Quyền cao chức trọng, gia sản giàu có, thì đương nhiên người ta hưởng được những đặc quyền mà vị trí đó người ta xứng đáng hưởng, chúng ta làm gì có được cơ chứ?"

Những tiếng xì xầm bàn tán của người xung quanh đều lọt hết vào tai của tên Khánh Hậu . Hắn vô cùng khoái chí , ngực càng ưỡn cao hơn mà cười thỏa mãn . Bọn họ nói không sai , trấn Nông Sơn này nếu sở hữu một mỹ nữ có màu tóc và màu mắt khác biệt như vậy thì chỉ có một mình hắn mà thôi . Hắn càng siết chặt tay Nguyệt Hằng, kéo nàng ép sát mình rồi vươn tay ôm lấy vai Nguyệt Hằng vào lòng , hướng thẳng tới tiệm vải bước đi trong con mắt ngưỡng mộ và ghen tị của những người xung quanh. Khi tới cửa hàng vải vóc quần áo , hắn bước vào trong một cách bệ vệ. Người chủ cửa hàng thấy hắn thì giật mình, mừng rỡ chạy ra niềm nở.

- " ối giời ơi...đại gia tới rồi... không biết hôm nay cơn gió nào đưa ngài tới tiệm vải của chúng tôi vậy?"

Khánh Hậu là một tên rất có tiếng ở cái trấn Nông Sơn này, ai cũng biết độ chịu chơi và giàu có của hắn, hắn ưỡn ngực lên nhìn bà chủ hàng vải mà nói.

- " ta tới đây mua lụa là thượng phẩm để may quần áo cho Mỹ nữ này đây"

Vừa nói vừa đưa tay giới thiệu Nguyệt Hằng bên cạnh . Bà chủ tiệm vải nhìn thấy Nguyệt Hằng thì ồ lên một tiếng, vẻ đẹp của nàng thật sự quá lung linh dưới ánh đèn đêm , bà ta tấm tắc khen ngợi.

- " Ôi...vị cô nương nào mà xinh đẹp thế này ? Vẻ đẹp này thật sự rất đặc biệt, không biết vị cô nương này với đại gia là quan hệ thế nào?"

Tò mò về thân thế của mỹ nữ lạ mặt. Khánh Hậu dường như chỉ chờ đợi có thế, vừa nghe bà chủ tiệm vải hỏi xong thì ưỡn ngực vỗ cái quạt giấy vào tay một cái, ngước cao đầu ngạo nghễ.

- "mỹ nữ này là vợ thứ sáu của ta. Hôm nay ta đến đây mua sắm cho nàng ấy để chuẩn bị hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng sau"

Bà chủ cười toe toét, mà Nguyệt Hằng ồ lên một tiếng ngạc nhiên . Nàng quay sang nhìn Khánh Hậu mà hỏi .



- "tháng sau ư?"

Khánh Hậu nhìn Nguyệt Hằng mà nở một nụ cười mãn nguyện.

- " đúng vậy, cuối tháng sau là ngày lành tháng tốt, thích hợp để tiến hành hôn lễ . Ta đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi hết rồi, nàng ngoan ngoãn đợi đến ngày đó đi"

Khánh Hậu lúc này rất thỏa mãn, lời nói đầy sự chắc chắn. Bà chủ tiệm vải ngạc nhiên nhìn Nguyệt Hằng, thấy Nguyệt Hằng không phản đối thì đoán biết đây là sự thật. Khánh Hậu cảm thấy hưng phấn, liền chỉ cây quạt về phía bà chủ mà nói lớn.

- " nào, có định buôn bán hay không? Ngươi đừng chậm trễ nữa , mau đem ra đây những bộ quần áo đẹp nhất, thượng hạng nhất cho vợ của ta thử, MAU LÊN..."

Khánh Hậu hùng hổ quát lên một tiếng tựa như sấm . Bà chủ nhìn thấy vị khách sộp này đang sung sướng , đoán biết rằng sẽ vung tay mua rất nhiều hàng hóa có giá trị thì vô cùng mừng rỡ . Bà ta nhận thấy hôm nay đã vớ được một mối làm ăn lớn, liền cười toe toét .

- ối, xin đại gia bớt giận. Đương nhiên rồi, đương nhiên là muốn làm ăn buôn bán rồi . Ta sẽ lập tức đem ra những bộ quần áo đẹp nhất, được may từ những loại vải vóc thượng hạng nhất cho vị phu nhân đây, xin đại gia chờ một chút"

Ngoác miệng cười toe toét , khuôn mặt người bán vải thể hiện sự sung sướng vô cùng. Bà ta bước vội, lập tức vào kho hàng lựa chọn những thứ tuyệt vời nhất đem ra. Bà chủ lon ton mang những xấp quần áo , những dải lụa còn chưa kịp may, và cả những bộ đồ may sẵn... tất cả dưới ánh đèn đều hiện lên một cách sang trọng. Khánh Hậu phẩy cây quạt phành phạch mà cười khoái chí.

- " tốt lắm, tốt lắm. Nào, mỹ nhân của ta, tới xem đi"

Nguyệt Hằng ngước đầu vô, nhìn sơ qua cũng biết đây là những loại vải rất đắt tiền. Khánh Hậu liền ôm lấy vai Nguyệt Hằng , mỉm cười mà nói .

