Bạch Đạo Sư

Chương 446: Vừa Đấm Vừa Xoa.



Khánh Hậu đã đưa ra lựa chọn hết sức rõ ràng cho Nguyệt Hằng . Hoặc là nàng ở đây làm vợ hắn và chấm dứt mọi liên quan với cái làng kia, hoặc là nàng tiếp tục gánh vác trên vai gánh nặng khủng khiếp ấy và bị hắn đuổi khỏi nơi này . Lựa chọn này với người bình thường thì hết sức đơn giản để lựa chọn, nhưng với Nguyệt Hằng thì thật sự rất khó khăn. Bởi vì nàng là một con người đặc biệt, một người phụ nữ với linh hồn vĩ đại cao quý, là một người có trái tim yêu thương bao la . Nàng thực sự không thể bỏ rơi lũ trẻ, nhưng bản thân mình cũng không có nhiều sức lực để gánh vác gánh nặng to lớn ấy, biết phải làm gì bây giờ? Khánh Hậu lúc này muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, liền quay sang hầu nữ ra lệnh.

- " nhà ngươi mau vào trong đưa đứa trẻ ấy ra đây cho ta "

Đứa trẻ mà Khánh Hậu nhắc tới chính là đứa trẻ 3 tuổi mà hắn khám chữa bệnh để đổi lấy giao dịch với Nguyệt Hằng. Nguyệt Hằng nghe nhắc đến đứa trẻ, nàng ngước lên nhìn với đôi mắt lo lắng . Hầu nữ chạy vô nhà bế đứa trẻ 3 tuổi ra, một mạch đi lại gần Nguyệt Hằng đưa cho nàng, mà Nguyệt Hằng cũng đưa tay bế lấy . Mọi người xung quanh nhìn vô, thấy đứa trẻ 3 tuổi ấy thì tò mò, họ lại xì xầm bàn tán, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì .

- "Đứa trẻ ấy là sao? Thân phận đứa trẻ ấy là gì ? Tại sao lại bế ra đây?"

- "phải đó, phải đó . Đứa trẻ ấy chắc phải có một vị trí, hay một vấn đề gì đó trong câu chuyện này chứ nhỉ? Ta nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vậy."

- " có khi nào đứa trẻ ấy là con của nha đầu kia không?"

Đúng là dân gian, với trí tưởng tượng phong phú thì thường vẽ ra những câu chuyện nghe rất là hấp dẫn, nhưng chẳng có tính xác thực gì cả. Khánh Hậu nhìn quanh một lượt, chỉ tay về phía Nguyệt Hằng mà dõng dạc.

- "Nha đầu kia, nghe cho rõ đây. Ta lập lại lần nữa, nếu ngươi ngoan ngoãn ở lại đây và làm vợ ta, nghe lời ta, thì ta sẽ nhận nuôi thêm đứa trẻ ba tuổi này, và ngươi phải đoạn tuyệt với những đứa trẻ còn lại . Còn không thì ngay bây giờ ngươi bế đứa trẻ này và trở về với đám trẻ tật nguyền kia, đoạn tuyệt với ta. Đi hay ở, quyết định là do ngươi"

Hắn dứt lời thì hừ một tiếng rõ to , quay lưng lại nhìn vào trong y quán, hướng bờ lưng về phía Nguyệt Hằng. Cái quay lưng của hắn thể hiện sự cương quyết, nhìn vào cũng hiểu rằng hắn không chấp nhận bất cứ thỏa thuận nào.

