Bạch Đạo Sư

Chương 469: Lạc Lõng Giữa Trời Đêm.



Nguyệt Hằng cố gắng đỡ hai người trước mặt mình đứng dậy . Nàng không thể cứ tiếp tục làm khó bọn như vây, đành phải đồng ý với yêu cầu của họ. Ông chủ và tiểu nhị nghe vậy thì trong lòng mừng rỡ, bọn họ quay sang nhìn nhau sung sướng. Một thoáng gật đầu ra hiệu , cả hai đứng dậy với nụ cười toe toét trên môi, thay phiên nhau nói.

- " được rồi , tốt quá ,thật sự tốt quá . Nếu phu nhân đã đồng ý rồi , thì chúng tôi không còn phải lo sợ gì nữa."

- " Đúng vậy ! Đúng vậy . Nếu phu nhân đã suy nghĩ thông suốt như vậy thì thật sự là điều đáng quý. Thức ăn đã dọn lên sẵn rồi, thôi thì phu nhân ngồi xuống đây ăn xong rồi đi đâu hãy đi."

Cả hai dường như phối hợp rất ăn ý, mỗi người níu một bên tay mà dìu Nguyệt Hằng ngồi vào bàn. Nguyệt Hằng cảm thấy có gì đó vướng mắc trong lòng, nhưng không biết phải làm sao, đành thuận theo bọn họ ngồi vào . Lúc này cả hai lại tiếp tục nói .

- "lục phu nhân cứ ăn uống thoải mái đi, tiền bạc không phải lo , sẽ có người khác trả . Phu nhân ăn xong rồi thì hãy về nhà của mình đi nhé, đừng lo lắng gì cả"

Mời chào nhiệt tình, miệng cười toe toét, sau khi xong kế hoạch thì bọn họ quay lưng đi vô trong . Bước chân của hai người bọn họ rất nhanh, dường như để trốn tránh cái ánh nhìn của Nguyệt Hằng. Nguyệt Hằng cũng không gọi lại, nàng để kệ họ rời đi, trong lòng cảm thấy phiền muộn . Nguyệt Hằng hiểu bản thân họ cũng chỉ là những sinh mệnh bé nhỏ, đâu có thể làm gì đó giúp đỡ được cho nàng đâu. Nàng thở dài ,cầm đôi đũa gắp thức ăn trên bàn . Món ăn này là món ăn mà ông chủ đã tinh tế đem ra, thôi thì không phụ lòng ông chủ vậy. Trong những thời khắc mà con người ta lâm vào những cảnh thất nghiệp vô định như bây giờ, thì việc hưởng thụ một đĩa thức ăn ngon cũng tựa như là một bông hoa nở giữa sa mạc, một khoảnh khắc vui vẻ ngắn trong chuỗi ngày đau khổ. Ở bên trong bếp, ông chủ và tiểu nhị trốn trong nhìn ra. Bọn họ quan sát Nguyệt Hằng ăn từng miếng một, trong lòng cảm thấy rất yên tâm. Bọn họ khuôn mặt vui vẻ , lúc này tiểu nhị cười nói .

- "ông chủ, lục phu nhân ăn xong rồi có đi khỏi đây không ? Hay là lại làm gì nữa?"

Ông chủ vội lắc đầu.

- " không... Ta không nghĩ phu nhân sẽ ở lại đây đâu . Khi phu nhân ăn xong rồi, phu nhân nhất định sẽ rời đi, lúc ấy chúng ta sẽ không còn gặp rắc rối gì nữa."

Ông chủ có vẻ tin tưởng vào những sự phán đoán của mình , cho rằng đấy là điều nhất định sẽ đến. Tiểu nhị lúc này lại nhớ đến những khoảnh khắc đầu tiên, lúc còn thô lỗ với Nguyệt Hằng, trong lòng cảm thấy rất không yên tâm. Thôi thì Nguyệt Hằng rời đi sớm ngày nào thì hắn vui mừng ngày ấy, chứ còn ở lại đây thì cũng lắm chuyện phiền phức xảy ra. Còn ông chủ thì đã phải thức mấy đêm liền trông chừng Nguyệt Hằng, trong lòng rất là muốn nàng rời khỏi đây . Khi nào đi rồi, ông ta sẽ được quay lại cuộc sống thường nhật của mình. Lúc đó ông có thể trở về nhà ngủ với vợ con mình, không phải lo lắng gì nữa , đây chính là một niềm hạnh phúc lớn lao.

Ở bên ngoài, Nguyệt Hằng không biết rằng bọn họ đang lén lút theo dõi mình . Nàng ăn xong dĩa thức ăn ấy, uống một cốc nước, rồi lặng lẽ đứng dậy . Nàng quan sát một lượt , không thấy ai thì nói lớn .

- "ông chủ , đại ca... tiểu nữ xin cáo từ."

Bên trong bếp, cả ông chủ lẫn tiểu nhị nghe vậy thì mừng sướng lên, hai người đều nói vọng ra.



