Bạch Đạo Sư

Chương 490: Cùng Mẹ Đi Mua Sắm.



Nguyệt Hằng cùng A Tú đang ngồi tâm sự với nhau , họ kể ra những chuyện mà bản thân họ muốn nói, những nỗi niềm mong nhớ yêu thương. Nguyệt Hằng kể về cuộc sống cực khổ của mình, về việc mình đi làm trong trấn kiếm tiền để nuôi lũ trẻ. Nàng kể về những vất vả gian truân, kể về những đặc điểm riêng của từng nghề nghiệp, và tuyệt nhiên nàng không dám nói về cái công việc mà tên hộ vệ đã hướng nghiệp cho nàng. A Tú cũng không biết gì nhiều, nghe Nguyệt Hằng kể về việc mình đi làm hầu gái và đi bưng bê trong quán nhậu thì thấy thương con lắm. Nguyệt Hằng trong tay A Tú là vàng là ngọc, rốt cuộc lại phải chịu những cảnh cực khổ như thế khiến trái tim người mẹ đau xót. A Tú ôm lấy Nguyệt Hằng, siết chặt vòng tay mình mà thủ thỉ.

- " Được rồi con yêu . Đừng nghĩ đến chuyện không vui nữa, mọi chuyện đã trôi qua rồi . Bây giờ trời cao đã cho một người đàn ông tốt đến với con . Người ấy sẽ yêu thương con , sẽ chăm sóc cho con , cuộc đời còn lại con sẽ không phải khổ đau nữa đâu."

A Tú càng lúc càng siết chặt Nguyệt Hằng, mà Nguyệt Hằng ôm chặt mẹ mình lại, trái tim hai người cùng chung một nhịp đập yêu thương. Thời gian cho hai người vẫn còn. A Tú nhìn ra ngoài, thấy trời nắng đã cao, lúc này vuốt nhẹ khuôn mặt của Nguyệt Hằng và hôn lên trán con mà mỉm cười.

- " Được rồi , mọi chuyện ổn thỏa cả rồi . Bây giờ mẹ sẽ đi nấu cơm cho con ăn nhé. Con cứ ngồi đây đi."

Nguyệt Hằng hướng đôi mắt long lanh của mình nhìn mẹ, trong lòng lại trào dâng cảm giác hoài niệm. Đối với bất cứ con người nào thì những món ăn do mẹ nấu luôn là những món ăn quen thuộc nhất , dạt dào kỷ niệm nhất. Nguyệt Hằng nở một nụ cười , nhìn mẹ mà nói.

- " cho con đi với , con sẽ cùng mẹ nấu ăn."

Nguyệt Hằng đã được A Tú dạy dỗ làm nội trợ nhiều rồi, và đương nhiên hai mẹ con cũng thường xuyên cùng nhau làm việc bếp núc. A Tú vui vẻ trong lòng, nhìn con gái yêu mà gật đầu.

- "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi."

Hai mẹ con dắt nhau đi nấu nướng ,thu nhặt những nguyên liệu cần thiết để cho bữa ăn trưa này. Thịt heo mà Vạn Vân Phong săn được vẫn còn đó , rau củ vẫn còn rất là nhiều, cho nên công đoạn nấu nướng cũng không có gì khó khăn. Hai mẹ con cùng nhau làm việc , vui vẻ trong quá trình làm việc ấy . Trong lúc vui vẻ trò chuyện, A Tú nghĩ đến điều gì đó mà dặn dò con.

- " Chiều nay mẹ con mình vào trấn đi . Mẹ sẽ mua sắm thêm quần áo mới cho con, sắm sửa thêm nhiều món đồ khác để con chuẩn bị lấy chồng. Con gái chuẩn bị xuất giá thì cũng phải có nhiều đồ đạc một chút ,phải không nào? "