Nguyệt Hằng bế đứa trẻ lên tay , nàng nhìn đứa trẻ 3 tuổi tròn xoe mắt ngây thơ nhìn nàng. Đôi mắt trẻ thơ không hiểu chuyện, khiến trong lòng Nguyệt Hằng thật sự nghẹn ngào. Nàng ôm đứa trẻ vào lòng, lại ứa nước mắt . Bây giờ nếu nàng theo hắn, thì cả nàng và đứa trẻ này được yên thân, nhưng đám trẻ còn lại kia thì sao? Bọn chúng sẽ không thể sống tiếp được . Càng yêu thương đứa trẻ trong tay, nàng càng nghĩ về những đứa trẻ ở nhà . Bây giờ đứng trước lựa chọn, nàng thực sự không thể lựa chọn được điều gì khác. Nguyệt Hằng lẳng lặng gạt nước mắt , ôm đứa trẻ 3 tuổi đứng dậy quay lưng lững thững bước đi . Nàng đã lựa chọn trở về ngôi làng của mình , từ bỏ vinh hoa phú quý sau lưng, từ bỏ cuộc sống giàu sang địa vị để có thể tiếp tục cuộc sống cho những đứa trẻ ở ngôi làng của mình. Khi Nguyệt Hằng bước đi, Khánh hậu mặc dù quay lưng giả vờ như không quan tâm, nhưng đương nhiên vẫn không từ bỏ việc chú ý đến nàng. Trong cuộc sống nhân sinh nơi trần thế , chúng ta có thể thấy một chuyện khá phổ biến giữa những cặp đôi yêu nhau . Nam nữ yêu đương, khi gặp vấn đề trắc trở muốn chia tay, có một số người đàn ông sẽ nói với người phụ nữ của mình rằng " em thử nghĩ coi , em làm bồ anh bao nhiêu lâu nay , thì còn ai đi thèm em nữa ? Em làm bạn gái anh bao nhiêu lâu nay, bị anh chơi cho te tua cả rồi, thì cái xứ này ai còn thèm đến một người đàn bà tan nát như em nữa chứ?" . Phải , có rất nhiều những kẻ lấy việc mình đã chơi người đàn bà ấy ra mà mặc cả với người đàn bà ấy, cho rằng người đàn bà ấy đã mất giá trị, bắt buộc phải thuộc về mình . Và những người đó mặc sức dùng việc ấy để chèn ép , đe dọa người phụ nữ của mình. Những kẻ như vậy không phải là đàn ông, mà chỉ là những kẻ thấp hèn dốt nát. Điều này trong thời phong kiến còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Khi mà trinh tiết được xem như là sinh mạng của người phụ nữ, thì những kẻ thấp hèn như vậy mặc sức đe dọa. Khánh Hậu ở đây đã lấy đi trinh trắng của Nguyệt Hằng, hắn có thể nói rằng "ngươi đã là người của ta , đã thất tiết với ta , thì xứ này ai dám đụng đến ngươi nữa ? Ngươi đã bị ta chơi te tua rồi , thì xứ này ai thèm một cái giẻ rách nát như ngươi nữa chứ? Ngươi rời bỏ ta rồi, ngươi chỉ có thể sống cuộc đời cô độc mà thôi" . Khánh Hậu có thể nói điều đấy , nhưng hắn không nói , vì hắn không phải là thứ rác rưởi như vậy. Khánh Hậu dù ác với thiên hạ, nhưng vẫn là một người đàn ông, mà một người đàn ông sau khi đã lấy đi trinh tiết của người phụ nữ sẽ chịu trách nhiệm về cuộc đời người phụ nữ ấy . Hắn đã lấy đi trinh trắng của Nguyệt Hằng, Nguyệt Hằng đã trao thân cho hắn, thì hắn sẽ yêu thương chăm sóc và bảo vệ Nguyệt Hằng. Hắn sẽ không đe dọa nàng như vậy, cái mà hắn muốn ở đây là sự thuần phục của Nguyệt Hằng. Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện theo hắn, chứ không phải dọa nạt theo cái cách rác rưởi kia.

Khi Nguyệt Hằng quay lưng lững thững bước đi, Khánh Hậu trong lòng dao động . Hắn không thể để người phụ nữ của mình bỏ đi như vậy, lập tức trừng mắt quay sang hầu nữ mà ra hiệu . Hầu nữ lập tức hiểu ý , vội vã la lên .

- "bớ bà chủ , từ từ đã. Bà chủ đừng đi vội , xin hãy nghe nô tì nói vài câu..."

Âm thanh đánh động tất cả mọi người, mà cả Nguyệt Hằng cũng thoáng dừng bước chân lại, ngoái đầu nhìn người vừa gọi mình. Hầu nữ vội chạy lại níu tay Nguyệt Hằng ,cô ta nhìn vào mặt Nguyệt Hằng mà nói .

- "bà chủ, xin đừng đi vội thế , hãy nghe nô tì khuyên giải một vài câu đi . Ông chủ chỉ trong lúc nóng giận nói thế thôi , chứ không phải là người tuyệt tình như vậy, xin bà chủ đừng quá vội vã"



Nguyệt Hằng đôi mắt ướt đẫm lệ nhìn sang hầu nữ, nàng không hiểu là còn có thể thay đổi được điều gì? Lúc hầu nữ nói như thế , Khánh Hậu vẫn không quay lại nhìn mà quát lên.

- "Bà chủ cái gì chứ ? Bây giờ cô ta đã bỏ đi rồi thì chỉ là người dưng . Nha đầu đó sống hay chết không liên quan đến ta, ta tuyệt đối không quản . Nhà ngươi cứ để cho nha đầu ấy đi đi, níu kéo làm gì?"

