Bạch Đạo Sư

Chương 440: Kẻ Ấy Lại Tới.



Chủ tiệm trang sức liền lập tức mang ra thật nhiều nhẫn, vòng tay, và trâm cài tóc cho khách hàng lựa chọn. Những món trang sức ấy, tất cả đều làm từ những loại ngọc quý hiếm được điêu khắc một cách vô cùng tinh xảo. Một kho báu bày ra trước mặt khiến cho Nguyệt Hằng lóa cả mắt. Tên chủ tiệm cười toe toét nói.

- " đây, xin mời hai vị tự nhiên lựa chọn. Những món này đều là những thứ cực phẩm, hàng hiếm có của bổn tiệm"

Tên Khánh Hậu cảm thấy vui vẻ, vuốt râu mỉm cười gật đầu hài lòng. Hắn nhìn ngắm đống trang sức trước mặt, chưa kịp lựa chọn bỗng có tiếng nói từ đâu đó phát ra.

- " Ồ... hôm nay trưởng quân y đại nhân lại đi mua trang sức cho vợ đấy à? Quả thật là biết cưng chiều nữ nhân của mình, cái này thật sự rất đáng để ngưỡng mộ à nha."

Tiếng nói này nghe rất quen thuộc, giọng điệu lại có chút châm chọc khiến cho tên Khánh Hậu đang vui vẻ thì mặt đăm chiêu. Hắn từ từ nhìn ra ngoài thì nhận ra kẻ đang nói là người mà hắn không muốn gặp chút nào, chính là tên hộ vệ. Tên hộ vệ đang từ bên ngoài đi vào trong, vừa đi vừa cười nói.

- " Ồ... sao thế ? Trưởng quân y gặp ta có vẻ không vui thì phải? Ông không muốn đón tiếp ta sao?"

Khánh Hậu thoáng nhăn mặt, trong lòng không ưa cái tên phá đám kia chút nào. Nhưng mà hắn vai vế thấp hơn tên hộ vệ, vậy nên cũng không muốn làm mất lòng mà đành phải cúi đầu thi lễ nói .

- "hộ vệ đại nhân nói quá lời rồi . Khánh Hậu nào dám đắc tội với đại nhân chứ."

Một cái cúi đầu thi lễ đầy miễn cưỡng. Khánh Hậu miệng thì nói vậy thôi , chứ nhìn khuôn mặt hắn thì không thể hiện một chút gì vui vẻ cả . Tên hộ vệ cũng hiểu điều đó, hắn lại nhìn về người phụ nữ bên cạnh tên Khánh Hậu mà nở một nụ cười.

- " Ồ, tiểu cô nương xinh đẹp , chúng ta thật sự rất có duyên gặp gỡ. Ngày hôm qua thì đi mua quần áo mà gặp nhau. Ngày hôm nay lại gặp nhau trong lúc đi mua trang sức . Cô nương nói xem, chúng ta có phải rất có duyên với nhau không?"

Khánh Hậu nhăn nhó nhìn tên hộ vệ đang tiếp cận người phụ nữ của mình . Cái gì mà có duyên gặp gỡ chứ ? Chỉ nhìn vào cũng biết ngay tên hộ vệ đang cố tình tới đây phá đám, chứ làm gì có chuyện duyên phận gì ở đây? Tên hộ vệ không thèm để ý sự khó chịu của tên quân y, vẫn tiếp tục nhìn vào mỹ nữ trước mặt mà cười nhạt.



- " hôm qua thì mua quần áo sang trọng đắt tiền, lụa là gấm vóc cao sang . Bây giờ lại mua những món trang sức đắt đỏ như vậy, xem ra cô nương đúng là giọt nước mưa rơi vào đài hoa rồi nhỉ?"

Đây có phải là một lời khen ngợi hay không? Người ta thường nói "đời người con gái, mưa sa giữa lưng trời . Hạt xuống giếng ngậm ngùi , hạt rơi trúng hoa cười" . Tên hộ vệ đang ví von Nguyệt Hằng giống như một hạt mưa, đã rơi trúng đài hoa to nhất . Nguyệt Hằng không có ác cảm gì với hộ vệ cả , nghe hộ vệ nói vậy cũng thấy đôi phần có lý, liền nhẹ nhàng cung kính cúi đầu.

- " cảm ơn hộ vệ đại nhân đã quan tâm. Quả thật tiểu nữ may mắn được vào trong nhà của quân y đại nhân , cũng như giọt nước mưa may mắn rơi trúng đài hoa vậy. Đây là một điều may mắn của tiểu nữ, cho nên tiểu nữ thật sự rất hạnh phúc"

Nàng lại cúi đầu một cái nữa, lịch sự cung kính. Nguyệt Hằng nói mình đang rất hạnh phúc, nhưng khuôn mặt nàng không hề có chút gì đó biểu lộ sự hạnh phúc ấy cả, bởi nàng còn một nỗi âu lo quá lớn đang đè nặng lên trái tim của mình. Tuy là khuôn mặt buồn rười rượi, nhưng những lời nói này của nàng khiến tên Khánh Hậu rất vui, hắn ưỡn ngực về phía tên hộ vệ mà hỏi.

