Bạch Đạo Sư

Chương 477: Niềm Vui Khỏa Lấp Nỗi Đau.



Hầu nữ thấy Khánh Hậu uống trà nóng phụt ra ngoài thì sợ hãi , vội lấy khăn lau , bàn tay run rẩy.

- " lão gia xin thứ lỗi . Trà mới pha còn nóng, lão gia từ từ rồi uống."

Hầu nữ đang rất sợ thì bất cứ việc gì xảy ra cũng khiến cho cô ta sợ hãi . Việc Khánh Hậu uống trà nóng thì làm gì có liên quan gì tới cô ta, việc gì cô ta phải xin lỗi chứ? Khánh Hậu bật cười , nhìn hầu nữ mà lắc đầu.

- "xin lỗi cái gì ? Bởi tại vì ta uống trà nóng nên mới như vậy, ngươi không cần phải lo lắng. Ngươi cứ ngồi xuống đây, ta nói cho ngươi nghe điều này nè."

Vẻ mặt như có điều gì đó bí ẩn muốn nói, cùng với nụ cười rất nhẹ của hắn khiến cho người khác phải tâm tư. Với những hành động và thái độ thay đổi nhanh chóng như vậy, hầu nữ cảm thấy yên tâm hơn rằng ông chủ đã bình tĩnh lại rồi, có thể không còn nguy hiểm nữa. Hầu nữ rón rén lại gần ngồi xuống, trong lòng lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khánh Hậu lúc này lại cầm lấy tay của hầu nữ, ngẫm nghĩ gì đó . Thực tế là hắn đang tiến hành bắt mạch cho người phụ nữ này một cách kỹ lưỡng, xong rồi thì cười nói.

- " lúc nãy khi nắm tay ngươi , ta đã thấy mạch đập của ngươi có gì đó không bình thường. Bây giờ xem xét thật kỹ lại thì ta chắc chắn là không còn nhầm lẫn gì nữa, ngươi thực sự đang mang thai."

" HẢ..." hầu nữ thốt lên một tiếng kinh ngạc, còn tưởng mình đang nghe lầm. Mang thai ư ? Là hầu nữ đang mang thai ư ? Điều này có là thật không, hay chỉ là lời đùa giỡn? Hầu nữ nghe những lời đó thì tròn xoe mắt ngạc nhiên, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Cô ta quay nhìn Khánh Hậu với đôi mắt tròn xoe mà ấp úng hỏi.

- " lão gia, có thật sự là nô tì đang mang thai không? Không phải là lão gia đang lừa gạt nô tì đấy chứ?"

Khánh Hậu quay sang nhìn hầu nữ với một nụ cười dịu hiền, hắn vỗ về bàn tay hầu nữ mà nói .

- "không, ta không hề lừa gạt ngươi . Ngươi quả thật là đang mang thai, ngươi có vui không?"

Khuôn mặt hầu nữ trở nên rạng rỡ, vô cùng sung sướng . Vậy ra lý do thái độ của Khánh Hậu đang từ phẩn nộ chuyển sang dịu hiền là vì cái thai này ư? Khánh Hậu lúc này đã bình tâm hơn rất nhiều. Hắn vừa bị người ta hủy hoại danh dự, nhưng bù lại thì hầu nữ lại đang mang thai, và tất nhiên đứa cái thai này là của hắn chứ không phải là của ai khác. Khánh Hậu có nhiều vợ , nhưng mà những người vợ của hắn vẫn chưa ai sinh nở được cho hắn một hài tử nào. Bây giờ tuổi hắn cũng đã cao, việc hiếm muộn khiến hắn trở nên cau có và luôn luôn lo lắng, mong ngóng có mụn con để nối dõi tông đường. Bây giờ rốt cuộc hầu nữ đã mang thai , dù rằng chưa biết cái thai ấy là trai hay gái, nhưng vẫn là một điều đáng mừng trước cái đã. Hắn mỉm cười quay sang nhìn hầu nữ, ánh mắt sáng lên niềm vui.

- " Hôn lễ của ta với nha đầu kia cũng sắp tới ngày cử hành rồi . Nhưng nha đầu kia bây giờ thì lại không thể tới tham dự lễ cưới được nữa . Vì vậy vị trí bỏ trống ấy ngươi hãy cứ thay thế vào đó. Bây giờ ngươi chuẩn bị mọi chuyện cho lễ cưới đi."



