Bạch Đạo Sư

Chương 468: Nguyệt Hằng Lại Thất Nghiệp.



Khi mặt trời ngả về đằng tây, ánh sáng dịu đi. Mặt trời nhìn tựa như đang ngự trên những đỉnh núi phía chân trời xa, chiếu rọi những tia nắng qua những tán cây rậm rạp. Những tia nắng ấy len lỏi chiếu vào một khe hở nhỏ rọi vô trong nhà , soi sáng khuôn mặt thiếu nữ đang say giấc. Ánh sáng dịu ấy khiến Nguyệt Hằng có chút gì đó mơ hồ, nàng đưa tay che lên đôi mắt của mình, từ từ mở mắt ra cảm nhận không gian xung quanh. Nguyệt Hằng biết đã đến giờ làm việc, uể oải ngồi dậy . Công việc của nàng vất vả và kéo dài, lấy đi giấc ngủ ban đêm của nàng, cơ thể trong một thời gian ngắn chưa kịp thích nghi. Nguyệt Hằng vươn người một cái , thẫn thờ nghĩ đến một ngày làm việc mới đầy cực nhọc. Nàng sửa soạn đồ đạc, bước những bước chân rời nhà đi đến trấn Nông Sơn. Bước chân như một thói quen bước đi trong vô thức, dường như bởi vì đã quá mệt mỏi nên nàng còn chẳng nhớ những chuyện đã xảy ra hôm qua. Đầu óc trống rỗng, tâm thức mơ màng, nàng đi về lại nơi làm việc với một niềm hi vọng trong trái tim rằng hôm nay sẽ được nhiều tiền cho , nhiều đủ để mua gạo cho những đứa em của mình. Phải rồi, thứ tiền cho của khách hàng là thứ tiền mà có thể còn lớn hơn cả tiền lương nữa . Nàng vẫn đặt hi vọng vào khoản tiền ấy, mặc dù chưa được lần nào. Nàng mệt mỏi bước đi, cứ thế cũng đến được trấn Nông Sơn , đi vào bên trong tửu quán. Khi những bước chân của nàng vừa bước vào bên trong, nàng đã thấy tiểu nhị chạy ra phía mình với một nụ cười tươi, nàng vội cúi đầu nói .

- "đại ca, tiểu muội lại tới đây làm việc "

Nguyệt Hằng cứ nghĩ mọi việc sẽ bình thường như bao ngày khác, thế nhưng mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng như nàng suy nghĩ . Tên tiểu nhị lúc này cười toe toét, hắn cúi đầu thật thấp mà nói.

- " lục phu nhân tới đây ăn cơm đấy à?"

Nguyệt Hằng khựng người lại ,cảm thấy mơ hồ, nàng lắc đầu .

- "không phải, làm gì có. Đại ca nói gì lạ vậy ? Tiểu muội tới đây để làm việc cơ mà"

Tên tiểu nhị mặc kệ Nguyệt Hằng giải thích, hắn chỉ vô một bàn gần đó mà nói.

- " nếu phu nhân ăn tối thì xin mời phu nhân ngồi xuống đây, tiểu nhân sẽ phục vụ chu đáo."

Dù đã nghe rõ ràng rằng nữ nhân kia tới đây làm việc, nhưng tiểu nhị cứ như là chẳng hề nghe thấy vậy, hắn vẫn mời mọc nhiệt tình. Nguyệt Hằng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù nàng đã giải thích rồi , tại sao tên tiểu nhị vẫn không nghe ? Nàng lại lần nữa cúi đầu nói.

- "đại ca ,tiểu muội tới đây để làm việc, không phải là ăn tối. Với lại tiểu muội không phải là lục phu nhân gì cả, chỉ là nhân viên trong quán thôi, đại ca đừng làm muội khó xử"

Nguyệt Hằng lại lập lại một lần nữa rằng mình tới đây để làm việc chứ không phải để ăn cơm . Thế nhưng tên tiểu nhị dường như chẳng thèm quan tâm, hắn đưa tay níu lấy tay áo của Nguyệt Hằng với một nụ cười vui vẻ , kéo Nguyệt Hằng ngồi vào một bàn mà tươi cười.

- " lục phu nhân, xin mời phu nhân chọn món, tiểu nhân sẽ lập tức đi báo đầu bếp làm ngay."



Nguyệt Hằng tròn xoe mắt, ánh mắt dán chặt vào phía tên tiểu nhị vẫn còn đưa hàm răng của mình ra phía trước. Cái này là rõ ràng tên tiểu nhị đã phớt lờ tất cả những lời nói của Nguyệt Hằng. Nguyệt Hằng cảm thấy lời nói của mình có gì đó khiến người khác không hiểu, hay là họ cố tình không hiểu ? Nàng vội xua tay .

- "không phải mà... tiểu muội đã nói là tiểu muội tới đây làm việc, tại sao đại ca không chịu nghe tiểu muội chứ?"

