Bạch Đạo Sư

Chương 456: Công Tử Phong Lưu.



Trấn Nông Sơn tấp nập người qua lại, cuộc sống nhộn nhịp buổi xế chiều trông thật là tràn trề sức sống. Tại một con đường nhộn nhịp nào đó, đoàn người đang tấp nập làm những chuyện thường ngày của họ thì có một công tử trẻ tuổi từ đâu đang đi giữa chốn đông người. Hắn khuôn mặt có vẻ ngông nghênh, quần áo sang trọng, nhìn vào thì cảm nhận rằng có lẽ là con của một gia đình giàu có nào đó. Hắn đang đi trên đường với phong thái ung dung của mình, thì bất ngờ một quán nước bên đường có tiếng trong đó gọi ra.

- " Ôi...công tử , hãy vào đây làm chén nước đã"

Tiếng gọi chạm vào lổ tai của tên công tử, hắn quay đầu nhìn vô thì thấy một bàn nhộn nhịp, trong đó tụ tập những thanh niên chạc tuổi của hắn. Nhận ra người quen, hắn vui vẻ bước vô phẩy quạt cười nói .

- " các ngươi gọi ta sao, có chuyện gì mới lạ à? Nếu không có chuyện gì thì đừng làm lãng phí thời gian của ta"

Hắn oai phong đặt bàn tọa của mình xuống ghế, vừa ngồi xuống lập tức ướt ngực ngẩng cao đầu. Trong bàn, những tên thanh niên trẻ tuổi ấy nhanh chóng rót rượu cho hắn, một tên cười toe toét nói .

- "có một sự kiện rất hấp dẫn, không biết công tử đã nghe chưa , nhưng mà ta biết chắc rằng công tử sẽ hứng thú với điều này"

Tên công tử ồ lên một tiếng , đôi mắt hứng thú, tay cầm chén rượu lên uống cạn . Hắn đặt chén xuống, phẩy cây quạt phần phật mà cười nhạt.

- " nghe ngươi nói vậy khiến ta cũng thấy tò mò. Được rồi, có chuyện gì thì nói ta nghe xem nào"

Trong đám thanh niên ấy, ai cũng đều chung một nét bặm trợn ham ăn nhác làm. Bọn chúng mỉm một nụ cười ẩn ý, nhìn nhau nháy mắt cho nhau, một tên ghé sát lại gần hỏi.

- " công tử đã nghe nói qua về chuyện tửu quán thịt rừng nướng vừa mới tuyển được một nữ nhân viên cực kỳ xinh đẹp chăng?"

Tên công tử đang phẩy quạt, nghe tới đây thì khựng lại, đôi mắt tỏ ra hiếu kỳ mà suy tư .

- " này , các ngươi không phải đang lừa ta đấy chứ ? Tửu quán thịt rừng nướng tuyển mỹ nhân thì làm sao mà ta lại không biết được? Tửu quán ấy không phải trước giờ cũng chỉ có một tên tiểu nhị làm việc thôi sao? Làm gì có mỹ nhân nào? Các ngươi đừng có bịa chuyện châm chọc ta, sẽ không xong với ta đâu"

Ánh mắt trừng lên đe dọa , khuôn mặt có vẻ hung dữ . Nhưng đám thanh niên kia không hề sợ hãi , tên nào tên nấy miệng cười toe toét mà nói.



- " Làm sao có chuyện đó chứ ? Làm sao chúng tôi dám lừa công tử chứ ? Cái chuyện tửu quán thịt rừng nướng mới tuyển được một nữ nhân trẻ đẹp cũng chỉ là hôm qua thôi , số người biết được còn chưa nhiều . Tin tức này có thể xem là còn đang nóng hổi, chúng tôi biết tin lập tức báo cho công tử đây, công tử sao lại nỡ nghi ngờ chúng tôi?"

- "phải đó, phải đó . Những lời chúng tôi nói hoàn toàn là thật, sao công tử không tự đi kiểm chứng đi?

Tên công tử nghe vậy thì dừng cây quạt lại , ồ lên một tiếng , khuôn mặt ra vẻ rất hứng thú. Trong một thoáng suy nghĩ gì đó hắn vỗ cây quạt vào tay một cách dứt khoát.

- " được... vậy thì ta sẽ tới tửu quán thịt rừng nướng để chiêm ngưỡng mỹ nhân mà các ngươi nói , thử xem có thật sự đáng cho vào tầm mắt của bổn công tử đây hay không."

