Bạch Đạo Sư

Chương 476: Giận Cá Chém Thớt.



Khánh Hậu chạy vội về nhà , trên đường không dám nhìn mặt ai . Hắn bỏ đi để lại sau lưng tiếng chê cười của tên hộ vệ cùng hai tên thuộc hạ. Tên hộ vệ đắc ý lắm, cảm thấy sung sướng vô cùng. Hai tên thuộc lạ đứng bên cạnh, lúc này cảm thấy thời cơ nịnh hót đã đến, liền nhìn nhau nháy mắt ra hiệu. Cấp trên như nào thì cấp dưới như vậy . Tên hộ vệ là một tên tiểu nhân bỉ ổi , thì hai tên thuộc hạ của hắn cũng chỉ là kẻ xu nịnh. Bọn chúng lúc này bước tới trước hộ vệ, cúi đầu thi lễ.

- "Chúc mừng đại nhân, chúc mừng ngài đã trả được mối thù hằn trong tim mình rồi . Đây thực sự là một chuyện đáng vui mừng"

- " phải đó, phải đó . Mối thù bao lâu nay ngài cũng đã trả sòng phẳng, như vậy đã có thể gọi là viên mãn. Có câu quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, món nợ của ngài sau ngần ấy năm cuối cùng cũng đã trả xong, thật sự rất đáng chúc mừng."

Tên hộ vệ đang cười khoái chí, nghe nịnh hót thì lại càng sướng hơn, trong lòng phê pha. Nhưng từng ấy với hắn thì vẫn chưa đủ, hắn hất hàm nói.

- " cái gì mà viên mãn chứ ? Ta vẫn còn phải làm nhiều điều lắm, chưa thể dừng lại tại đây đâu."

Hại người ta thê thảm như vậy, mà với hắn vẫn còn chưa đủ sao? Hai tên thuộc hạ thoáng chốc nhìn nhau, ánh mắt lộ lên một tia sợ hãi. Tên hộ vệ đã chơi người ta tàn tạ như vậy, vẫn còn chưa thỏa mãn, vẫn còn tiếp tục muốn chơi tiếp ư ? Khánh Hậu bây giờ đã tan hoang danh dự , nhục nhã ê chề, mà lên hộ vệ này vẫn còn muốn chơi thêm nữa thì quả thực là quá kinh khủng rồi. Hai tên thuộc hạ cố gắng giấu đi sự kinh sợ của mình, giọt mồ hôi trên trán cũng rớt ra, chúng đều hướng tên hộ vệ mà hỏi.

- " Hộ vệ đại nhân, vậy ngày còn muốn làm gì hắn nữa? Những gì ngài làm đã đủ khiến thuộc hạ bội phục, mà ngài vẫn còn nhiều mưu kế trong người ư ? Thật sự quá vi diệu rồi"

- "Phải đó, phải đó . Đại nhân tính làm chuyện gì tiếp theo, có thể chỉ bảo cho đám thuộc hạ này được mở mang tầm mắt? Bọn thuộc hạ thật sự rất hứng thú, mong đại nhân thành toàn."

Quả thật là Khánh Hậu đã bị tên hộ vệ này chơi cho mất hết mặt mũi , không còn danh dự, như vậy mà hắn vẫn chưa hài lòng ? Tên hộ vệ nở một nụ cười đầy nham hiểm, lại nhìn về hướng mà Khánh Hậu chạy đi , mặt hất cao hơn trán mà bắt đầu thể hiện trí tuệ.

- "Mọi chuyện tất nhiên sẽ không dừng lại ở đây, mà sẽ còn tiếp tục kéo dài. Với cái chuyện mà vợ sắp cưới của hắn phải đi làm đ* trong cái trấn này, thì nó giống như một cái mụn nhọt mặt giữa mặt tên Khánh Hậu đó vậy . Ta nhất định sẽ hướng nghiệp cho nha đầu kia làm đ*, sẽ bảo vệ và giúp đỡ ả ta làm đ* càng lâu càng tốt. Điều này cũng giống như là tạo ra một vết nhọt trên mặt tên Khánh Hậu và giữ cho cái u nhọt ấy càng lâu càng tốt, không để triệt tiêu đi. Ta phải để cho hắn sống cuộc đời còn lại trong đau khổ và nhục nhã, để cho nha đầu kia làm đ* ngay trong trấn này, để mỗi lần chơi nha đầu đó người ta sẽ nói là đang chơi vợ của tên Khánh Hậu kia. Ta phải làm như vậy mới thỏa mãn được những gì mà hắn đã gây ra cho ta, nhất định phải trả đầy đủ cả vốn lẫn lời ha ha ha..."