- "Hộ vệ Đại Nhân, hôm nay vào trong tiệm trang sức này không phải là đi mua sắm trang sức đấy chứ? Hay là còn có việc gì quan trọng sao? Nếu như là muốn quan tâm đến chuyện tại hạ có ép buộc tiểu cô nương này không , thì hôm qua đại nhân đã giải quyết rồi , không còn gì vướng mắc nữa phải không nào?"

Khánh Hậu đang còn nhớ lại chuyện hôm qua, trong lòng cảm thấy rất không vui . Tên hộ vệ hôm qua bị một vố cũng không vui vẻ gì, hắn tuy rất khó chịu nhưng vẫn bật cười nói.

- " a ha... chuyện đó là lỗi của ta. Là ta đã một không tìm hiểu kỹ cho nên mới khiến hai vị cảm thấy khó chịu, thật lòng ái ngại quá."

Một nụ cười toe toét như xua đi những chuyện không vui đã qua. Tên hộ vệ cười nói thì như vậy, nhưng khuôn mặt hắn nhìn vào cũng biết rằng lời nói không đúng với lòng, không thật tâm . Cả tên Khánh Hậu lẫn tên hộ vệ đều có vẻ có những mưu tính của riêng mình . Tên hộ vệ cũng là một đại nhân vật lớn, vì vậy tên chủ tiệm trang sức thấy hắn bước vào thì giống như nhà tôm đón rồng tới, vội bước ra xum xuê.

- " thưa hộ vệ đại nhân , hôm nay đại nhân tới mua loại trang sức nào ? Xin hãy nói, để tại hạ biết đường phục vụ chu đáo nhất "

Nói xong thì cúi đầu một cái thật cung kính. Cơ mà tên hộ vệ nào có muốn mua trang sức gì đâu . Hắn đưa tay về phía tên chủ tiệm ra hiệu im lặng, lại quay sang nhìn tên Khánh Hậu mà cười đểu.

- " ối chà , trưởng quân y thật là giàu có và chịu chơi. Chỉ vì yêu quý mỹ nhân này mà sẵn sàng cưu mang cả một đám trẻ tật nguyền luôn cơ à ? Nhà ngươi thật sự làm được một điều mà cả ta và trưởng trấn đại nhân đều không muốn làm đấy. Ngươi đã khiến cho một kẻ tầm thường như ta cũng phải ngưỡng mộ"



Vừa nói vừa cười nhạt, hướng tên quân y mà cúi đầu một cái thật nhẹ. Khánh Hậu hự lên một tiếng , cảm thấy mình như đang bị nói đểu. Cái gì mà "một kẻ tầm thường như ta" chứ? Ở cái trấn này thì chức danh hộ vệ của hắn chỉ dưới trưởng trấn mà thôi . Mỗi lời nói ra câu nào đều mang tính nói đểu câu đấy, nhưng thực sự chính là dò ý . Khi tên hộ vệ vừa nói xong đã chú ý đến khuôn mặt của đối tượng, hòng dò xét điều gì đó ẩn giấu sâu bên trong. Khánh Hậu nghe vậy thì thoáng giật mình, mà Nguyệt Hằng nghe vậy thì đôi mắt tự nhiên buồn thăm thẳm, vô thức quay sang nhìn Khánh Hậu với ánh mắt cầu xin rủ lòng thương . Tất cả những pha phản ứng ấy, tất tần tật đều lọt vào tầm mắt của tên hộ vệ, khiến cho tâm tư hắn đã nhận ra điều gì đó bất thường. Khánh Hậu cảm thấy có gì đó không đúng , nhìn cái ánh mắt của tên hộ vệ như soi thẳng vào tâm cam mình thì lo lắng. Phút chốc đã hiểu rằng hắn đang mưu đồ gì , lập tức vẫy tay nói.

- "hộ vệ đại nhân, chuyện tại hạ có cưu mang đám trẻ hay không thì không liên quan gì tới đại nhân cả, xin đại nhân đừng quá can dự vào việc của tại hạ . Tại hạ chỉ mong đến ngày cưới , đại nhân hạ cố tới uống chén rượu chung vui là tại hạ mừng rồi."

Dứt lời lại hừ lên một tiếng. Khánh Hậu mặt hầm hầm, rất không vui, mà tên hộ vệ đoán chừng đã biết được điều gì đó. Khánh Hậu lúc này không muốn ở lại lâu, hướng sang tên chủ tiệm mà nói.