Một quyết định hết sức dứt khoát, cả đám thanh niên đều ồ lên vỗ tay tán thưởng, động viên tinh thần mê gái đẹp. Tên công tử ấy hướng ánh mắt nhìn bầu trời , thời điểm bây giờ là đã chiều , cũng là lúc quán thịt rừng nướng chuẩn bị vào giai đoạn đón khách. Hắn đứng dậy vươn vai một cái, quay lưng đi thẳng về quán thịt rừng nướng để thị phạm những điều mà hắn vừa nghe thấy. Bước chân của hắn từ từ chậm rãi, khi vừa tới cổng tửu quán thì bất ngờ phát hiện phía trước có một mỹ nữ trẻ đẹp đang đi lại. Nàng thật sự rất xinh đẹp, đẹp một cách kỳ lạ với ánh mắt màu lam nguyệt, mái tóc bạch kim, và làm da trắng nõn như ánh trăng non vừa mới mọc . Cái vẻ đẹp ấy khiến hắn thoáng chốc ngơ ngác mà ngỡ ngàng, ánh mắt không rời mỹ nữ xinh đẹp kia.

Người con gái bé nhỏ ấy khép nép người, bước chân nhanh chóng đi tới rồi đi thẳng vào trong tửu quán thịt rừng nướng, dường như không ngước nhìn sang phía tên công tử đang nhìn mình chằm chằm kia. Tên công tử thấy mỹ nhân đi vào thì tròn xoe mắt , hắn ngỡ ngàng lẩm bẩm.

- " Ôi, tại sao lại có một mỹ nhân xinh đẹp như thế này cơ chứ? Nàng đi thẳng vào trong tửu quán một mình, không lẽ lời đồn về nhân viên mới lại chính là mỹ nữ kia hay sao? Không được , ta nhất định phải vào trong kiểm chứng"

Tên công tử đã bị cuốn hút bởi sắc đẹp hiếm có, sắc đẹp mà hắn lần đầu tiên trong đời được chiêm ngưỡng. Sau một thoáng đứng yên trầm trồ, hắn quyết định bước vào trong tửu quán để điều tra thân phận của mỹ nữ tóc bạch kim . Hắn xòe cây quạt phẩy trước mặt , mặt ngẩng cao, bước chân từ từ vào trong tửu quán thịt rừng nướng một cách vô cùng oai phong lẫm liệt.

Hắn vừa bước vô đã thấy Nguyệt Hằng đang quét dọn lau chùi bàn ghế . Với những hành động như vậy , thì rõ ràng đây chính là nhân viên của tửu quán rồi . Hắn lặng lẽ bước lại gần Nguyệt Hằng mà không để nàng phát hiện, vươn cây quạt phẩy trước mặt mình mà hỏi .

- "tiểu cô nương, có phải cô nương là nhân viên mới của tửu quán này chăng?"

Nguyệt Hằng đang lau chùi , bất ngờ nghe tiếng người bên cạnh thì ngước đầu nhìn lên. Nàng ngạc nhiên thấy một vị công tử sang trọng đang đứng nhìn mình tự lúc nào rồi mà nàng không hề hay biết. Nguyệt Hằng nghĩ rằng đó là khách hàng, lập tức đứng thẳng người rồi cúi đầu thi lễ.

- "Thưa quan khách, tiểu nữ thực sự là nhân viên mới của từ quán này . Xin hỏi quan khách đi mấy người ? Xin nói trước để tiểu nữ biết đường phục vụ."

Mặc dù tên công tử này bước vào một mình , nhưng không có nghĩa là hắn đi ăn một mình . Thông thường vẫn sẽ có những trường hợp các vị khách tới trước đặt bàn , sau đó những người khác sẽ tới sau , cho nên Nguyệt Hằng mới hỏi như vậy để biết đường sắp xếp. Tên công tử này không hề có ý định tới đây ăn uống, mà chỉ muốn tới đây để chiêm ngưỡng mỹ nữ này thôi. Hắn đưa nhẹ cây quạt vào cằm Nguyệt Hằng, nâng cằm nàng lên một cách khả ố, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà tấm tắc trầm trồ.

- " xinh đẹp quá, thật là rất xinh đẹp . Một mỹ nhân xinh đẹp như thế này tại sao lại phải vào đây làm tạp vụ chứ? Nàng có muốn đi chơi với bổn công tử hay không?"