- " phu nhân đi vui vẻ, chúng tiểu nhân không tiễn."

Xem ra bọn họ đã muốn Nguyệt Hằng đi càng nhanh càng tốt . Nguyệt Hằng cũng cảm nhận thấy điều đó, nàng thở dài một tiếng, quay lưng bước đi trong lặng lẽ. Bước chân lững thững cô đơn của nàng rời khỏi quán, hòa vào dòng người bên ngoài, đi trên con đường của trấn Nông Sơn . Sau lưng nàng là niềm vui khôn xiết của hai người đàn ông trong quán, mỗi người mang theo một niềm vui khác nhau. Tiểu nhị và ông chủ trong lúc vui mừng, họ ôm chầm lấy nhau mà rên lên.

- " ối, đi thật rồi ,người đi thật rồi... chúng ta thoát nạn rồi ..."

- " Đúng vậy! Đúng vậy! Người đã thật sự đi rồi, chúng ta không còn phải chịu khổ nữa... Ha ha ha..."

Bọn họ ôm nhau rên lên sung sướng, vui mừng khôn xiết, cảm giác như bỏ được một gánh nặng khủng khiếp trên vai vậy. Người trong quán thì mừng rỡ, người ở ngoài quán thì buồn rầu. Nguyệt Hằng lững thững đi ra ngoài trong vô định, không biết phải làm gì bây giờ. Nàng bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh thất nghiệp, không có việc làm kiếm tiền thì làm sao mà có thể tồn tại được đây? Ừ thì số mệnh nàng luôn có sẵn một cái biệt thự rộng lớn để nàng về ở , nhưng nếu nàng về ở trong nhà của Khánh Hậu thì đồng nghĩa bọn trẻ ngoài kia sẽ bơ vơ . Không ai chăm sóc được cho chúng cả , mà chúng thì còn quá nhỏ để có thể tự lo được cho mình. Tình yêu thương của nàng dành cho những đứa trẻ ấy lớn hơn tình yêu nàng dành cho chính mình, khiến cho nàng hiện tại không biết đi về đâu. Nguyệt Hằng đứng giữa trấn Nông Sơn, trong dòng người qua lại , nàng lọt thỏm vào hố sâu thăm thẳm của sự lạnh lẽo tình người. Ánh mặt trời cũng dần tắt, ánh đèn trên phố cũng dần dần được người dân thắp lên. Nguyệt Hằng nhìn những ngọn đèn le lói, ánh mắt mơ hồ cảm nhận tương lai mờ mịt của bản thân mình. Những lời của Khánh Hậu về bọn trẻ vẫn còn văng vẳng bên tai nàng . Bọn chúng sẽ chết vì đói ư? Nguyệt Hằng lắc đầu, miệng lẩm bẩm "không , không được . Mình không thể bỏ cuộc được, mình phải mạnh mẽ lên."

Tự nói với mình những lời động viên ấy, Nguyệt Hằng hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Nguyệt Hằng hiểu rằng việc của nàng bây giờ là đi xin việc, nàng nhất định sẽ đi xin việc, và ngay bây giờ nàng sẽ bắt tay vào việc ấy . Những bước chân của Nguyệt Hằng cứ bước đi trên đường trấn Nông Sơn . Nàng tâm niệm trong lòng rằng "Nguyệt Hằng ơi , cố lên . Cái trấn rộng lớn này nhất định sẽ có chỗ thuê mướn mình làm việc . Mình sẽ có công việc mới ngay thôi, không việc gì phải sợ hãi cả."

Tình yêu của nàng đã tiếp thêm sức mạnh cho nàng , để nàng tiếp tục hành trình của mình. Nguyệt Hằng cứ bước chân như thế , cho đến lúc đứng trước một cửa hiệu lớn đang sáng rực đèn lồng. Nhìn vào cửa tiệm này, là một cửa hàng lớn buôn bán một mặt hàng đặc trưng của họ. Nguyệt Hằng nghĩ rằng nơi đây có thể có việc cho mình, nàng liền mạnh dạn bước tới để xin việc. Bước chân chưa kịp vào trong cửa tiệm, thì bên trong lại có người bước ra . Hai người vô tình đối mặt, đôi mắt nhìn nhau, người trong cửa tiệm ngạc nhiên hỏi .

- "cô nương vào đây mua sắm à? Hay có chuyện gì?"

Nguyệt Hằng cung kính cúi đầu.

- " Thưa đại nhân ! Không dám giấu gì, tiểu nữ hiện đang thất nghiệp và đang đi kiếm việc làm . Tiểu nữ thấy cửa tiệm của đại nhân rộng lớn như vậy, chắc là thiếu người làm việc, không biết đại nhân có tuyển thêm người không? Có thể cho tiểu nữ một công việc được không ạ? Tất cả những công việc lặt vặt tiểu nữ đều có thể làm được, mong đại nhân giúp đỡ."

