Bạch Đạo Sư

Chương 491: Tri Nhân Tri Diện Bất Tri Tâm.



Bà chủ hàng vải rất nhanh chóng mang ra những bộ đồ may sẵn, miệng cười toe toét đưa cho A Tú mà nói.

- "Đây, phu nhân hãy cứ lựa chọn thoải mái đi . Đây đều là những bộ đồ đẹp nhất của quán này , chắc chắn sẽ làm phu nhân hài lòng. "

A Tú liền cầm lấy những mẫu quần áo ấy, đưa lên người Nguyệt Hằng ướm thử, cảm giác hài lòng mà tấm tắc khen ngợi.

- " rất đẹp, những bộ này rất phù hợp với con . Con ưng bộ nào thì con cứ lựa chọn đi."

Nguyệt Hằng lúc này đang rất ngại ngần, nàng rón rén nói .

- "bộ nào cũng được, tất cả những bộ nào mẹ chọn đều là những bộ đẹp nhất, con không đòi hỏi quá nhiều đâu."

A Tú mỉm cười , xem ra con gái mình không phải là người đòi hỏi ở cha mẹ quá nhiều . A Tú lựa chọn những bộ quần áo ưng ý nhất , đưa về hướng bà chủ mà nói .

- " tôi chọn những bộ này . Bà tính tiền và gói lại cho tôi."

Bà chủ hàng vải sung sướng, gói ghém lại , tấm tắc khen ngợi A Tú biết chọn đồ, đã lựa những bộ thật sự rất là đẹp. Thực ra những lời khen ấy của bà chủ là nghề nghiệp của bà ta mà thôi . Bất cứ khách hàng nào chọn quần áo bà ta cũng đều khen khách hàng tinh tường, khen có đôi mắt lựa chọn sáng suốt. Bởi đương nhiên bộ quần áo nào trong cửa hàng bà ta chẳng là bộ quần áo đẹp nhất chứ? Đây là nghệ thuật bán hàng mà bất cứ người buôn bán nào cũng phải hiểu, nếu không hiểu nghệ thuật này thì khỏi đi buôn bán cho rồi. Lúc bà chủ đang gói những bộ đồ lại, A Tú quay sang nhìn con gái yêu của mình, bà ta nắm lấy bàn tay con gái dịu dàng nói.

- " con yêu à, mẹ muốn mua cho con một bộ áo cưới thật đẹp, nhưng nghĩ lại thì đi mua áo cưới con nên đi với phu quân của mình thì hợp hơn."

A Tú nghĩ rằng Nguyệt Hằng với Vân Phong cũng nên có một buổi đi mua sắm riêng tư, để họ tự lựa chọn những thứ cần thiết cho đôi lứa , vì vậy bà không mua sắm quá nhiều. Bà chủ hàng vải đang gói đồ, nghe A Tú nói vậy thì ngạc nhiên quay sang nhìn vị khách mà hỏi .

- "cái gì cơ ? Cùng phu Quân đi mua áo cưới á? Áo cưới cho con gái bà sao? Tiểu cô nương này sắp lấy chồng à?"

Bà chủ hàng vải biết rõ công việc của Nguyệt Hằng làm , và không nghĩ rằng Nguyệt Hằng sẽ có thể cưới được một người chồng nào cả, cho nên cảm thấy rất ngạc nhiên. A Tú không hiểu chuyện, quay sang nhìn bà chủ mà gật đầu .

- "phải , con gái tôi mấy ngày nữa sẽ cưới chồng rồi , cho nên hôm nay tôi muốn đi mua sắm cho nó nhiều một chút , chuẩn bị để đến ngày xuất giá vu quy."

Bà chủ hàng vải tròn xoe mắt ngơ ngác, không biết những gì mình nghe là thật hay không . Nhưng dù có là thật hay giả, thì việc lấy lòng khách hàng vẫn là quan trọng nhất, bà ta ngay lập tức bật cười toe toét mà nói.

- " Vậy à? Vậy thì xin chúc mừng, ta chúc cô nương trăm năm hạnh phúc, cùng lang quân sống đến đầu bạc răng long."

Những lời chúc tốt đẹp luôn luôn mang đến hiệu ứng tốt đẹp. Nguyệt Hằng nghe vậy thì vội cúi đầu cung kính thi lễ.



- "Vâng, cảm ơn bà chủ, bà chủ thật sự rất tốt bụng"

Bà chủ hàng vải tiện miệng chúc mừng, chúc xong mới cảm thấy tò mò , liền ngước lên nhìn mà hỏi .

- " Không biết hiền tế là người như thế nào? Từ đâu đến đây? Gia cảnh ra sao?" Bà chủ có vẻ rất tò mò về thân thế của người đàn ông sắp làm con rể của A Tú, một lúc hỏi đến mấy câu. A Tú thật thà, trước những câu hỏi ấy thì cũng trả lời không giấu diếm.

