Bạch Đạo Sư

Chương 44: Thu Phục Oán Linh



Trịnh Võ Quyết đưa bàn tay tới cho Vân Phong bắt mạch với chút hy vọng mong manh. Vạn Vân Phong dù biết Trịnh Võ Quyết chẳng có bệnh gì, cũng giả vờ đưa tay bắt mạch mà ra vẻ nghiên cứu tỉ mỉ. Mọi người đang ngóng trông kết quả thì tiểu nhị lúc này bưng phở lên.

- " đến rồi, đến rồi, phở nóng đến rồi"

Vạn Vân Phong không nói gì, chỉ mượn thế mà thu tay lại. Tiểu nhị đặt phở xuống trước thái độ không hài lòng của vợ chồng họ Trịnh, hắn đến không đúng lúc chút nào. Vạn Vân Phong đợi tiểu nhị rời đi, hắn không nói kết quả bắt mạch khiến cho vợ chồng Trịnh Võ Quyết mong đợi. Vân Phong lúc này ra vẻ sáng kiến, liền nói.

° " à đúng rồi, quê hương tôi có một nghi lễ chúc phúc trước bữa ăn, bây giờ áp dụng thử coi"

Vợ chồng Trịnh Võ Quyết nhăn nhó nhìn nhau, cái này chính là không bắt ra bệnh nên chuyển sang hệ tâm linh đây mà. Hai vợ chồng hắn khẽ bĩu môi chán nản. Vạn Vân Phong nhìn thấy thì mặc kệ, hắn đẩy tô phở của mình sang phía Trịnh Võ Quyết, sau đó đứng dậy vươn tay về phía Trịnh Võ Quyết thực hiện một vài thao tác kỳ lạ. Tiếp theo hắn ngồi xuống ghế, hai tay giống như đang ôm cái gì đó, nhìn Trịnh Võ Quyết mà cười.

° " đây, Quyết huynh ăn thử xem có ngon không "

Trịnh phu nhân và tên gia nô bĩu môi, cái này rõ ràng là vô dụng, ai nhìn cũng biết. Trịnh Võ Quyết cũng chẳng hy vọng gì, chỉ là lúc này bất ngờ hắn ngửi được hương thơm của tô phở xộc vào mũi, nước giãi ứa ra liên tục. Đây chính là cảm giác thèm ăn mà trước đây hắn từng có.

" Vụt ... Xì sụp...." Trịnh Võ Quyết không chịu được nữa, dùng hết tốc độ vuốt lấy đôi đũa, chụp lấy tô phở húp liên tục xì sụp như lợn ăn cám. Vợ hắn và tên gia nô bất ngờ ngơ ngác tròn mắt nhìn, miệng lắp bắp.

- " cái... này... cái này là..."

Phải, chính là đã hết bệnh mà ăn uống thoải mái. Trịnh phu nhân trong lòng vui mừng khôn xiết, suốt mười ngày qua bà ta đã vô cùng lo lắng cho chồng mình, nay nhìn thấy chồng mình ăn uống thoải mái thì thoát được gánh nặng trong lòng. Trịnh Võ Quyết bị ma ám hơn mười ngày ăn uống quá khó khăn, nay được giải thoát thì cái tô phở trước mặt hắn có khác gì món mầm đá của trạng Quỳnh? Đói thì nước tương chan cơm cũng là tuyệt phẩm. Trịnh Võ Quyết đã có thể ăn uống bình thường trở lại rồi, vậy thì Vân Phong đã làm gì? Vân Phong đơn giản là vươn mình lên, một tay túm tóc, tay nắm lưỡi con ma mà kéo mạnh, sau đó ngồi xuống ghế mà ôm chặt con ma trong lòng. Tất nhiên mọi người xung quanh không thấy con ma, việc Vân Phong có tư thế và động tác kỳ lạ cũng chẳng ai để ý vì bọn họ đã dồn hết sự chú ý vào tên Trịnh Võ Quyết kia rồi. Trong lúc tên Trịnh Võ Quyết xì sụp húp phở thì Vân Phong đang khống chế con ma. Ma nữ bị giật khỏi vật chủ thì giãy dụa điên cuồng, cảm giác như đau đớn lắm. Dù có vẫy vùng thế nào thì cũng không thoát khỏi vòng tay ấm áp rắn chắc của Vân Phong, ma nữ bất ngờ vươn người cắn vào môi của nam nhân tóc trắng này. Chẳng phải nụ hôn gì đâu, đây là hút sinh khí người sống, với ma quỷ mà đặc biệt là ma nữ thì sinh khí của nam nhân chính là tuyệt hảo. Sinh khí của Vân Phong bị hút ra liền bị ma nữ hút lấy, nuốt ừng ực liên tục. Thật bất ngờ khi ma nữ xanh lè xanh lét ấy hấp thụ sinh khí của hắn thì chuyển sang hồng hào trắng đẹp đầy đặn. Thoáng chốc đã trở thành linh hồn mỹ nữ xinh đẹp . Đẩy mạnh một phát, đôi môi hai bên tách ra, linh hồn mỹ nữ phê pha lờ đờ bụng no sinh khí mà to ra như bà bầu năm tháng. Linh hồn dựa đầu lên vai hắn nằm yên trong vòng tay mà thụ hưởng, nhìn vào trông giống như thai phụ đang nằm gọn trong vòng tay yêu thương của chồng mình vậy. Vân Phong nhìn linh hồn mỹ nữ mà mỉm cười nhân hậu, hắn cảm thấy cái số của hắn thực sự đào hoa lắm, đi đâu cũng gặp mỹ nữ suốt thôi. Linh hồn đói khát sau khi được một bữa sinh khí no nê thì lim dim thụ hưởng, mà Vân Phong lúc này dò trên thân thể linh hồn tìm kiếm xiềng xích trói buộc. Nhanh chóng tìm ra, hắn tiện tay bóp mạnh một cái, xiềng xích trói buộc linh hồn vỡ vụn, trực tiếp giải thoát linh hồn mỹ nữ. Linh hồn này cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc của đạo sĩ mà trở thành linh hồn tự do.

