Bạch Đạo Sư

Chương 449: Lại Đi Xin Việc.



Trấn Nông Sơn buổi sáng sớm, vạn vật tắm mình dưới ánh sáng bình minh. Mặt trời buổi ban mai đang chiếu rọi ánh nắng xuống con đường mòn nhỏ , con đường đang có bóng dáng một thiếu nữ tóc bạch kim bế một đứa trẻ 3 tuổi trở về. Nguyệt Hằng đi dọc con đường , tay ôm đứa trẻ nhỏ ấy, từng bước trở về ngôi làng nhỏ. Nàng nghĩ đến đứa trẻ sẽ được về lại nhà sau mấy ngày đi khám bệnh, đó sẽ là một niềm vui đoàn tụ, trong vô thức mỉm cười một nụ cười ngắn ngủi trong giông bão cuộc đời.

Khi Nguyệt Hằng về tới nhà , nàng gọi lớn.

- " các em ơi , ta đã về rồi đây..."

Trong nhà lại có tiếng động, đám trẻ ùa ra đón người chị của mình trở về. Chúng thấy Nguyệt Hằng thì mừng rỡ, không những vậy còn thấy nàng bế đứa trẻ trở về, chúng reo lên sung sướng.

- "tỷ tỷ đã trở về rồi... Hằng tỷ còn bế theo tiểu đệ về nữa..."

- " Hằng tỷ ơi, tiểu đệ hết bệnh chưa? Tiểu đệ đã hoàn toàn khỏe mạnh chưa?"

Đám trẻ ùa tới ôm lấy Nguyệt Hằng, reo vui như mừng mẹ đi chợ về. Nguyệt Hằng vui vẻ, cũng gật đầu nói .

- "tiểu đệ đã khỏe rồi, hoàn toàn khỏi bệnh rồi . Bây giờ đã khỏe, không còn nguy hiểm gì nữa , thật may mắn"

Niềm vui rạng rỡ trên khuôn mặt của Nguyệt Hằng khi nhắc đến đứa trẻ 3 tuổi đã vượt qua cơn bạo bệnh. Nàng vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trán, nỗi vất vả cực khổ còn đọng trong từng giọt mồ hôi. Trong đám trẻ ấy, đứa trẻ họ Hồ là quan tâm hơn cả, nó bước lại gần với tay về hướng Nguyệt Hằng mà nở một nụ cười trẻ thơ.

- " Hằng tỉ , xin hãy đưa tiểu đệ cho đệ bế. Hằng tỉ chắc cũng đã mệt lắm rồi , vào nhà nghỉ ngơi đi"

Nó vẫn là đứa trẻ hiểu chuyện nhất . Nguyệt Hằng lúc này ướt đẫm mồ hôi. Nàng đã bế đứa trẻ đi từ trấn về lại làng, tốn cũng không ít công sức. Nàng đưa đứa trẻ xuống , nở một nụ cười hạnh phúc mà nói.

- " phải , phải ... Ta cũng cần phải nghỉ ngơi một chút rồi "

Đứa trẻ 3 tuổi vừa đưa xuống, đứa trẻ mười tuổi vươn tay ôm lấy, đám trẻ vây xung quanh vui mừng chào đón đứa em út trở về nhà. Cảm giác lúc này của Nguyệt Hằng tựa như là một cảm giác gia đình đoàn tụ, hơi ấm của hạnh phúc gia đình lan tỏa trong trái tim của nàng, nàng vô thức nở nụ cười hạnh phúc.

Nàng đi vào nhà, đám trẻ cũng vào theo, đứa trẻ họ Hồ lúc này mới hỏi.

- " hôm nay công việc có vất vả lắm không? Hằng tỉ có cảm thấy ổn không? Có cần đệ giúp gì cho tỉ không? Đệ thấy tỉ có vẻ rất mệt"



Đứa trẻ ấy mặc dù biết mình còn bé , sức lực có hạn, nhưng thực sự rất muốn giúp đỡ. Nguyệt Hằng nở một nụ cười, nàng không muốn đứa trẻ biết quá nhiều việc không cần thiết , những chuyện của nàng đều là những chuyện khó khăn, thế nên nàng nở một nụ cười với lời nói dối trên môi.

- " công việc của ta cũng tương đối vất vả. Tuy vất vả, nhưng sẽ có tiền cho các em ăn no, thế nên các em đừng quá lo lắng gì nữa nhé"

Nguyệt Hằng với một nụ cười dịu hiền cùng ánh mắt vui vẻ, khuôn mặt phúc

Hậu tựa như tiên giáng trần ấy xoa dịu đi tất cả những khổ đau trong cuộc đời con người.