Nguyệt Hằng cố gắng giải thích những thứ mà nó đã hiển nhiên trước mắt . Cơ mà tên tiểu nhị chẳng thèm để ý, hắn vẫn trưng bộ mặt cười toe toét của hắn về vị khách hàng trước mắt mình, như chờ đợi Nguyệt Hằng gọi món vậy. Mà đâu phải chỉ riêng mình hắn, vẫn còn một người khác nữa kỳ cục cũng không kém gì. Từ bên trong bếp, ông chủ đã nhanh chóng bê một đĩa thức ăn ra, hướng Nguyệt Hằng mà tới. Ông ta vừa đi vừa cười toe toét , khuôn mặt giống y như tên tiểu nhị , vui vẻ cười nói.

- " có rồi đây, có rồi đây... thức ăn làm xong đang nóng hổi, xin mời phu nhân dùng ngay cho nóng"

Miệng nói tay làm, bàn tay vừa nhanh chóng mà lại vừa mềm mại uyển chuyển đặt đĩa thức ăn xuống bàn. Nguyệt Hằng nhìn đĩa thức ăn ấy, nàng nhận ra là món hôm qua đã từng có trên bàn tiệc của Khánh Hậu. Ông chủ tiệm thật là người tinh tế , hôm qua ngồi ăn đã để ý Nguyệt Hằng ăn những món gì. Ông ta chú ý quan sát món gì nàng ăn nhiều, món gì nàng ăn ít, và nhận ra nàng thích món gì. Đĩa thức ăn mà ông bưng lên cho nàng chính là đĩa thức ăn mà hôm qua nàng đã gắp nhiều nhất, thực sự là một người có kinh nghiệm trong việc kinh doanh, giỏi làm hài lòng thực khách. Nguyệt Hằng khẽ ồ lên thích thú , tay vơ lấy đôi đũa đưa tới định gắp một miếng, bất chợt khựng lại. Nàng tự hỏi sao mình lại có thể thoải mái được như vậy chứ ? Có gì đó không bình thường nữa đây rồi, nàng khuôn mặt nhăn nhó gượng gạo nói.

- " Không phải , cái này không đúng à nha. Tiểu nữ tới đây để làm việc, chứ đâu phải tới đây để ăn cơm? Ông chủ ,rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? "

Khuôn mặt của nàng trở nên bối rối, bàn tay cầm đũa đơ lại không di chuyển, cảm thấy thực sự khó xử. Ông chủ lúc này nhìn Nguyệt Hằng với nụ cười toe toét như tên tiểu nhị mà mời mọc .

- "phu nhân cứ ăn uống thoải mái, số tiền hôm nay phu nhân ăn sẽ tính vào tiền của Khánh Hậu đại nhân. Đến cuối tháng chia lợi nhuận sẽ trừ vào đó, phu nhân không phải lo lắng đâu."

Trong việc kinh doanh quán ăn, không phải ông chủ vô ăn là không phải trả tiền . Thực tế ngược lại, ông chủ vào ăn thì cũng phải trả tiền sòng phẳng như bao người khác. Lý do tại sao lại như vậy ư ? Bởi ngoài việc hùm vốn chia chắc lợi nhuận ra , nó còn liên quan đến vấn đề thuế má và kế toán. Vậy nên Khánh Hậu ăn cơm cũng sẽ trả tiền , và số tiền Nguyệt Hằng ăn hôm nay sẽ tính vào tiền của Khánh Hậu. Cơ mà đó không phải là trọng điểm. Nguyệt Hằng hai hàng chân mày giật giật, cảm thấy khó chịu lắm . Những lời nói của nàng từ nãy giờ không lọt được một chữ nào vào tai hai người bọn họ, nàng ấm ức gắt lên.

- " Hai người làm cái quái gì vậy chứ? Tiểu nữ đã nói tiểu nữ tới đây làm việc cơ mà! Tại sao hai người lại có những hành động kỳ lạ thế này ? Rốt cuộc là hai vị có âm mưu gì, muốn làm gì tiểu nữ đây?"

Thực sự đã ra ngoài sức chịu đựng rồi. Những người này cứ làm lơ những câu nói của nàng, mà cứ làm theo ý của họ khiến cho nàng không còn giữ được bình tĩnh. Ông chủ và tiểu nhị thấy thái độ của Nguyệt Hằng đã bắt đầu căng thẳng, cảm thấy đã đến lúc vào thẳng vấn đề mà không cần phải vòng vo nữa. lúc này họ nhìn nhau , trong khoảnh khắc ngắn ngủi gật đầu ra hiệu, bọn họ lại hướng về phía Nguyệt Hằng để vào việc chính. Tên tiểu nhị lúc này mở lời trước, cúi đầu thi lễ.