Hành động khả ố của hắn khiến Nguyệt Hằng giật mình. Nàng thật sự rất không vui vẻ gì khi rơi vào những trường hợp như vậy . Nàng giật lùi bước chân lại một bước, cúi đầu nói.

- " khách quan, xin ngài đừng làm những chuyện kỳ cục như vậy mà . Ngài tới đây là đi một mình hay là đặt bàn trước, và đi bao nhiêu người? Hãy nói để tiểu nữ biết còn phục vụ"

Nàng vẫn hết sức nhẹ nhàng lịch sự, hi vọng làm được công việc một cách tốt nhất, chỉ mong vào việc một cách bình an . Thế nhưng tên công tử kia không để nàng yên . Hắn thấy nàng lùi lại thì cũng bước lên một bước , lần này trực tiếp dùng bàn tay của mình nâng cằm Nguyệt Hằng lên mà cười đê tiện.

- " Bổn công tử tới đây không phải để ăn uống, bổn công tử tới đây để rủ nàng đi chơi . Sao nào? Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của bốn công tử , nàng có muốn đi chơi với bổn công tử hay không? "

Cái tên công tử này có hành động thật vô cùng khiếm nhã, chả biết lịch sự với phụ nữ là gì. Nguyệt Hằng cảm thấy khó chịu, vô thức dùng tay gạt mạnh tay hắn ra , lại lùi thêm một bước nữa, ánh mắt của Nguyệt Hằng ánh lên sự phẫn nộ. Cũng phải thôi, tự nhiên ở đâu lòi ra một tên công tử khả ố, hắn còn chưa giới thiệu tên mình đã nhào vô đòi rủ nàng đi chơi rồi, đây là loại hành động gì? Thật vô cùng khả ố. Nguyệt Hằng lúc này cảm thấy khó giữ được bình tĩnh, nàng lại cúi đầu mà lời nói dứt khoát .

- "công tử, xin ngài đừng làm những chuyện kỳ lạ như vậy . Nếu ngài tới đây không phải để ăn uống , vậy tiểu nữ xin phép làm việc riêng của mình, mong công tử thông cảm."

Nguyệt Hằng sau cái cúi đầu ấy ,nàng lập tức quay lưng bước đi để tránh mặt cái tên khách khả ố kia. Tên công tử kia hoàn toàn không có ý định buông tha cho Nguyệt Hằng, hắn vội chạy theo nắm lấy tay Nguyệt Hằng giật lại, điệu cười khả ố.

- "tiểu cô nương xinh đẹp, ta đã cho cô nương đi chưa? Bổn công tử xưa nay phong lưu có tiếng, mỹ nữ xinh đẹp vào mắt ta rồi thì có thể chạy thoát ư? Ngoan ngoãn nghe lời ta, rồi bổn công tử sẽ thưởng cho. He he..."

Giở trò thả dê ngay trong tửu quán lúc chưa có khách, tên công tử này xem tửu quán này như là nhà của hắn mất rồi. Hắn cười vô cùng thô thiển, khiến cho một nữ tử bé nhỏ như Nguyệt Hằng sợ hãi . Nàng vội đập tay hắn ra, toan tính tìm cho mình một đường thoát thân. Ánh mắt dò tìm người cầu cứu, hi vọng có thể thoát được tên dâm đãng này. Nguyệt Hằng trong thoáng chốc thấy tiểu nhị từ bên trong đi ra, cảm thấy đây là người có thể giúp đỡ được cho mình, Nguyệt Hằng liền vội vàng chạy về hướng tiểu nhị mà la lớn .

- " đại ca ơi, có vị khách này xỉn rồi , đại ca cứu muội với..."

Nguyệt Hằng lao vút tới chỗ tiểu nhị ,vội vàng trốn sau lưng hắn mong được che chở. Tên tiểu nhị ngạc nhiên nhìn ra , thấy vị khách mới tới đó thì giật mình ngơ ngác, miệng lẩm bẩm .

- "sao... sao... lại như thế này? Đã có chuyện gì xảy ra? "

Tiểu nhị lại nhìn Nguyệt Hằng đang sợ hãi trốn sau lưng mình , rồi nhìn vào tên công tử khả ố kia mà sợ hãi. Xem ra tên công tử ấy cũng không phải loại thường, hắn nhếch mép mỉm cười tự tin bước về phía của tên tiểu nhị, ánh mắt không rời khỏi Nguyệt Hằng. Hắn thực sự không hề có ý định buông tha cho Nguyệt Hằng, thật sự quá ngông cuồng.