- "Đó là một chàng trai trẻ đẹp, khôi ngô tuấn tú, con nhà giàu có, và là một cao nhân."

Cao nhân ư ? Bà chủ ồ lên một tiếng ngạc nhiên , sau đó lại cười toe toét.

- " Thật là tuyệt vời , chúc mừng tiểu thư đã có được người chồng tuyệt vời , chúc mừng phu nhân đã có được một chàng rể quý, thật đáng chúc mừng. "

Trước những lời chúc ngọt như đường của người ta, A Tú cúi đầu thi lễ .

- "cảm ơn bà chủ, cảm ơn những lời chúc tốt đẹp của bà . Bây giờ ta phải đi rồi, không tiếp chuyện bà được lâu nữa. Ta muốn dẫn con gái mua sắm thêm một vài thứ khác, nên tạm biệt bà ở đây. Có thể vài ngày tới con gái của ta và chồng của nó sẽ tới đây để mua đồ của bà , lúc đó mong bà chiếu cố cho."

Bà chủ nghe vậy thì cười toe toét, cúi đầu thi lễ trả.

- " tất nhiên rồi , đương nhiên là như vậy rồi . Nếu con gái và con rể bà tới đây mua sắm, ta nhất định sẽ chăm sóc chu đáo, xin phu nhân cứ yên tâm. "

Một lời hứa miệng có thể khiến người ta rất vui. A Tú vui vẻ chào từ biệt , liền dẫn Nguyệt Hằng rời đi. Bước chân hai mẹ con rời tiệm vải mà hướng ra ngoài, từ từ khuất bóng. Khi hai mẹ con đã khuất bóng rồi, bà chủ tiệm vải đang vui cười niềm nở, lúc này tự nhiên nhăn mặt lại xì một tiếng. Ông chủ bên trong nhà cũng đi ra, đến bên cạnh bà chủ mà hỏi.

- " này bà nó , có chuyện gì xảy ra vậy ? Cái con đ* kia cũng có thể cưới chồng ư?"

Ông ta ở trong nhà đã nghe hết cuộc trò chuyện của vợ mình cùng những vị khách , trong lòng cảm thấy nực cười. Ông ta đợi khách hàng đi mới ra buôn chuyện, vẻ mặt khinh khi. Bà chủ nghe chồng nói vậy cũng tán đồng, khuôn mặt khinh bỉ mà nói.

- "Chỉ là một con đ* thôi, làm gì có ai đi cưới nó về làm vợ chứ ? Thứ đàn bà đã trải qua biết bao nhiêu đàn ông rồi, thì thằng đàn ông nào cưới nó là thằng đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời."

Ông chồng nghe vợ nói vậy thì cười nhạt, quay sang nhìn vợ mà hất hàm một cái.

- " bà nói sao vậy ? Người ta là trai trẻ đẹp, khôi ngô tuấn tú , con nhà giàu có, là một cao nhân đấy! Người đó không phải dạng tầm thường để bà coi thường đâu."

Đang khen ngợi ư? Không phải, là nói đểu. Ông chủ nói như vậy nhưng khuôn mặt đầy vẻ khinh bỉ, rõ ràng là đang nói đểu mỉa mai A Tú. Bà chủ quay sang nhìn ông chủ mà bĩu môi.

- " Gớm, cái gì mà cao nhân ? Cái gì mà đẹp trai ? Cái gì mà con nhà giàu có? Nếu thật sự có thằng đàn ông ngu xuẩn đi cưới một con đ* về làm vợ, thì thằng đó cũng chỉ là một thằng thân tàn ma dại xấu xí, vừa nghèo vừa hèn đến độ không ai dám làm vợ hắn , cho nên mới nhắm mắt lấy một con đ* mà thôi. Ta nói chứ, tụi nó chẳng qua chỉ là thứ bần cùng rách rưới , là những kẻ nằm dưới đáy xã hội đến với nhau mà thôi. Cao nhân ư? Làm gì có cái chuyện hoang đường như vậy ? Có bốc phét thì cũng bốc phét vừa thôi, bốc phét quá không ai chịu được."



Bà vợ làm một giăng tràn lan, mạt sát không tiếc lời. Quả nhiên là vợ chồng rất hợp nhau, xấu xa như nhau, nói xấu người khác rất hợp cạ. Ông chồng rất tán đồng vợ mình, lúc này lại nói thêm vào.

- "Ôi trời, đó là loại người như thế nào thì vài bữa nữa chúng nó quay lại mua áo cưới, lúc ấy chúng ta sẽ tận mắt nhìn xem tên rể ấy ra sao. Đến lúc đó là cao nhân hay hạ nhân, là đẹp trai hay xấu đui xấu mù, là giàu có hay nghèo rớt mồng tơi, lập tức tự sẽ hiện ra trước mắt, cần gì nói nhiều chứ hả? A ha ha ha...."