- " lục phu nhân à, chúng tiểu nhân cầu xin lục phu nhân đừng làm khó chúng tiểu nhân nữa . Chúng tiểu nhân chỉ là những người làm ăn thấp cổ bé họng, chứ chẳng phải một đại nhân vật to lớn nào đâu. Chúng tiểu nhân có đắc tội gì với phu nhân đâu, mà phu nhân vào đây làm khó cho chúng tiểu nhân quá. Phu nhân có nhà cao cửa rộng lại không ở, mà cứ chui vào xó xỉnh nào đó chịu khổ rồi tới đây làm phiền chúng tiểu nhân. Cầu xin phu nhân hãy về nhà của phu nhân, và sống trong nơi mà phu nhân thuộc về . Nếu phu nhân muốn ăn uống, bất cứ khi nào tới đây chúng tiểu nhân đều sẽ phục vụ phu nhân một cách chu đáo . Còn chuyện tới đây để làm việc, xin phu nhân đừng làm khó chúng tiểu nhân nữa mà, chúng tiểu nhân cầu xin phu nhân."



Tiểu nhị nói mà mặt mếu máo tưởng chừng như muốn khóc, vừa nói vừa cúi đầu vái lạy lia lịa khiến, trông thật là thảm thương biết bao nhiêu. Nguyệt Hằng giật mình, nàng vội hướng tiểu nhị xua tay lia lịa.

- " đại ca, xin đừng làm như vậy, tiểu nữ không dám nhận đâu . Tiểu nữ chỉ muốn tới đây làm việc kiếm tiền nuôi những đứa em của mình, hoàn toàn không có ý muốn gây khó dễ gì cho đại ca hết, xin đại ca đừng làm như thế nữa."

Thật sự thì khi hai người này vái lạy trước mặt Nguyệt hàng khiến cho nàng cảm thấy rất là thốn. Nguyệt Hằng rất khó xử, nàng chưa từng nghĩ sẽ rơi vào hoàn cảnh như thế này, nàng lại quay sang ông chủ mà cúi đầu cầu xin.

- " Tiểu nữ không phải là lục phu nhân gì hết. Tiểu nữ chỉ là một nữ tử bé nhỏ cần có việc làm để đi nuôi là những đứa em của mình . Tiểu nữ cầu xin ông chủ hãy ban ơn, hãy cho tiểu nữ một công việc làm để tiểu nữ có thể nuôi sống được những đứa trẻ ở nhà. Có câu cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ . Ông chủ ban cho tiểu nữ công việc cũng là ban cho những đứa trẻ kia một con đường sống . Tiểu nữ cầu xin ông hãy ban lòng từ bi"

Hai người kia cầu xin Nguyệt Hằng, và Nguyệt Hằng lại cầu xin ngược lại họ, tình huống bây giờ thật trớ trêu. Nguyệt Hằng cũng đã thành thật ra tất cả những nỗi lòng của mình, nói thẳng mọi chuyện với ông chủ để cầu xin. Thế nhưng có vẻ như ông chủ không chút mủi lòng, mà chỉ thấy trên khuôn mặt ông ta đầy nét bi thương. Ông ta nhăn nhó nhìn Nguyệt Hằng, khuôn mặt cũng như mếu máo sắp khóc.

- " lục phu nhân à! Nói thật, tiểu nhân thân phận bé nhỏ, cho dù tiểu nhân có muốn giúp phu nhân một công việc mới cũng lực bất tòng tâm. Tiểu nhân không dám giấu gì, chẳng là Khánh Hậu đại nhân đã có lệnh rồi ,cấm không cho phu nhân vào đây làm việc nữa . Phu nhân cũng biết tiểu nhân thân phận bé nhỏ, làm sao dám đắc tội với Khánh Hậu đại nhân chứ? Nếu thật sự phu nhân muốn làm việc trong quán này , thì phu nhân tới cầu xin Khánh Hậu đại nhân ấy, chứ tiểu nhân không dám đâu . Tiểu nhân đã thật lòng hết tất cả mọi chuyện rồi, xin phu nhân hiểu cho."

Ông chủ bất ngờ quỳ xuống vái lạy, mà tiểu nhị cũng quỳ xuống vái lạy theo, khung cảnh trông thật là kỳ lạ đến mức dị thường. Vậy ra Khánh Hậu đã ra lệnh Không cho nàng tới đây làm việc nữa ư? Nàng ngơ ngác nhìn ông chủ, mà lúc này ông chủ tiếp tục rên rỉ .

- " thưa phu nhân, tiểu nhân cầu xin phu nhân tha cho tiểu nhân đi . Tiểu nhân có làm gì nên tội đâu mà phu nhân đầy đọa tiểu nhân như thế này chứ?"

Một cái quỳ lạy của ông chủ khiến Nguyệt hằng giật mình, mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy tên tiểu nhị cũng rên rỉ.

- " phu nhân, xin hãy trở về nhà của mình đi , để cho chúng tiểu nhân yên ổn làm ăn . Chúng tiểu nhân không dám đắc tội với đại nhân vật đâu, cầu xin phu nhân mà."

Nguyệt Hằng hoảng hốt , nàng chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ gây ra nhiều khó khăn cho bọn họ đến vậy . Nàng vội vàng rời khỏi ghế ngồi , vội vàng cúi người nắm lấy tay hai người họ mà nói .

- "được rồi, được rồi . Tiểu nữ không làm khó hai người nữa, hai vị đứng lên đi. "