Một tràng cười đầy khoái chí và sảng khoái của tên hộ vệ, khiến cho hai tên thuộc hạ kinh hãi trong lòng . Bọn chúng toát mồ hôi hột , bắt đầu biết sợ cái tên này một cách nghiêm túc. Bọn thuộc hạ tuy rằng không phải loại tốt đẹp gì, nhưng nhân sinh quan cũng không đến nỗi quá vặn vẹo. Bọn chúng cũng hiểu rằng chuyện ngày xưa khám chữa bệnh lỗi phần nhiều là do tên hộ vệ, chứ tên quân y cũng chẳng qua là làm việc kiếm tiền, chứ có phải gây thù oán gì to lớn đâu? Ấy mà tên hộ vệ này lại ghi thù lâu đến như vậy, quả thật khiến người khác đề phòng. Hai tên thuộc hạ liếc nhìn nhau , trong cái ánh nhìn đó hằn lên một tia sợ hãi . Chúng có ý niệm giống như nhau, như thầm hỏi với nhau rằng " nếu chúng ta cứ ở bên tên hộ vệ này, rồi có một lúc nào đó xảy ra chuyện không hay thì liệu như hắn có gây thù với chúng ta hay không? Và nếu như cái thù mà hắn tưởng tượng ra ấy đủ lớn , hắn sẽ trả thù những người thuộc hạ của hắn như thế nào?" . Rất nhiều những câu hỏi thoáng qua đầu hai tên thuộc hạ khiến bọn chúng bắt đầu mê mờ. Hai tên lính ấy lại nhìn vô hướng của y quán Khánh Hậu, trong lòng không biết bao giờ thì mới đến lượt mình.



Còn nói về Khánh Hậu, khi hắn chạy về y quán thì lập tức đóng cửa lại không tiếp khách. Ở bên trong nhà, hắn điên loạn gào lên.

- " khốn kiếp , thực sự khốn kiếp . Tên hộ vệ mặt móm kia dám cướp vợ của ta. Khốn nạn... quá khốn nạn rồi..."

" Bốp... xoảng..." . Những tiếng đập phá đổ vỡ vang lên. Khánh Hậu điên tiết đập bàn đập ghế, đập luôn cả những gì hắn thấy được, khiến cho mọi vật trong nhà đổ vỡ tùm lum. Hầu nữ nghe tiếng đập phá thì kinh hãi, vội chạy ra ngoài xem thì giật mình. Hầu nữ thấy tên Khánh Hậu đang cầm một cây gậy lớn, vừa đập vô bàn ghế vừa gào lên.

- " khốn nạn... Đó là vợ của ta mà ... Đồ khốn nạn... đó là nữ nhân của ta ... Sao các ngươi hủy hoại cuộc đời của vợ ta, hủy hoại báu vật mà ta cố gắng mới có được ? Các ngươi nhớ đấy, ta nhất định phải trả thù..."

Trong cơn điên loạn đập phá, hắn chẳng còn biết gì nữa . Hầu nữ đứng đó kinh hãi , cô ta nép một góc không dám nói gì . Khi những màn đập phá của hắn lên đỉnh điểm, hắn phát hiện hầu nữ đang đứng một góc, hắn lao tới chụp lấy tay hầu nữ mà trừng mắt mắng.

- " là ngươi... có phải ngươi đã thông đồng với tên hộ vệ mặt móm kia cài bẫy ta? Có phải ngươi đã bán đứng ta cho chúng, đúng không?"

Hầu nữ kinh hãi lắc đầu , nhưng nào có ích gì? Khi con người ta điên loạn, con người ta thường hay giận cá chém thớt, thường hay vu vạ những chuyện không có thật để thỏa mãn cơn giận của mình . Khánh Hậu tóm lấy tay của hầu nữ không cho cô ta chạy đi, đồng thời vung tay lên toan tát vào mặt cô ta. Hầu gái kinh hãi vô cùng, cố đưa tay che mặt , dựa sát vào tường run rẩy la lên.

- " Á Á Á... lão gia tha mạng, nô tì có biết chuyện gì đâu. Cầu xin lão gia tha cho nô tì..."

