Bạch Đạo Sư

Chương 460: Kết Cục Kỳ Lạ.



Tất cả thực khách dõi theo diễn biến của sự việc, cảm thấy mơ hồ trước những gì xảy ra trước mắt , những tiếng bàn tán lại phát ra.

- " Chuyện gì vậy, chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng lúc nãy còn hùng hổ đanh đá lắm mà, sao bây giờ lại thân thiết với nhau như thế ? Rốt cuộc là trong căn phòng đó đã xảy ra chuyện gì?

- " Đúng vậy, thật sự rất kỳ lạ. Ta không biết ông chủ đã làm gì bà chủ, nhưng mà rõ ràng bước vô phòng ra thì bà ta đã thay đổi hoàn toàn. Bà ấy không những không đánh ghen nữa, mà lại chủ động tiếp cận và dỗ dành , dùng những lời ngọt ngào với vị cô nương kia . Vậy là làm sao? Không lẽ bà ta đã đồng ý cho chồng mình tuyển thêm vợ nhỏ về rồi?"

- " Ta cũng nghi ngờ lắm, chắc là có chuyện gì đó rồi. Nhưng mà phải nể phục ông chủ tửu quán này . Trước giờ ta đều coi thường ông ta lúc nào cũng nghe lời vợ , không ngờ hôm nay được chứng kiến ông ta hiển lộng thần uy, thật là mở mang tầm mắt."

- " Không sai , có thể khiến người vợ mình nhanh chóng thay đổi như vậy, có lẽ chỉ có ông ta mà thôi . Đúng là chân nhân bất lộ tướng , bây giờ chúng ta mới nhận ra tài năng thật sự của ông chủ này, thật đáng nể."

Cái gì Không nói, chứ nếu mà nói về trí tưởng tượng của con người thì quả thật không bao giờ có giới hạn. Những thực khách tới ăn đâu có ai biết được nội tình bên trong, nhưng bọn họ suy luận cứ như là bọn họ nhìn thấu tất cả mọi chuyện vậy. Những suy luận của họ nghe thật hợp lý , rồi dần dần xem đó là chân lý mà bàn tán xôn xao với nhau. Những tiếng bàn tán ấy đều lọt vào tai của những người trong cuộc, và bọn họ cũng đều cảm thấy rất là hợp lý. Tên tiểu nhị thì run rẩy, hắn tròn xoe mắt nhìn những chuyện xảy ra trước mặt, tự hỏi sao có thể có những chuyện hoang đường như vậy chứ. Người phụ nữ bé nhỏ mà đang còn phải những cúi đầu trước hắn để nhờ hắn chỉ bảo việc làm , bây giờ lại trở thành tỷ muội của bà chủ rồi , cái này là một bước lên tiên sao? Tên công tử bên cạnh cũng cảm thấy hoang mang . Rõ ràng là hắn cùng mẹ tới đây để đánh ghen , sao mọi chuyện lại diễn ra một cách hoàn toàn khác với trí tưởng tượng của hắn, làm cho hắn trở nên ngơ ngáo.

Tên công tử đang trong những giây phút kỳ lạ nhất của cuộc đời, hắn nhìn người mẹ lúc này vẫn ôm ấp bàn tay của Nguyệt Hằng, trông có vẻ như thân thiết thật sự vậy. Bà ta quay sang nhìn con mình một cái, rồi lại hướng về Nguyệt Hằng mà nói.

- "Tiểu muội à , tỷ không biết dạy con để nó làm chuyện sằng bậy với muội . Tỷ thật là có lỗi , mong muội hay tha thứ cho tỷ "

Bà nói xong thì cúi đầu thi lễ một cách cung kính . Nguyệt Hằng giật mình, trước sự cung kính của bà chủ thì nàng vội vàng đỡ lấy tay mà lắc đầu.

- "Xin phu nhân đừng có nói những lời quá khách khí như vậy . Tiểu nữ không sao hết, cũng không để bụng chuyện đó, mong phu nhân đừng quá áy náy trong lòng."