Cái cúi đầu thật thấp của nàng cùng với nhan sắc đẹp lung linh khiến cho ông chủ cửa tiệm thoáng chốc ngẩn ngơ . Thế nhưng trong sự ngẩn ngơ ấy , có một thứ đập vào mắt ông khiến ông bị cắt ngang dòng cảm xúc. Ông ta nhìn ra sau thấy một tên đàn ông to lớn vạm vỡ , bên hông đeo một cây đao, đang trừng mắt chỉ tay về phía mình. Đối với những người làm ăn lớn , họ quen biết rất rộng và nắm bắt thông tin rất nhanh . Bởi quen biết và thông tin là ai chìa khóa mấu chốt để dẫn đến thành công. Ông ta đương nhiên nghe về những tin đồn và hiểu rõ tin đồn ấy . Vừa nhìn thấy Nguyệt Hằng xin việc đã mơ hồ đoán ra đây là ai, cộng thêm nhìn thấy người đàn ông đeo đao kia đang trừng mắt chỉ tay về phía mình, nhận ra người đàn ông ấy là thuộc hạ dưới trướng của trưởng quân y thì trong lòng đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Khi Nguyệt Hằng ngước đầu nhìn lên chờ đợi câu trả lời, thì ông ta đã hoảng hốt giật mình xua tay.

- " không có , không có... ta không thiếu người làm, xin cô nương hãy đi nơi khác."

Vừa dứt lời, ông ta nhảy tót vô trong cửa tiệm, lập đóng cửa ngừng buôn bán. Nguyệt Hằng ngơ ngác, cửa tiệm này kinh doanh bán đồ sao lại đóng cửa vội vã như thế? Không phải đèn lồng cũng chỉ vừa mới thắp lên hay sao? Chỉ trong phút chốc cửa tiệm đã đóng sập trước mặt Nguyệt Hằng , đèn lồng cũng bị thổi tắt hết cả, tối thui cứ như là chưa từng buôn bán vậy. Cái sự việc kỳ lạ này diễn ra trước mắt khiến cho Nguyệt Hằng ngơ ngác. Nàng không hiểu sự tình thế nào, chỉ đành thở dài một tiếng, " thôi thì cửa tiệm này không tuyển thì ta đi tìm cửa tiệm khác vậy" . Nguyệt Hằng lại lững thững bước đi, lê bước chân tìm một nơi mới để xin việc . Thật ra có những thứ ẩn sâu bên trong mà nàng không hiểu, đơn giản là cái trấn này không mấy ai dám nhận nàng vào làm việc, mọi người đều trốn tránh và từ chối nàng. Không nản chí, Nguyệt Hằng cứ đi xin việc như thế, cứ đi mãi. Thời gian trôi qua, nàng không biết đã xin việc bao nhiêu chỗ rồi, ấy thế mà tất cả đều từ chối nàng . Nàng mệt mỏi dừng chân lại nghỉ ngơi một chút, lúc này mới nhận ra là trời đã về khuya . Nàng ngước nhìn những căn nhà xung quanh mình, mọi người bắt đầu đóng cửa đi ngủ rồi. Trời càng khuya thì sương càng nhiều, không khí lại càng lạnh lẽo . Một làn gió đêm mang theo sương lạnh quét qua cơ thể của nữ thiếu nữ xinh đẹp làm Nguyệt Hằng run rẩy, nàng ôm vai thu người lại, vô thức ngước lên nhìn ánh trăng trên bầu trời kia . Bầu trời đêm tĩnh mịch, ánh trăng thật đẹp nhưng cũng thật cô đơn . Giữa bầu trời thăm thẳm mênh mông ấy, ánh trăng cô đơn lạc lõng giữa các vì sao tựa như nàng đang đứng cô đơn ngay giữa lòng trấn Nông Sơn này. Ánh trăng tỏa sáng ấy chiếu xuống thiếu nữ, dường như ánh trăng cũng đồng cảm với sự cô đơn của nàng. Dù rằng xung quanh trăng là biết bao nhiêu vì sao lấp lánh, ấy thế mà mặt Trăng lại lạc lõng cô đơn? Cũng tựa như nàng đang đứng nơi đây, xung quanh nàng là biết bao nhiêu người qua lại , ấy thế mà nàng lại lạc lõng đến mức rợn người, cô đơn đến mức ảm đạm. Nguyệt Hằng muộn phiền, trong những dòng cảm xúc nàng thèm muốn được trở về nhà của mình. Nàng mơ màng thấy mình được ôm lấy cha mẹ, được cha mẹ ôm ấp yêu thương như thuở nào . Những mơ mộng đẹp và ấm áp biết bao nhiêu, nhưng những mơ mộng đó đã trôi vào trong miền ký ức, trong khi hiện tại thật khắc nghiệt biết bao nhiêu. Và có một điều rất khắc nghiệt hiện đang hiển hiện trước mắt nàng, lúc này Nguyệt Hằng mới nhận ra một điều quan trọng, đêm nay nàng sẽ phải qua đêm ở đâu?