Tiếng gào thét của hầu nữ nghe rất thảm thương, là tiếng gào thét đầy sợ hãi của những người phụ nữ bị bạo hành. Hầu nữ còn chưa hiểu chuyện gì, tự nhiên bị cuốn vào trong cơn giận của hắn. Khánh Hậu lúc này đã vung tay lên rồi , nhưng không đánh xuống mà khựng lại . Hắn không phải là loại thấp hèn , loại người mà trong cơn giận dữ lại làm chuyện xằng bậy. Hắn biết kiềm chế cơn giận của mình, và hiểu ra mình đang làm những chuyện hết sức vớ vẩn . Hắn từ từ hạ tay xuống, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu để trấn tỉnh. Không để mình bị giận quá mà hóa điên rồi không làm ra những chuyện tầm phào bậy bạ, nên phải tĩnh lặng kiềm chế cơn điên của mình. Và khi trong khoảng tĩnh lặng ấy , hắn bất chợt phát hiện ra điều gì đó . Bàn tay của hắn vẫn đang chụp cổ tay của hầu nữ không buông ra, cảm nhận những điều gì đó kỳ lạ không giống bình thường. Sau một lúc im lặng, hắn mở mắt ra và thở dài một tiếng.

- " xin lỗi, là ta đã sai rồi"

Khi mà đã lấy lại bình tĩnh, Khánh Hậu thấy hầu nữ vẫn đang vô cùng sợ hãi, lúc này hắn nhẹ nhàng buông tay hầu nữ ra mà dịu dàng nói.

- " được rồi, ngươi đừng sợ . Là ta sai, là ta quá nóng giận nên đã nói bậy bạ làm ngươi sợ hãi . Ngươi yên tâm đi , ta không đánh ngươi đâu."



Sự thay đổi quá nhanh chóng này khiến cho hầu nữa chưa dám tin là sự thật. Tuy rằng đã ổn định được tinh thần, nhưng vẫn đang còn đề phòng cơn thịnh nộ của người chủ. Khánh Hậu lúc này từ từ bước ngồi vào ghế , ngồi bên cạnh cái bàn đã bị hắn đập cho sứt mẻ tùm lum , hắn đưa tay vuốt nhẹ cái bàn mà nói.

- " ngươi vô nhà pha cho ta bình trà đi . Ta muốn uống trà để bình tâm trở lại."

Xem ra mọi việc thật sự đã trở lại bình thường, Khánh Hậu đã bình tĩnh lại thật rồi . Hầu nữ cảm nhận ra được điều đấy thì vui mừng trong lòng, xem đã thoát được kiếp nạn , vội cúi đầu một cái .

- "Vâng, Thưa lão gia , nô tì đi làm ngay."

Rất nhanh chóng, bình trà được hầu nữ pha và bưng ra đặt lên trước mặt chủ. Hầu nữ còn tự tay rót trà cho chủ của mình, thái độ rất cẩn thận. Khánh Hậu lúc này bắt đầu vỗ tay sang ghế bên cạnh, mỉm cười.

- " được rồi, ngươi ngồi xuống đây đi, đừng có đứng đó nữa."

Hầu nữ nghe vậy thì giật mình, vô thức lùi lại một bước mà ấp úng.

- " nô tì... chỉ là phận thấp hèn , làm sao dám ngồi bên cạnh lão gia chứ. Xin lão gia đừng đùa như vậy "

Hầu nữ sợ rằng Khánh Hậu định giở trò gì đó, cảm thấy trong lòng nghi hoặc, nỗi sợ lại bùng lên. Trong khoảnh khắc ấy, Khánh Hậu lại bất chợt mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng . Một cái cười của hắn trong hoàn cảnh này tựa như là một cơn gió mát trong sa mạc nóng bỏng, hắn nhẹ nhàng nói .

- " được rồi, có gì mà không dám ? Ta bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi đi, không lẽ lại muốn chống lệnh ta?"

Khánh Hậu đã dùng mệnh lệnh, thì hầu nữ không có quyền chống đối. Hầu nữ ngập ngừng bước lại, trong lòng âu lo. Nhìn hoàn cảnh hiện tại thì dường như đây không phải là điều gì đó khủng khiếp, là thật sự hắn muốn hầu nữ ngồi bên cạnh? Cô ta rón rén lại gần và ngồi xuống cạnh bên, im lặng không nói gì. Khánh Hậu lại hít một hơi thật sâu , cố gắng quên đi những điều gì đó không tốt đẹp . Sau một cái thở dài, tay nâng ly trà lên uống . "Phụt ..." Trà vừa vào miệng thì Khánh Hậu cảm thấy một cảm giác nóng bỏng, vội vã phun trào ra ngoài. Trà còn nóng mà đã vội uống ,khiến cho đau đớn mà phụt ra. Hương trà vẫn tỏa ra thơm ngát, trà nóng tưởng chừng suýt làm bỏng miệng hắn.