Khánh Hậu tiếng vang lên như sấm, nghe thì vô tình vậy thôi, chứ nếu hầu nữ mà để Nguyệt Hằng đi thì sẽ chịu cơn thịnh nộ của hắn . Cái chiến thuật này là chiến thuật "vừa đánh vừa xoa" rất cổ điển. Có một người chửi mắng xua đuổi, và người kia sẽ giữ lại, đây là chiến thuật đơn giản và có hiệu quả rất lớn. Khánh Hậu sẽ là người đánh , còn hầu nữ là người xoa, mục đích để cho mọi việc không đi quá tầm kiểm soát. Hầu nữ nghe Khánh Hậu xua đuổi vậy , nhưng trong lòng đã biết mình phải làm gì . Bởi vì đã được căn dặn rất kỹ từ trước, hầu nữ lúc này giả vờ hướng về phía Khánh Hậu mà cầu xin.

- " thưa ông chủ, xin ông chủ bình tĩnh, mọi việc đâu còn có đó . Bây giờ ông chủ ra một điều kiện bắt bà chủ phải lựa chọn ngay lập tức như vậy, có phải quá gấp gáp không ? Người ta cho lựa chọn thường kèm theo ba ngày suy nghĩ , nếu không cũng phải được một ngày, hoặc ít nhất là được một đêm suy nghĩ . Nô tì mong ông chủ cho chút thời gian, để bà chủ có thể có thời gian suy ngẫm mà đưa ra quyết định đúng đắn nhất, mong ông chủ khai ơn "

Hầu nữ cầu xin vô cùng tha thiết , mong ông chủ có thể thay đổi ý định của mình. Trông thì thật cảm động, nhưng thực ra tất cả điều này đều nằm trong kế hoạch của Khánh Hậu . Những người ngoài nhìn vô nào đâu hiểu ẩn tình bên trong, đều trở thành khán giả cả. Khánh Hậu lúc này im lặng, hắn chờ đợi một lời cầu xin của Nguyệt Hằng . Chỉ cần Nguyệt Hằng cầu xin là hắn sẽ đồng ý ngay. Hắn chờ đợi, thế nhưng tâm trạng Nguyệt Hằng đang rắc rối bời . Nàng chẳng biết phải làm gì bây giờ, nên cứ đứng yên đó mà không nói . Hầu nữ thấy im lặng như vậy thì rất bế tắc, cảm thấy cần giúp đỡ một chút, lúc này nhìn vào đứa trẻ 3 tuổi trên tay Nguyệt Hằng mà nói.

- " bà chủ à , nô tì thấy đứa trẻ này vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh đâu . Nếu bây giờ bà chủ bế đứa trẻ này về, lỡ tái phát bệnh lên thì phải làm sao?"

Nguyệt Hằng nghe thế thì thoáng hoảng sợ , ánh mắt ngước lên nhìn hầu nữ. Hầu nữ cảm thấy đã đến lúc, liền nhìn Nguyệt Hằng với một nụ cười dịu dàng mà khuyên nhủ.

- " thôi thì chi bằng thế này . Bây giờ bà chủ vào tạm trong nhà, đưa đứa trẻ nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau rồi hãy quyết định có nên đi hay ở. Thứ nhất, vừa để đứa trẻ hoàn toàn khỏi bệnh . Thứ hai, vẫn có thời gian để suy nghĩ và quyết định cho đúng đắn về cuộc đời mình . Đây chính là việc nên làm, bà chủ cảm thấy lời đề nghị này như thế nào?"

Nguyệt Hằng đôi mắt nhìn hầu nữ với lòng biết ơn của mình. Nàng muốn nói gì đó để cảm ơn, nhưng hầu nữ chưa để Nguyệt Hằng kịp nói thì đã quay sang Khánh Hậu mà cúi đầu thi lễ .

- "thưa ông chủ, vẫn mong ông chủ cho bà chủ một đêm để suy nghĩ. Sau khi đã thấu đáo rồi, bà chủ sẽ tới gặp ông chủ trình bày sau, mong ông chủ thông cảm."

Vẻ bề ngoài thì như đang cầu xin , nhưng thực ra đều là kế hoạch. Khánh Hậu thấy mọi chuyện đến đây thì đã êm đẹp rồi, lập tức hừ một tiếng , đi thẳng vào trong nhà mà không nói gì . Hầu nữ thấy như vậy thì cũng hiểu ý , quay sang túm lấy tay áo Nguyệt Hằng mà cười toe toét.

- " được rồi bà chủ à , ông chủ đã đồng ý rồi, chúng ta vào trong nhà ngay thôi "

Nói xong liền kéo Nguyệt Hằng đi, không để nàng phản ứng, một mạch dắt nàng vô trong nhà . Đám đông ở ngoài xôn xao bàn tán, khi mọi người đã đi vào rồi thì đám đông cũng giải tán hết , mọi chuyện lại trở về bình thường như nó vẫn thế.