- "được rồi , vải lụa thượng hạng đều ở đây cả rồi. Bây giờ phu nhân thích bộ nào, chọn lấy một bộ.... à mà chọn hết cũng được, ta không hề tính toán đâu"

Quả nhiên Khánh Hậu đối với người ngoài thì độc ác vô tình, nhưng đối với người trong nhà thì có vẻ rất là sảng khoái , hắn không hề chi ly tính toán điều gì. Nguyệt Hằng nghe nói có thể chọn hết thì giật mình , tự hỏi mua hết một xấp từng này sẽ tốn bao nhiêu nhiều tiền đây? Đang ngơ ngác sững sờ, chưa kịp làm gì bỗng có tiếng nói lớn phát ra từ ngoài cửa.

- " ồ... bà chủ hôm nay vớ được khách bự à? Xem như là một ngày buôn bán thuận lợi nhỉ?"

Tiếng nói ấy văng vẳng như sấm khiến mọi người đều bị thu hút. Cả ba người đều ngoái đầu nhìn ra thì phát hiện người nói ấy là tên hộ vệ bên cạnh trưởng trấn Nông Văn Rau . Cả ba người lập tức đều hướng lên hộ vệ mà cúi đầu thi lễ .

- "tham kiến hộ vệ đại nhân"



Sự xuất hiện của tên hộ vệ không có gì là kỳ lạ cả . Hắn cũng là người, cũng cần mua sắm, chỉ là một đại nhân vật như hắn sẽ gây chú ý khi xuất hiện. Bà chủ thấy một đại nhân vật tới thì mừng rỡ, đôn đã chạy lại gần mà hỏi .

- "hộ vệ đại nhân, không biết hôm nay cơn gió nào mà đưa đại nhân tới đây ? Ta vừa mới đón tiếp được trưởng quân y đại nhân , giờ hộ vệ đại nhân cũng đến, thật là một lúc "hai rồng vào nhà tôm" . Thật vinh hạnh quá, vinh hạnh quá... "

Miệng lưỡi xoen xoét nịnh hót của bà ta quá ngọt ngào, thật sự là rất thích hợp cho những người buôn bán, cái nghề dùng lời lẽ để lấy lòng khách hàng . Đây không phải là chuyện gì xấu cả, mà là một chuyện hết sức bình thường.

Tên hộ vệ thấy bà chủ xum xuê như vậy thì cười nhạt, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu bà chủ im lặng, ánh mắt của hắn lúc này đang hướng về mỹ nữ bên trong kia . Hắn lại gần mỹ nữ, giọng nói không hề trịnh thượng mà rất ngọt ngào , mỉm cười nói .

- "tiểu cô nương xinh đẹp , chúng ta lại gặp lại nhau rồi . Không biết cô nương có còn nhớ ta là ai không?"

Nguyệt Hằng thoáng sợ hãi, vô thức lùi lại một bước. Ở trấn này, những đại nhân vật lớn thì đương nhiên không có nhiều mà để Nguyệt Hằng quên được, Nguyệt Hằng liền cúi đầu thi lễ nói .

- "hộ vệ đại nhân xin đừng nói đùa mà, tiểu nữ làm sao có thể quên được đại nhân chứ?"

Hộ vệ mỉm cười hài lòng, mà bà chủ hàng vải thấy vậy thì ngạc nhiên , nhẹ bước lại gần hỏi.

- " hộ vệ đại nhân , ngài và vị đại mỹ nhân này có quen biết với nhau à?"

Hộ vệ lúc này nở một nụ cười ẩn ý, quay sang nhìn bà chủ mà nói .

- "phải, ta và vị tiểu cô nương này có quen biết . Ta thậm chí còn từng ngỏ lời cưới vị cô nương này về làm vợ, nhưng bị người ta từ chối rồi"

Bà chủ hàng vải nghe vậy thì há hốc mồm "á..." lên một tiếng ngạc nhiên . Vị mỹ nhân này từ chối lời cầu hôn của hộ vệ đại nhân, và hiện giờ đang là vợ sắp cưới của trưởng quân y sao? Cái mối quan hệ giữa ba người này cũng thật là đặc biệt quá rồi. Khánh Hậu thì ưỡn ngực vẫy cái quạt phành phạch trước mặt, ra vẻ mình là kẻ chiến thắng . Còn Nguyệt Hằng thì ngại quá, nàng cúi đầu nói .

- "hộ vệ đại nhân , xin ngài đừng nói như vậy , người ta lại hiểu nhầm tiểu nữ. Người ta sẽ nghĩ tiểu nữ không biết thân biết phận, xin đại nhân đừng làm khó tiểu nữ"

Khuôn mặt Nguyệt Hằng trở nên ngại ngùng , còn bà chủ thì há hốc mồm ngạc nhiên . Tên Quân y thì ưỡn ngực phẩy quạt ra vẻ mình chiến thắng, mà tên hộ vệ thì đôi mắt có vẻ như có điều gì đó không hài lòng . Sự gặp gỡ này đơn giản là tình cờ, hay là cố ý đây?