Nguyệt Hằng lúc này cũng không nghĩ gì nhiều, nghe mẹ nói dẫn đi mua sắm thì vui mừng lắm , nàng lập tức đồng ý. Bữa cơm sau khi được nấu nướng dọn lên, cùng đám trẻ quây quần bên mâm cơm, thưởng thức bữa ăn gia đình vui vẻ. Nguyệt Hằng cảm nhận lại những hương vị mà trước đây mình ngày nào cũng được thưởng thức , là những món ăn mà mẹ nấu cho nàng thường ngày , trong lòng càng lúc càng cảm thấy hạnh phúc bình yên. Hạnh Phúc thật ra không phải là thứ gì đó cao xa lắm. Hạnh phúc là chúng ta biết hài lòng với những gì chúng ta có, là chúng ta thỏa mãn với những điều giản dị quý giá nhất, tốt đẹp nhất ngay bên cạnh chúng ta. Nguyệt Hằng rất vui mừng vì sự đoàn tụ này , cảm giác như tất cả giông bão đều đã trôi qua, trước mặt sẽ là một khung trời bình yên kéo dài vô tận. Sau bữa cơm mọi người nghỉ ngơi, bình yên vì cuộc sống đã trở về bình thường. khi ánh mặt trời đã ngả về phía tây và bớt đi phần nào gay gắt, Nguyệt Hằng theo mẹ vào trong trấn để đi mua sắm cho mình. Hai mẹ con tới trấn Nông Sơn, thấp thoáng đã thấy bóng hai người lính canh đứng đó. Nguyệt Hằng lúc này mới sực nhận ra điều gì đó, tự nhiên cảm thấy sợ hãi . Nàng lại gần níu tay mẹ, khuôn mặt lo lắng mà nói.

- " mẹ ơi ,hay là khỏi mua sắm đi, chúng ta trở về nhà nhé. Con không muốn mua sắm nữa đâu, mình về nhà đi mẹ "

Nguyệt Hằng biết rằng cái trấn này ai cũng biết nàng làm việc gì rồi, sợ rằng những lời ấy sẽ với tai mẹ mình. A Tú không hiểu gì lắm, quay sang nhìn con mà cười dịu dàng.

- "cái gì vậy ? Chúng ta đã tới nơi rồi , con còn đòi đi về ư ? Con sợ điều gì chứ? Không lẽ sợ mẹ không có tiền mua đồ cho con sao?"



A Tú vừa nói vừa lấy trong người ra mấy nén vàng lấp lánh trong tay , đưa về phía trước và nở một nụ cười dịu dàng.

- " đây, tiền đây. Tiền mẹ có nhiều lắm, con đừng lo lắng gì cả."

Nói xong lại nắm tay Nguyệt Hằng kéo đi vô trấn Nông Sơn. Nguyệt Hằng không muốn đi , nhưng cũng không biết phải làm thế nào, đành thuận theo mà bước cùng A Tú.

Bước chân của hai người tới cổng trấn, lính canh nhìn thấy ngạc nhiên hỏi.

- " Ủa , tiểu cô nương lại quay về trấn làm việc đấy à ? Còn vị phu nhân đi bên cạnh này là ai?"

Nguyệt Hằng xấu hổ im lặng không dám nói gì, còn A Tú thì hướng hai người lính ấy mà thi lễ.

- "Thưa hai vị quan sai, ta là mẹ của nha đầu này, nay dẫn con vào trấn để đi mua sắm"

Hai tên lính nghe vậy thì ồ lên ngạc nhiên, hướng tay mời vào trong mà nói.

- " mua sắm à ? Vậy thì vào đi , chúng ta với cô nương này cũng không xa lạ gì cả, không cần kiểm tra."

Hai người lính có vẻ rất là biết giữ mồm miệng. Khi nghe A Tú nói rằng mình là mẹ của Nguyệt Hằng , bọn họ lập tức mời vào bên trong mà không nói ra những điều thừa thãi , đây cũng là đạo lý bình thường của con người. Nguyệt Hằng nhìn hai người lính cúi đầu thi lễ một cái, rồi theo mẹ bước vào bên trong trấn Nông Sơn, xem như là đã thoát qua được một cửa ải. Bước chân của A Tú lại nhanh chóng đi tới một cửa hàng vải, bà muốn mua cho con mình những bộ quần áo đẹp nhất. Bà đã đi tới một cửa tiệm vải nổi tiếng nhất trấn Nông Sơn, và trùng hợp sao đấy lại là cửa hàng vải mà trước đây Khánh Hậu đã dẫn Nguyệt Hằng tới.

Nguyệt Hằng vừa nhìn thấy cửa hàng vải ấy đã hoảng hồn, vội níu tay mẹ mà nói.

- " mẹ ơi ,đi vào cửa hàng khác đi , cửa hàng này đắt tiền lắm."

