Bạch Đạo Sư

Chương 444: Nguyệt Hằng Bị Đuổi.



Khánh Hậu để nữ nhân của mình chạy mất thêm một lần nữa, khiến cho tâm trạng rất không vui . Mới ngày hôm trước Nguyệt Hằng còn trộm đồ đem bán, ngày hôm nay thì lại lấy trộm túi tiền, rõ ràng là ăn cắp vặt. Ăn cắp vặt là những hành động bị người đời khinh rẻ, bị coi thường, và Khánh Hậu cũng không phải là ngoại lệ . Hắn ta tức, rất là giận , nhưng mà hắn biết nguyên nhân vì sao nguyệt Hằng lại làm thế . Giữa hắn và Nguyệt Hằng vẫn chưa tìm được tiếng nói chung, vẫn chưa thống nhất với nhau được quan điểm của mình. Nguyệt Hằng với nhân sinh quan của nàng muốn được cứu giúp lũ trẻ kia, còn hắn với nhân sinh quan của mình thì cho rằng đó là chuyện nhảm nhí. Từ ấy trong lòng hắn hình thành chấp niệm muốn cưỡng ép người khác phải thuận theo ý mình , và cho đến bây giờ Nguyệt Hằng vẫn chưa hề thuận theo ý hắn. Nguyệt Hằng vẫn cương quyết ôm lấy lũ trẻ , khiến cho tính hiếu thắng trong người hắn lại càng lớn hơn. Khánh Hậu chạy vào phòng kiểm tra đứa trẻ 3 tuổi thì thấy nó vẫn còn đó . Việc đứa trẻ còn ở đây đồng nghĩa với Nguyệt Hằng sẽ quay trở lại , nghĩa là nàng vẫn đang trong tầm tay của hắn. Hắn tức giận, muốn dạy cho Nguyệt Hằng một bài học, để từ đó khiến nàng phải thuần phục hắn hoàn toàn. Khánh Hậu vẫy tay gọi hầu nữ tới.

- " nha đầu, lại đây cho ta nói chuyện chút nào"

Hầu nữ nghe vậy thì ngoan ngoãn lại gần Khánh Hậu, không biết hắn định làm điều gì. Khánh Hậu kéo hầu nữ lại gần, bắt đầu dặn dò cẩn thận tỉ mỉ.

- "Người nghe cho rõ đây , phải nhớ thật kỹ những lời ta dặn dò . Chiều nay khi nha đầu kia quay trở lại, lúc đó ta sẽ thế này... thế này... Và ngươi sẽ phải làm thế này... thế này... có hiểu chưa?"

Khánh Hậu dặn dò hầu nữ kế hoạch của hắn một cách thật chi tiết và cẩn thận . Hầu nữ vừa nghe vừa gật đầu lia lịa , sau khi nghe xong thì cúi đầu thi lễ nói.

- " vâng, lão gia yên tâm, nô tì nhất định sẽ hoàn thành được những lời người đã dặn dò "

Và thế là hai người ấy lại chờ đợi Nguyệt Hằng quay trở lại.

Lại nói chuyện Nguyệt Hằng, sau khi trộm tiền đi mua gạo và đi thẳng về nhà, nàng lại cất số tiền dư vào trong chỗ bí mật ấy. Nguyệt Hằng đã biết cất trữ tiền bạc phòng ngừa những lúc nguy cấp. Một ngày nữa trở về và được nhìn nụ cười của đám trẻ , được thấy đám trẻ ăn no đã là điều hạnh phúc với nàng. Nhưng cái gì thì cũng đến lúc phải đối diện với thực tại. Đến buổi chiều, nàng vẫn phải quay lại y quán, bước chân vẫn nặng trĩu như hai ngày trước đó. Nguyệt Hằng vừa đi vừa lo lắng, suy nghĩ rất nhiều về những gì mình sắp phải đối mặt . Hai lần trước, lần đầu tiên thì nàng chôm đồ ăn mang về cho lũ trẻ, ngày thứ hai thì nàng lại đi chôm vải lụa đổi trả kiếm tiền đem về , và lần này thì nàng lại chôm tiền của người ta. Cả ba lần đều là những hành động rất không tốt, rất khó dung thứ, không biết lần này hắn có tha thứ cho nàng như hai lần trước đó hay không? Người ta nói "quá tam ba bận" . Lần này nàng đã chạm đến lần thứ ba rồi , và nếu như hắn không tha thứ cho nàng thì hắn sẽ trừng phạt lại như thế nào đây? Nguyệt Hằng không phải là không biết xấu hổ , nhưng nàng không biết mình phải làm gì bây giờ . Biết rằng mình đã làm sai , biết rằng mình sẽ phải đón nhận hậu quả , nhưng vẫn phải bước tiếp con đường đã chọn. Bước chân vì thế mà càng lúc càng nặng, càng lúc càng chậm, như sợ phải đối diện với thực tại phũ phàng. Cho dù không muốn đối diện với thực tại, thì vẫn phải đối diện mà thôi . Nguyệt Hằng cuối cùng cũng đi tới y quán , ngập ngừng xấu hổ bước từng bước chân vào bên trong . Nàng vừa bước vào đã thấy hầu nữ đang lo lắng nhìn mình, Nguyệt Hằng vội cúi đầu thi lễ.