Ở một xó xỉnh nào đó, trong một căn phòng bí mật nào đó. "ĐOÀNG...". Một tiếng nổ lớn vang lên, pháp khí trói hồn của tên đạo sĩ vỡ vụn, hắn giật mình thoảng thốt.

- " không ổn. Hồn ma bị giật mất, không lẽ tên khốn kiếp Trịnh Võ Quyết đã thuê được cao nhân ngự hồn về đấu với ta?"

Cảm giác của tên đạo sĩ đó thật khó tả. Vừa lo lắng vì có kẻ phá đám, vừa hưng phấn vì gặp đối thủ. Hắn vừa tiếc vì bị giật mất hồn ma, vừa phẫn nộ vì bị đánh bại. Thua keo này hắn bày keo khác, mọi chuyện vẫn còn hớp dẫn lắm.



Quay trở lại quán phở, Trịnh Võ Quyết trong chớp mắt đã ăn hết tô phở, húp sạch nước, thơm ngon đến giọt cuối cùng. Trịnh phu nhân thấy vậy mừng rỡ, đưa tô phở của mình sang mà nói.

- " đây, ông ăn thêm đi cho nóng"

Không từ chối, hắn đón lấy tô phở của vợ, tiện tay đưa lên hướng về phía tiểu nhị mà nói lớn.

- " cho thêm hai tô phở hảo hạng nữa"

Hai tô phở kêu thêm đây là cho Vân Phong và Trịnh phu nhân. Tiểu nhị định chạy đi làm thì Vân Phong lại đưa tay ra hiệu.

° " một tô thôi, ta không ăn"

Tiểu nhị nghe vậy thì chạy đi làm, Mà Trịnh Võ Quyết lại nhìn Vân Phong ngạc nhiên.

- " tiểu đệ không ăn sao? Phở ở đây ngon lắm"

Vạn Vân Phong lúc này đang ôm linh hồn mỹ nữ trong lòng, nếu ăn uống sẽ có chút bất tiện, lại nhìn linh hồn mỹ nữ này đang nằm phê pha trong lòng mình thì hắn cũng không nỡ quấy rầy. Vân Phong nhìn Trịnh Võ Quyết mà cười nhạt.

° " Quyết huynh cứ ăn đi, trước khi tới đây ta đã ăn rồi"

Trịnh Võ Quyết lúc này cũng là một kẻ đói khát hơn mười ngày, với linh hồn kia thì cũng xem là cùng cảnh ngộ. Hắn ăn một tô quả thật chưa thỏa mãn, vì thế không hỏi nhiều mà trực tiếp tiến tới trạng thái thụ hưởng tô thứ hai. Hắn cầm tô phở của vợ mà húp khí thế , sung sướng tuột cùng, chớp mắt cũng đã ăn xong, vô cùng sảng khoái.

Lúc này tiểu nhị bưng tô phở mới ra, Trịnh phu nhân mới bắt đầu dùng thì Trịnh Võ Quyết đã ăn xong rồi. Hắn tựa lưng vào ghế, thở dốc sung sướng, mắt lim dim thụ hưởng. Hắn không biết rằng trước mặt hắn có một linh hồn cũng đang no nê sau thời gian dài đói khát, cũng lim dim thụ hưởng như hắn.

Trong khoảng khắc này mọi thứ đều im lặng, ai làm việc nấy. Người ăn phở thì tập trung ăn phở, người ôm mỹ nữ thì cứ ôm mỹ nữ, mà người thỏa mãn thì cứ phê pha thỏa mãn mà thôi.