Cuộc sống ở ngôi làng ấy vẫn tiếp tục, bọn trẻ vẫn làm những công việc thường ngày chúng vẫn làm . Hôm nay Nguyệt Hằng không mua gạo, vì nàng đã bế đứa trẻ trên tay không còn sức để ôm thêm bịch gạo nữa . Bọn trẻ vô trong nhà lấy gạo dự trữ ra nấu cơm, rồi cùng Nguyệt Hằng ăn bữa sáng, một bữa cơm đoàn viên của gia đình. Nguyệt Hằng dù ăn ngon mặc đẹp trong nhà Khánh Hậu, nhưng chưa lúc nào cảm thấy hạnh phúc êm đềm như ăn cùng những đứa trẻ bên cạnh mình. Bữa cơm tuy không có gì sang trọng , nhưng nó lại có hương vị của gia đình đầm ấm, của gia đình đoàn viên, là hương vị mà nàng đã bị bọn cướp Lương Sơn Đồng tước mất . Trong bữa cơm ấy , cảm giác đầm ấm tràn ngập trong trái tim của thiếu nữ . Và vẫn như hàng ngày, Nguyệt Hằng nghỉ ngơi cho đến buổi chiều nàng lại quay về trấn Nông Sơn . Đứa trẻ họ Hồ ra tiễn, nhìn Nguyệt Hằng mà nói.

- " Hằng tỉ đi làm vui vẻ, đừng cố gắng quá sức nhé, rồi trở về với chúng em."

Nguyệt Hằng bây giờ làm gì có việc để làm ? Nàng bây giờ quay vào trấn là để đi xin việc . Nhưng nàng không thể nói với đứa trẻ như vậy, nàng quay sang mỉm cười với đứa trẻ ấy mà gật đầu.

- " được rồi, ta biết rồi, đệ vào nhà chăm lo cho các em đi"

Đứa trẻ họ Hồ cúi đầu một cái tiễn biệt, mà Nguyệt Hằng cũng bước đi về hướng trấn Nông Sơn . Bóng dáng nàng rời đi xa dần , bước chân ấy lâu lâu lại quay lại nhìn, vẫn thấy đứa trẻ họ Hồ đứng đó vẫy tay chào nàng. Cứ mỗi lần như vậy , nàng lại nở một nụ cười hạnh phúc. Trái tim lại càng thêm nhiệt huyết để có thể tiếp tục cuộc sống này, tiếp tục làm việc nuôi những đứa trẻ tội nghiệp kia . Vì thế mà bước chân của nàng lại vững vàng hơn nữa . Nàng đi tới trấn Nông Sơn, khuất khỏi tầm mắt của đứa trẻ, để lại sau lưng nơi mà nàng gọi là gia đình. Mặc dù những đứa trẻ ấy không họ hàng máu mủ gì với nàng, nhưng trong thâm tâm nàng thì đã coi bọn chúng như người trong nhà rồi.

Nguyệt Hằng quay lại trấn Nông Sơn, bước chân cuối cùng cũng đến nơi . Nàng lại nhìn thấy hai người lính gác cổng kia, Nguyệt Hằng lại gần hai người lính cúi đầu thi lễ nói.

- " hai vị quan nhân, tiểu nữ lại đến trấn đây"

Hai người lính vừa thấy Nguyệt Hằng lập tức làm ngơ, tỏ vẻ như không biết gì. Nguyệt Hằng cảm thấy ngạc nhiên, tại sao bọn họ thay đổi thái độ nhanh như vậy? Nàng lại cúi đầu nói .

- "hai vị quan nhân, sao hôm nay thấy hai vị khác lạ vậy ? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Hai người lính mặt vẫn nghiêm túc, vẫy tay mà nói.



- " không, chúng ta chẳng có gì khác lạ cả , cô nương vào trong trấn đi"

Hai người lính nói cứ như xua đuổi Nguyệt Hằng đi ngay vậy . Khuôn mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng. Nguyệt Hằng thấy rõ ràng là có điều gì đó không ổn, nhưng không ngại hỏi tiếp , lúc này cúi đầu nói.

- " không giấu gì hai vị, tiểu nữ bây giờ lại thất nghiệp nữa rồi . Tiểu nữ đang muốn kiếm việc làm, không biết hai vị có biết chỗ nào đang tuyển người làm, có thể giới thiệu cho tiểu nữ được không?"

- " không có ... không có... Chúng ta không có biết gì cả, cô nương đi ngay đi..."