- "cô nương, ta đã quay trở về đây"

Sau cái cúi đầu, Nguyệt Hằng ngẩng đầu lên thấy hầu nữ vẫn đang nhìn mình với đôi mắt lo lắng. Cô ta nhẹ tay chỉ về phía trong mà nói .

- "cô nương, ra nói chuyện với ông chủ đi"

Nguyệt Hằng nhìn theo hướng chỉ tay, giật mình khi thấy Khánh Hậu đang ngồi trong bàn bên trong trừng mắt nhìn về phía nàng . Cái trừng mắt đầy tức giận của hắn, nhìn vào cũng có thể đoán được một trận phong ba bão tố sắp nổi lên. Nguyệt Hằng run rẩy tới gần, cúi đầu thi lễ .



- " bẩm ông chủ , tiểu nữ đã trở về đây. "

"CÚT..." Một tiếng gầm lớn vang lên, khiến Nguyệt Hằng giật mình lùi lại. Khánh Hậu trợn mắt không kiềm chế được đập bàn cái "Rầm..., mà quát tháo ầm ĩ . Hắn trợn mắt bật dậy, chỉ mặt Nguyệt Hằng mà mắng đuổi .

- " cút, ngươi cút khỏi nơi đây cho ta. Cút ra ngay..."

Nguyệt Hằng thật sự hoảng sợ , lần đầu tiên nàng thấy Khánh Hậu hung dữ với nàng đến như vậy . Nàng hoảng hốt định cầu xin điều gì đó , chưa kịp mở lời thì hắn Khánh Hậu đã hùng hổ ra chụp lấy tay mình, trừng mắt mà nói.

- " đã bảo ngươi cút, người không nghe hay sao?"

Vừa dứt lời, hắn kéo tay nàng một cách thô bạo, hùng hổ đi ra khỏi y quán. Khi vừa ra khỏi y quán, hắn đẩy mạnh nàng cái khiến nàng chới với xém té xuống đất, hắn quát lên một tiếng ầm ĩ.

- " khốn kiếp, cút khỏi nơi đây ngay lập tức . Nhà ngươi đừng để ta thấy mặt ngươi thêm lần nào nữa... CÚT NGAY..."

Chấn động do Khánh Hậu gây ra khiến mọi người xung quanh bị thu hút. Dân chúng hiếu kỳ bắt đầu bu lại xem có chuyện gì xảy ra. Mọi người nhìn thấy đại phú hộ trấn này đang xua đuổi một mỹ nữ như vậy thì bắt đầu xì xầm.

- " Chuyện gì vậy? Đó không phải là lão phú hộ cùng với người vợ thứ sáu sắp cưới của lão đó sao? Hôm nay vợ chồng xung đột à?

- " đúng vậy, chắc là có chuyện gì rồi. Mà lão ta đuổi vợ sắp cưới ra khỏi nhà thế này thì hôn lễ sẽ tổ chức ra sao? Nghe nói cuối tháng sau là tiến hành hôn lễ, mà sao bây giờ đã đuổi rồi ?"