Nguyệt Hằng thật sự rất rộng lượng, không chỉ bởi vì nàng là kẻ dưới nên không dám oán trách người trên, mà thực ra chính bản tính nàng rộng lượng như vậy. Bà chủ nghe vậy thì mừng rỡ, ngước đầu lên cười toe toét. Nhưng dường như trong lòng vẫn còn chưa yên tâm , bà ta bước lại tới chỗ thằng con nắm lấy tay nó mà nói.

- " Con đó, hôm qua thật là vô lễ khi dám xúc phạm với bề trên . Tiểu muội của ta rộng lượng không chấp con, nhưng ta không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng, mau tới đây cúi đầu thi lễ trước bề trên mau."

Tên công tử giật mình hự lên một tiếng, ngơ ngác nhìn mẹ nó. Bề trên ở đây mà mẹ nó nói chính là Nguyệt Hằng . Nếu Nguyệt Hằng đã được xem là tiểu muội của bà chủ , thì tức là bề trên , vai vế cao hơn hắn. Tên công tử lại nhìn sang Nguyệt Hằng , ước chừng độ tuổi của tiểu nữ này không thể lớn hơn hắn, lại có thể trở thành bề trên của hắn sao? Hắn ấm ức không kiềm chế được mà quát lên.



- "Mẫu thân, người nói gì kỳ vậy? Rõ ràng con hồ ly tinh này tới giật chồng người, mà người lại có thể kết giao tỷ muội với nó ư? Người đang làm chuyện gì vậy? Con không chấp nhận đâu..."

"BỐP... "Tên công tử còn chưa kịp nói xong thì một cú tát như trời giáng đánh vào mặt hắn . Bà mẹ nghe con chửi mắng Nguyệt Hằng thì hoảng sợ, trong vô thức vung tay tát vào mặt nó để ngăn cái miệng mồm kia không đi quá xa, bà trừng mắt chỉ vào mặt nó mà nói.

- " Con ăn nói cẩn thận cho ta , không được xúc phạm bậc bề trên của mình . Vị cô nương này là tiểu muội của ta, tức là vai vế trên, con phải gọi là dì. Tại sao con sao có thể vô lễ mà dám dùng những lời ô uế xúc phạm bề trên chứ? Ở nhà ta dạy con hỗn láo như vậy à? Con mau quỳ xuống xin lỗi bề trên mau."

Người mẹ rất dứt khoát, bắt con phải quỳ gối xin lỗi . Tên công tử giật mình lùi lại, tâm trạng rất là hoang mang. Hắn liếc nhìn quanh tửu quán một lượt, thấy biết bao nhiêu thực khách đang tròn xoe mắt nhìn về phía hắn. Ngay bây giờ, trước mặt mọi người mà hắn phải quỳ xuống xin lỗi tiểu cô nương không hơn tuổi mình, thì làm sao hắn có thể chấp nhận được điều này chứ. Hắn đưa tay xoa vào má , chỗ mà mới bị mẹ hắn tát, ấm ức nước mắt ứa ra mà mếu máo.

- " Cha vì con đàn bà này mà đánh con, bây giờ đến lượt mẹ cũng vì con đàn bà này mà đánh con ? Cha mẹ không thương con, con không ở nhà này nữa, con đi chết cho cha mẹ vui lòng... hu hu hu."

Quá ấm ức và xấu hổ, nó oà khóc bỏ chạy khỏi tửu quán, chạy trốn khỏi con mắt của biết bao nhiêu người đang nhìn theo nó. Người mẹ thấy con như vậy thì cũng xót xa lắm , nhưng lại không thể cưng chiều nó trong hoàn cảnh này được, vì đối diện bà là một người có địa vị cao hơn gia đình bà ta rất nhiều. Bà ta liền quay sang Nguyệt Hằng mà tươi cười.

- " ối cha... trẻ nhỏ khó dạy, muội đừng có trách cháu nó nhé."

Nguyệt Hằng vội lắc đầu.

- " không có, không có... tiểu nữ nào dám trách móc gì công tử đâu, xin phu nhân đừng suy nghĩ nhiều."