Nguyệt Hằng chưa kịp nói xong, hai người lính đã chặn họng, xua tay liên tục. Bọn họ xua đuổi Nguyệt Hằng như đuổi tà, vẻ mặt thoáng chút sợ hãi. Nguyệt Hằng rất ngạc nhiên , rõ ràng là có điều gì đó không ổn , sao họ lại xua đuổi nàng như thế ? Nguyệt Hằng mím môi , lẳng lặng cúi đầu rồi đi vào trong trấn . Nàng bước vài bước, còn ngoái lại nhìn hai người lính kỳ lạ kia . Rõ ràng trước đó họ còn vui vẻ với nàng, sao bây giờ lại thay đổi thái độ như vậy, rốt cuộc là có điều gì đã xảy ra?

Nguyệt Hằng không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn phải đi tiếp con đường của mình . Nàng lững thững vô trong trấn , bước chân vô định nhất thời không biết đi về đâu. Nàng muốn đi kiếm việc làm, nhưng phải kiếm như thế nào đây? Trong những dòng suy nghĩ , đôi chân cứ bước đi một cách vô thức, khi chợt nhận ra thì nàng đã đứng trước cửa hiệu vải mà trước đó Khánh Hậu mua sắm cho nàng. Có duyên thì tới , hay chỉ là bản năng đi theo con đường cũ một cách mơ hồ? Nguyệt Hằng nhìn cửa hiệu, trong lòng nàng nảy sinh ra một ý định.

Nguyệt Hằng hít một hơi thật sâu , lấy can đảm rồi bước vào trong tiệm vải . Nàng chưa kịp bước vào, đã thấy bà chủ đi ra nhìn nàng . Hai người thoáng một chút ngẩn ngơ, bốn mắt nhìn nhau, Nguyệt Hằng cúi đầu thi lễ nói.

- " xin chào bà chủ, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, bà chủ có khỏe không?"

Bà chủ tiệm vải nhìn Nguyệt Hằng, thái độ của bà ta lúc này ra vẻ hững hờ, bà nhìn Nguyệt Hằng mà hỏi .

- "cô nương xinh đẹp , tới đây có chuyện gì ? Không phải là tới để mua vải chứ?"

Nguyệt Hằng ngước đầu lên nhìn , nhẹ lắc đầu nói.

- " không có, tiểu nữ không có mua vải . Không giấu gì bà chủ, tiểu nữ hiện đang thất nghiệp, muốn đi xin việc làm . Không biết cửa hiệu bà chủ lớn như vậy , có cần tuyển người làm không? Những chuyện lau dọn, khuân vác ,chùi cửa nhà cửa... tiểu nữ đều có thể..."

- " không có... không có... ta không cần tuyển..." không để Nguyệt Hằng nói xong, bà chủ đã vội xua tay xua đuổi, ánh mắt còn ánh lên chút sợ hãi. Nguyệt Hằng ngơ ngác ngạc nhiên , không hiểu tại sao lại có chuyện kỳ lạ này. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Nguyệt Hằng thấy bà chủ liếc ra một phía xa, vẻ mặt đang còn có gì đó phảng phất âu lo . Theo bản tính, nàng cũng nhìn về hướng ấy, thấp thoáng trong góc khuất có bóng dáng của một ai đó rất quen thuộc. Bóng dáng ấy nhanh chóng ẩn mất, khiến Nguyệt Hằng chưa kịp nhận ra điều gì. Nàng ngây thơ không hiểu gì cả, cũng không biết là có chuyện gì đang xảy ra. Nàng quay về hướng bà chủ thì lập tức bà chủ lại xua đuổi .

- "cô nương làm ơn đi ra khỏi chỗ này để ta làm ăn với . Đừng có ở đây phá công việc làm ăn của ta, ta cầu xin cô nương đấy"

Tiếng xua đuổi vừa như đang cầu xin làm Nguyệt Hằng không thể ở lại , nàng đành lủi thủi rời đi. Hi vọng có việc ở tiệm vải đã bị dập tắt một cách nhanh chóng, nhanh đến mức kỳ lạ . Không giống như lần xin việc đầu tiên, nàng được hai tên lính giới thiệu vô y quán là có việc ngay. Lần này hai tên lính xua đuổi nàng, rồi đến tiệm vải cũng bị bà chủ xua đuổi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Là điều kỳ lạ, hay chỉ đơn giản là đây mới đúng là sự khó khăn trong việc đi kiếm việc làm? Còn lần trước là do Khánh Hậu sắp xếp, nên công việc mới dễ dàng như vậy? một câu hỏi lớn, có lẽ vẫn chưa thể giải đáp ngay được.