Trong lòng Nguyệt Hằng lo lắng vô cùng . Nếu như mẹ nàng biết rằng nàng đã từng làm đĩ , đã bán thân để nuôi những đám trẻ tật nguyền kia, thì bà sẽ đau xót biết bao nhiêu? Nguyệt Hằng không sợ mẹ nổi giận trách mắng mình, mà sợ rằng mẹ sẽ đau đớn khi biết mình đã ngã vào bùn đen như vậy. A Tú không hiểu chuyện, nhìn con mình mà lắc đầu.

- "Con đừng có lo, đắt một chút thì cũng chẳng sao đâu . Mẹ có tiền mà , mẹ muốn mua cho con những gì tốt đẹp nhất, như vậy cũng không được sao?"



A Tú lại nắm tay con gái kéo đi, bước thẳng vào trong cửa hàng vải ấy. Nguyệt Hằng cảm thấy lo lắng, sợ rằng bà chủ cửa hàng vải nhận ra mình và nói về công việc của nàng. Ấy thế mà Nguyệt Hằng không nghĩ rằng cả cái trấn này đều biết đến việc làm của nàng rồi. Dù có đi xem cửa hàng vải khác thì cũng vậy cả thôi. Cái quan trọng là người ta có mở miệng nói ra hay không, chứ một cô gái với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt Lam Nguyệt thì quá đặc biệt, lại được trưởng Quân y chọn ngày thành thân thì quá nổi tiếng rồi.

Lúc A Tú vừa dắt con mình vào trong , bà chủ hàng vải chạy ra niềm nở nói .

- " ôi phu nhân... đã lâu rồi chưa ghé cửa tiệm của chúng tôi"

Nguyệt Hằng trốn sau lưng mẹ , nghe bà chủ mời chào như vậy thì rất ngạc nhiên, xem ra A Tú với bà chủ hàng vải này có quen biết. Thực ra trước đây A Tú nhiều lần vô trấn Nông Sơn , cũng có tới cửa hàng vải này mua sắm, cho nên khách hàng cũ thì bà chủ nhớ mặt thôi. A Tú liền dắt con gái lên phía trước , nhìn bà chủ mà nói.

- " bà chủ à! Ngày hôm nay ta dẫn con gái tới đây mua sắm quần áo, bà xem có bộ nào đẹp một chút, vừa với con gái của ta thì đem ra đây."

Nguyệt Hằng xấu hổ lắm , bị kéo lên trước thì khuôn mặt lo lắng , che che đậy đậy. Bà chủ thấy thế cũng giật mình một chút , ngơ ngác nhìn Nguyệt Hằng mà hỏi.

- " ủa, tiểu cô nương này là con gái của phu nhân sao.?"

A Tú nghe vậy thì ngạc nhiên, hướng về bà chủ mà hỏi.

- " Bà chủ , đây Đúng là con gái của ta. Tại sao bà hỏi vậy, chẳng lẽ con ta cũng từng tới đây mua sắm hàng của bà hay sao?"

A Tú hiểu rằng thái độ đó của bà chủ tức là với Nguyệt Hằng cũng từng có quen biết, vậy nên muốn hỏi thăm xem mối quan hệ của hai người là thế nào. Bà chủ nghe vậy thì bật cười , nhìn A Tú mà cúi đầu.

- "Phu nhân à, tiểu thư trước đây cũng có ghé cửa tiệm một vài lần, cho nên ta cũng có chút quen biết. Chỉ đơn giản là vậy thôi, chứ không có gì đặc biệt cả."

Nguyệt Hằng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm , xem ra bà chủ cũng đang muốn giấu công việc của nàng. A Tú nghe vậy thì cũng bật cười , hướng bà chủ mà nói.

- " vậy à , thật là trùng hợp . Thôi thì bây giờ bà có thể lấy hàng ra cho ta xem được rồi "

Bà chủ cười toe toét, cúi đầu một cái rồi bắt đầu chạy vô lấy hàng ra. Đối với một người buôn bán thì việc lấy lòng khách hàng là điều tối quan trọng. Bà ta không việc gì phải nói những công việc của Nguyệt Hằng ra cho A Tú nghe, vừa làm mất lòng Nguyệt Hằng , vừa khiến người mẹ kia tức giận. Làm mất lòng khách hàng không phải là điều tối kỵ trong buôn bán đó ư? Một người buôn bán lâu năm như bà ta đương nhiên sẽ hiểu điều này , và không bao giờ phạm những sai lầm ngớ ngẩn ấy.