Nguyệt Hằng vẫn thế, vẫn bao dung độ lượng . Bà chủ cảm thấy đã yên tâm rồi, lúc này liền thi lễ một cái .

- "vậy... để ta đuổi theo thằng nhỏ , kẻo nó làm chuyện bậy bạ"

Bà nói xong liền vội đi theo con mình, vươn tay gọi về phía bóng thằng con mà nói lớn.



- " Nghịch tử, mau đứng lại đấy cho ta... ta bảo con đứng lại, có nghe không?"

Bà chủ vội vàng bước chân, nhanh chóng rời khỏi cửa quán đuổi theo thằng con trai khó dạy của mình. Trong phút chốc, cả hai người tới gây sự ấy đã không còn lại trong quán nữa . Bọn họ đã đi rồi , nhưng để lại trong tửu quán một thứ gì đó khó tả, một sự kiện khiến nhiều người vẫn còn đang chiêm nghiệm lại nhân sinh.

Mặc dù nguyên nhân của sự việc gây rối là hai mẹ con kia đã đi mất , nhưng dư âm của nó để lại không hề nhỏ. Tất cả mọi chú ý đều dồn về hai con người, đó là ông chủ quán và nhân viên mới kia. Sau một thoáng chốc yên lặng, những tiếng bàn tán của thực khách lại phát ra.

- " Lão chủ quán thật là phong độ, có thể dễ dàng thu xếp được mọi chuyện êm đẹp như vậy khiến cho một kẻ như ta cũng phải thán phục."

- "Không sai, lão ta có thể làm được một chuyện như vậy khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng ngưỡng mộ."

- "Nếu trốn vợ mà vụng trộm sau lưng, làm những chuyện không chính đáng thì đã gọi là kẻ gian dâm. Nhưng nếu có thể đường đường chính chính rước 2 vợ như vậy, thử hỏi trên đời này có mấy ai? Những người làm được như vậy đều là bậc đại nhân cả. "

Những tiếng bàn tán ấy không ngớt, nhưng chung quy lại đều nhìn về phía hai con người kia với một cách nhìn hoàn toàn mới. Người ta nhìn ông chủ với vị trí của một bậc đại nhân, mà nhìn Nguyệt Hằng không còn là tư cách một nhân viên phục vụ nữa, đã trở thành bà chủ thứ hai mất rồi. Tên tiểu nhị đứng bên cạnh không biết phải làm gì bây giờ. Khi người nhân viên mới lúc trước còn nhờ hắn chỉ bảo, còn cúi đầu trước hắn, thì bây giờ liệu có còn ngang hàng với hắn nữa hay không?

Người bàn tán thì bàn tán, mà việc cần làm thì vẫn phải làm. Ông chủ lúc này hướng Nguyệt Hằng toe toét cười , cúi đầu thi lễ .

- "tiểu cô nương , đã làm cô nương hoảng sợ rồi."

Cái cúi đầu ấy lọt vào mắt của tất cả mọi người, bọn họ lại ồ lên .

- "cái... cái gì vậy ? Tại sao lão già ấy lại cúi đầu với vị cô nương ấy? Cái này là sao? Ta không hiểu"

- "phải rồi, phải rồi, sao lại cúi đầu cung kính đến thế? Cái này không giống là đôi tình nhân đâu nha."

Đúng là trí tưởng tượng của con người vốn không có giới hạn. Chỉ một vài hành động là người ta đã đặt nghi vấn , rồi tưởng tượng ra rất nhiều chuyện ly kỳ khác nhau. Nguyệt Hằng và ông chủ đều cảm thấy rất là khó xử, bởi tiếng bàn tán càng lúc càng đi xa thực tế. Thôi thì để tránh mọi việc trở nên rắc rối, ông chủ lập tức lao thẳng vô bếp tiếp tục công việc của mình, mà Nguyệt Hằng lẳng lặng đứng vào một góc để tiếp tục công việc phục vụ của mình. Cố gắng dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa thì cuối cùng nó cũng ổn thỏa, nhưng mà bây giờ ánh mắt của tiểu nhị và mọi người nhìn về phía Nguyệt Hằng với đôi mắt đã hoàn toàn khác.