Thay thế cô dâu ư? Hầu nữ tròn xoe mắt, khuôn mặt rạng rỡ, trái tim run lên vì sung sướng. Vị trí thay thế mà Khánh Hậu nói chính là vị trí lục phu nhân của cái y quán này. Hầu nữ cả một thời gian dài đi theo Khánh Hậu , luôn chỉ là thân phận phận nô tì, là một thân phận thấp hèn, kém cỏi so với các vị phu nhân kia. Hầu nữ không phải là chưa từng nghĩ đến được trở thành vợ của Khánh Hậu, nhưng điều đó với cô ta là một chuyện hoang đường . Chuyện đó vốn chỉ xuất hiện trong những giấc mơ của cô ta, một giấc mơ đổi đời để vịt hóa thiên nga. Và bây giờ giấc mơ ấy đã thành sự thật . Mà không chỉ có thế, với cái thai này nếu sinh ra là con trai thì địa vị của hầu nữ trong gia đình sẽ lớn hơn bao giờ hết. Tất cả những điều đó đều hiển hiện trước mắt, đều hiện lên trong tâm trí của cô ta, khiến cô ta vô cùng sung sướng. Trong những giây phút thế này, dường như cô ta không còn nói được gì, lâng lâng cảm giác trào dâng. Khánh Hậu lúc này nhìn cô ta mà vui vẻ lây, nhưng lại có trong lòng nỗi tâm tư , thở dài một tiếng mà ra lệnh.

- "Được rồi, ngươi không cần phải dọn dẹp làm việc nữa . Lát nữa ta sẽ đi kiếm một người mới về làm công việc tạp vụ thay ngươi . Nhà ngươi bây giờ vô phòng nghỉ ngơi đi . Căn phòng mà ta xây cho nha đầu tóc bạch kim kia, tất cả những thứ đó đều là cho ngươi hết."

Hầu nữ nghe vậy thì lại càng sướng hơn, mơ màng cảm nhận tương lai tươi sáng. Trước đây cô ta vẫn luôn theo dõi ông chủ xây dựng phòng ốc , nhà cửa cho Nguyệt Hằng , và trong lòng không ít khi chạnh lòng vì mình không được một phần nhỏ như thế . Bây giờ tất cả đều đã được dành hết cho cô ta, thật sự cứ như là một giấc mơ vậy . Hầu nữ vội cúi đầu nói .

- "đa tạ lão gia đã ban cho, nô tì xin cáo lui. "

Niềm hân hoan hạnh phúc lộ rõ trên khuôn mặt hầu nữ, và cả trong những cử chỉ của cô ta. Hầu nữ bây giờ muốn nhanh chóng vào phòng của Nguyệt Hằng để tận hưởng, bởi căn phòng ấy đã là của cô ta rồi. Khánh hậu cũng vui vẻ, hắn mỉm cười gật đầu phẩy tay. Hầu nữ vội vàng lui vào trong nhà, vừa đi vừa xoa tay lên bụng mình, vui sướng khi được làm mẹ. Đây không chỉ là bản năng làm mẹ của người phụ nữ, mà hầu nữ còn hiểu rằng đứa trẻ trong bụng cô ta chính là nhân tố quan trọng giúp cô ta đổi đời . Đứa con này giúp cô ta có một danh phận cao hơn rất nhiều , và cuộc đời của cô ta về sau sẽ là những chuỗi ngày sống trong quyền quý. Cô ta sẽ không còn là kẻ nô tì thấp kém chuyên đi hầu hạ người khác , mà trở thành lục phu nhân của y quán có người hầu kẻ hạ. Cô ta không chỉ được ăn no mặc ấm, mà còn được ăn ngon mặc đẹp. Cô ta sẽ trở về thăm cha mẹ đẻ mình với tư cách là lục phu nhân, chứ không chỉ là một đứa con gái bị bán đi làm hầu nữ cho người khác . Mọi chuyện thực sự quá tuyệt vời, bởi đây chính là giấc mơ mà đêm nào cô ta cũng mơ có được. Hầu nữ sung sướng lắm , vừa đi vừa tủm tỉm cười. Đang cười vui vẻ, bất chợt thấy bà cả đứng bên ngoài nhìn vào, hầu nữ vội vàng cúi đầu thi lễ .

- "tham kiến đại phu nhân. "

Bà cả là một người phúc hậu , bà đã đứng ở ngoài nãy giờ và nghe hết mọi chuyện bên trong . Bà ta biết rằng hầu nữ lúc này đang mang thai, liền dịu dàng cầm lấy tay hầu nữ mà nói.