- " đây, ngân phiếu ta trả cho đôi bông tai và cái vòng cổ này . Còn những món trang sức khác hãy để khi nào rảnh rỗi ta sẽ tới mua tiếp, bây giờ ta hết hứng thú rồi"

Nói xong liền kéo tay Nguyệt Hằng đi khỏi . Tên chủ tiệm nhìn thấy thì ngơ ngác, không hiểu tại sao tên Khánh Hậu lại tức giận kéo tay người đẹp rời đi nhanh đến như vậy . Rõ ràng trước đó còn đang rất vui vẻ cơ mà, không lẽ là vì...? Ánh mắt tên chủ tiệm liếc nhìn sang tên hộ vệ, đoán chừng tên hộ vệ này chính là nguyên nhân. Tên hộ vệ hách dịch không cho tên chủ tiệm vào mắt, hắn vẫn đang nhìn theo tên quân y đang rời đi . Hắn suy nghĩ đoán chừng được một vài chuyện, miệng lẩm bẩm với một nụ cười nhếch mép.

- " thì ra là vậy . Muốn chơi nhưng không muốn gánh nặng. Muốn có người đẹp nhưng không chấp nhận lũ tật nguyền kia à . Nếu chỉ ôm mỗi người đẹp mà không ôm đám trẻ, chuyện ngon ăn như vậy thì làm gì đến tay nhà ngươi ? Nếu chỉ ôm người đẹp mà không phải ôm cái gánh nặng ấy, thì trưởng trấn đại nhân đã ôm lâu rồi , liệu để một tên trưởng quân y như ngươi có thể sở hữu được người đẹp sao? Rõ ràng là ngươi đã giở thủ đoạn."

Tên hộ vệ dường như nắm được điều gì đó , cái cười của hắn là cái cười thú vị , cái cười của một kẻ đã nắm được cái chuôi của con dao. Hắn rất là tâm đắc, ung dung rời khỏi tiệm trang sức mà không thèm chào hỏi ai một câu . Chủ tiệm ngơ ngác nhìn theo, không hiểu chuyện gì xảy ra . Chỉ vừa mới đó đang có một mối làm ăn lớn, mà bây giờ lại thế này, trong lòng tiếc nuối. Thực ra bán được đôi bông tai với sợi dây chuyền ấy cũng là lời lớn, nhưng lẽ ra phải lời hơn thế này nhiều cơ chứ. Tên chủ tiệm thở dài một tiếng, tiếc nuối hướng về phía xa xăm, còn thấy bóng dáng của Khánh Hậu đang dắt người đẹp đi mất . Khánh Hậu lúc này rất không vui , kéo vội Nguyệt Hằng về nhà . Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.

- " cái tên hộ vệ chết tiệt , tưởng vai vế cao hơn mà làm khó ta, giở trò chơi ta sao?"

Khánh Hậu hậm hực bước đi, trong lòng căm ghét tên hộ vệ. Nguyệt Hằng không nghe rõ những lời hắn lẩm bẩm, cũng không hiểu chuyện gì . Đối với Khánh Hậu mà nói , hắn ta có được Nguyệt Hằng không phải là không có giở thủ đoạn gì . Nếu trưởng trấn biết được chuyện hắn ngã giá mua trinh để cứu lấy đứa trẻ 3 tuổi, thì ông ta chắc chắn sẽ rất không vui. Trưởng trấn liệu có trị hắn tội chèn ép người khác , chặt chém người khám chữa bệnh hay không? Điều này chưa khẳng định được, vẫn còn tùy tâm trạng của trưởng trấn Nông Văn Rau. Khánh Hậu lo xa là thế, nên hắn kéo Nguyệt hàng về nhà thật nhanh. Thực ra trưởng trấn Nông Văn Rau cũng không mấy quan tâm đến những chuyện này . Ông ta còn có rất nhiều việc khác để lo . Nhưng cái tên hộ vệ thì rất hứng thú, hắn rất muốn phá vào, theo kiểu "ăn không được thì phá cho hôi" . Ở tại một góc khuất nào đó , Khánh Hậu không biết rằng tên hộ vệ vẫn lẳng lặng đi theo nhìn về hướng hai người họ. Hắn cứ đi theo như vậy, cho đến khi Khánh Hậu dẫn Nguyệt Hằng về lại nhà và đóng cửa lại, thì tên hộ vệ mới dừng chân. Tên hộ vệ trốn ở một góc khuất bên ngoài nhìn theo cười nhạt .

- "ra vậy, đã dẫn được nữ nhân về nhà và qua đêm , thảo nào hắn tự tin khẳng định là vợ của hắn. Tuy nhiên có một điều ngươi chưa tính tới, đó là ngươi vẫn chưa đám cưới gì cơ mà . Chỉ khi tổ chức hôn lễ xong rồi thì người nữ nhân đấy mới là vợ hợp pháp của ngươi . Còn khi chưa hôn lễ thì nữ nhân đấy trên pháp luật vẫn là người tự do, ngươi nghĩ ta để yên cho người hưởng thụ sao? A ha ha ha..."

Tên hộ vệ lẩm bẩm một mình một dòng dằng dặc, kết thúc là bật cười lên như gã điên. Hắn quay lưng bước đi, từng bước chân vang lên tiếng động tựa như là bước chân của tai họa sắp đổ ập xuống. Xem ra tên hộ vệ có lẽ đã nghĩ ra được một mưu kế vi diệu nào đó để can thiệp vào chuyện này rồi.