Bọn chúng nói xong thì cười phá lên, khuôn mặt sung sướng như đang hưởng thụ một điều gì đó khoái chí. Cuộc sống mà, nơi nào mà chẳng có người tốt người xấu. Ở cái trấn Nông Sơn vùng biên giới này, người ta thường có cuộc sống thật thà chất phác, nhưng cũng có những kẻ mưu mẹo lươn lẹo và chuyên đi nói xấu người khác , xem việc nói xấu người khác là niềm vui. Đa phần dân ở trấn này đều thông cảm cho Nguyệt Hằng, thương cảm cho một cô gái phải bán thân để nuôi dưỡng những đứa trẻ tật nguyền, cảm động và yêu quý cô gái ấy . Nhưng bên cạnh đó cũng đầy những kẻ khinh khi dè bỉu Nguyệt Hằng, mà vợ chồng chủ tiệm vải này là điển hình. Trước mặt thì cười nói chúc mừng để có thể bán được hàng, còn sau lưng thì khinh bỉ không còn chỗ gì để diễn tả được.

A Tú không hề biết rằng bà chủ tiệm vải mà mình rất yêu quý lại đang nói xấu mình như vậy. Quả nhiên là " tri nhân tri diện bất tri tâm" . Nhìn bề ngoài thì là tốt bụng dễ tính, nhưng thực ra bên trong ruột thối hoắc không ngửi được. Mà thôi, dù sao cũng rời đi rồi, có nghe được nữa đâu? A Tú rời đi, dẫn Nguyệt Hằng ra ngoài chợ. Bà dừng lại ngay trước một cửa hàng trái cây, chỉ vào sọt táo mà nói .

- "ông chủ , sọt táo này bán bao nhiêu?"

Nguyệt Hằng nhìn thấy A Tú mua cả sọt táo thì ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi .

- "mẹ định mua táo làm gì mà mua nguyên một sọt lớn như vậy? "

A Tú nhìn con gái yêu , chỉ vào sọt táo mà nói .

- "ta mua sọt táo này về là cho đám trẻ ở nhà ăn, và cũng mang đi viếng mộ cha con nữa . Ngày mai hai mẹ con mình sẽ ra viếng mộ cha . Ông ấy lúc còn sống rất thích ăn táo, vì vậy ta sẽ mua táo cúng cho ông ấy."

Nguyệt Hằng trước giờ cũng biết rằng mẹ mình hay mua táo cúng cho cha mình, nhưng mua nguyên một sọt lớn như vậy thì quả là mới thấy lần đầu . Cũng phải thôi , nhà bây giờ nhiều miệng ăn , chứ có phải chỉ còn hai mẹ con như trước đâu. Ông chủ hàng táo nãy giờ vẫn im lặng , nhìn hai mẹ con nói chuyện thì đoán được phần nào , lúc này hướng vị khách mà nói .

- "Thưa phu nhân, tiểu cô nương này là con gái của phu nhân à?"

A Tú rất ngạc nhiên trước câu hỏi của người bán táo, bà quay lại mà hỏi.

- " ông chủ à , ông cũng biết con gái ta sao?"

Nguyệt Hằng lúc này lại giật mình lo sợ . Mặc dù nàng chưa từng mua táo của ông chủ này , nhưng không lẽ ông ta biết những việc mà Nguyệt Hằng làm? Thực ra thì chuyện của Nguyệt Hằng đồn khắp trấn rồi, ai cũng biết nàng cả , và ông chủ cũng không ngoại lệ . Thế nhưng ông chủ sạp táo lại khác với bà bán vải , ông là một người cảm thông và thương xót cho Nguyệt Hằng, ông ta hướng A Tú mà nói.

- "Ta biết chứ ! Con gái của phu nhân là một cô gái tốt, vừa đẹp người vừa đẹp nết, là một mẫu người mà bất cứ ai cũng yêu mến cả . Phu nhân nuôi dạy ra được một người con gái tuyệt vời như vậy, ta xin chúc mừng phu nhân."

A Tú nghe người ta khen ngợi như vậy thì vô cùng hãnh diện , cảm giác muốn ngẩng cao đầu. Còn Nguyệt Hằng nghe những lời này thì thở phào nhẹ nhõm, xem ra ông chủ sẽ không vạch mặt mình. A Tú không để ý thấy tâm trạng hồi hộp của ông Nguyệt Hằng, bà nhìn ông chủ mà mỉm cười che miệng tấm tắc .

- "ông chủ thật có khiếu ăn nói , rất biết lấy lòng người mua hàng đó nha. "