- " Đừng có quá đa lễ nữa . Ngươi bây giờ đã mang thai thì cũng là em của ta rồi. Ngươi sau này cứ gọi ta là đại tỷ , không cần phải đa lễ như thế nữa, có biết chưa?"

Hầu nữ biết rằng bà cả là một người phúc hậu, những lời của bà ta là thật lòng, cho nên cô ta rất vui sướng. Hầu nữ cúi đầu một cái , khuôn mặt vô cùng rạng rỡ . Bà cả lúc này lại vẫy tay.

- " được rồi , lục muội vào trong nghỉ ngơi đi "

Một tiếng"lục muội" của bà cả là sự công nhận vị trí tốt nhất, hầu nữ cảm thấy tự tin trong lòng liền cúi đầu nói.

- "Vâng, thưa Đại tỷ . Tiểu muội xin cáo lui. "

Thái độ và các xưng hô vẫn rất cung kính, nhưng đã thay đổi địa vị, không còn là nô tì nữa. Đây là điều hiển nhiên , bà cả mỉm cười gật đầu .



- " được, muội đi nghỉ ngơi đi"

Bà cả đợi hầu nữ đi rồi, lúc này nhìn vô trong phòng thấy một đống đổ nát thì không vui. Bà thấy chồng mình đang ngồi ngay đó, bà thở dài một tiếng rồi lặng lẽ đến ngồi bên cạnh chồng mình. Bà lúc này mới hướng chồng mình mà nói .

- "lão gia à , làm gì mà tức giận đến đập phá toang hoang cửa nhà thế này chứ? Những món đồ này cũng đâu phải rẻ rúng gì, đập phá không biết xót hay sao?"

Khánh Hậu lặng im không nói, chỉ lặng lẽ ngồi đó . Cũng không thể trách hắn được, trong cơn tức giận thì thằng nào mà chẳng điên khùng giống nhau. Bà cả lúc này lại suy nghĩ gì đó, bắt đầu nói tiếp.

- "Gia đình ta đông người, lão gia cưới nhiều vợ thế nhưng gia đình ta lại hiếm muộn không có con nối dõi, điều này thật sự là quá đau lòng. Lão gia à! Từ trước giờ tôi đều khuyên lão gia hành thiện tích đức, để gia đình yên ấm mau chóng có con nối dõi . Nhưng lão gia không nghe tôi, khiến tôi cũng rất phiền lòng. Bây giờ lão gia may mắn được ơn trên ban cho huyết mạch nối dõi, thì cũng nên thay đổi một chút . Lão gia không tích công đức cho mình, thì cũng nên tích công đức cho con sau này , có được không?"

Khánh Hậu quay sang nhìn vợ mình với ánh mắt cũng tương đối bình thường. Trước giờ bà vợ này khuyên hắn hành thiện tích đức rất nhiều, nhưng hắn đều vô cùng nổi nóng mà quát mắng bà ta. Bây giờ thì hắn đang vui , cho nên những lời nói này hắn không để trong bụng mà ngược lại, hắn đã suy xét lại cẩn thận hơn . Hắn thở dài một tiếng, gật đầu nói.

- " được rồi , ta sẽ làm theo ý của bà. Ta sẽ làm chuyện tốt nhiều hơn , bà đã hài lòng chưa?"

Lần đầu tiên trong đời bà cả lại thấy chồng mình chịu nghe lời mình mà thay đổi. Ông ta chịu đồng ý làm việc thiện, hành thiện tích đức cho con thì trong lòng bà ta vui mừng lắm, ánh mắt rạng rỡ mà nói.

- " Đúng vậy! Đúng vậy, phải vậy chứ . Ông biết suy nghĩ như vậy là tốt , đừng có quá cố chấp vào chuyện kiếm tiền nữa. Gia sản chúng ta như vậy đã là nhiều rồi ,đâu còn thiếu thốn gì đâu."

Nói đến đây thì đứng dậy , thở dài một cái .

- "Được rồi, tôi vào bên trong thăm hỏi lục muội đây . Ông đừng có nóng giận nữa, mà phải vui mừng lên đi . Ông trời không tiệt đường sống của ai bao giờ. Mất cái này thì được cái khác, nên hãy cứ bình tĩnh mà đối diện với mọi việc, vậy nhé. "

Khuyên nhủ những lời chân tình, bà đứng dậy quay lưng đi . Bà cả lúc này cũng rất muốn trò chuyện riêng với người phụ nữ mang thai kia, bởi bà cũng rất mong ngóng huyết mạch nối dõi tông đường. Bà cả trong lòng là vui mừng thật sự , chứ không có một chút ghen tị gì.