Bản tính con người là hiếu kỳ , nhất là đối với những đại nhân vật thì tính hiếu kỳ của con người theo đó mà tăng lên . Mọi người bu lại xem chuyện gì xảy ra, lúc này Khánh Hậu đứng ở giữa đám đông cất giọng mắng xa xả.

- " ngươi thật là đồ ngu dốt không biết điều . Ngươi về ở với ta ăn sung mặc sướng, kẻ hầu người hạ, có địa vị cao quý, vậy mà lại đi làm những chuyện khiến ta buồn lòng. Hôm trước người lấy đồ nhà đi bán đã đành , hôm nay lại trộm luôn túi tiền của ta, ngươi có biết xấu hổ không?"

Tiếng mắng của Khánh Hậu to và rõ ràng khiến cho mọi người xung quanh đều nghe rõ, họ ồ lên ngạc nhiên, tiếng bàn tán xì xầm lại vang lên.



- " Ồ... ra là vậy sao? Người vợ sắp cưới này lại trộm đồ nhà đi bán, không những thế còn ăn trộm tiền của lão phú hộ đấy à? Có chuyện này thật ư?"

- " rõ ràng như vậy, còn có thể giả được sao? Ông ta đang mắng xối xả như vậy, xem ra chuyện này là thật, nhưng mà cô ta lấy tiền làm gì chứ?"

- " câu hỏi của ngươi thật ngây thơ. Vấn đề này còn phải hỏi nữa à? Trước giờ nữ nhân lấy trộm tiền nhà thì chỉ có một cái, đó là nuôi trai thôi . Chắc là chê lão phú hộ ấy già nên có tình trẻ, đi bao trai ở đâu đó rồi, cho nên lão ta mới tức giận đuổi ra khỏi nhà như vậy."

Lời đồn đại thường luôn được phóng đại và bịa thêm, cho nên những lời đồn chẳng mấy khi đáng tin cả. Khánh Hậu mắng Nguyệt Hằng, thế nhưng thấy người ta nói oan cho nàng thì hắn cảm thấy tức giận. Lỗ tai hắn giật giật, hắn không muốn tiếng đồn bậy bạ, liền to giọng mắng tiếp.

- "Nha đầu kia, ngôi làng của người bị bọn cướp Lương Sơn Đồng tàn phá, đấy là điều không ai muốn . Ngươi bây giờ đã mồ côi, chỉ còn một thân một mình , được ta đem về yêu thương chăm sóc thì đó là số mệnh của ngươi. Tại sao ngươi không thuận theo số phận mà hãy ngoan ngoãn ở đây làm vợ của ta, hưởng cuộc sống trong nhung lụa? Tại sao lại cố chấp đi ôm đám trẻ tật nguyền mồ côi còn sót lại kia làm gì chứ ? Nhà ngươi lấy đồ nhà đi bán lấy tiền để nuôi đám trẻ mồ côi đó, rồi lại trộm cả tiền túi của ta để đi mua gạo nuôi lũ trẻ , hỏi như vậy có đáng không?"

Khánh Hậu gầm to hết sức có thể , để cho tất cả mọi người xung quanh nghe thấy . Những người nghe ấy lúc này mới hiểu ra, họ đều ồ lên ngạc nhiên, lại xì xầm bàn tán.

- " cái tên kia, nhà ngươi nói cái gì mà nuôi trai chứ? Toàn ăn nói bậy bạ, là đi nuôi đám trẻ tật nguyền kia kìa."

- "Vậy nữ nhân này là người còn sót lại trong ngôi làng bị tàn sát kia ư?"

- " phải đấy, phải đấy . Ta cũng có nghe nói đến ngôi làng bị bọn cướp Lương Sơn Đồng tàn phá , vậy hóa ra tin đồn là thiệt, và cô nương này chính là người còn sót lại trong ngôi làng đó ư?"

- "Vậy là cô nương này không phải là người sống sót duy nhất , mà vẫn còn nhiều đứa trẻ có sống sót và bị tật nguyền sao ?"

- " cô nương này đang gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng toàn bộ lũ lũ trẻ ấy à? Ôi thật là một trái tim của tiên, của phật, nhưng xem ra quá sức của nàng ta rồi."

Tiếng bàn tán càng lúc càng sôi động, có điểm chung là đều từ chê trách chuyển sang đồng cảm và thương mến người phụ nữ tội nghiệp kia.